Chương 1214 Mọi người cảm thấy có một bóng đen lướt qua mặt. Một giây sau Mạc Phong đã tới trước mặt Điền Quang. Vô số kim bạc đâm vào người lão. “Đây là…Hoa Dương châm pháp sao?” Mạc Phong nhếch miệng cười: “Không sai! Đây chính là Hoa Dương châm pháp có thể đánh tan nội lực của ông! Ông không nói cũng được! Khi còn ở châu Âu tôi đã biết hàng trăm loại khảo hình, để tôi thử xem sao. Để xem ông có thể cầm cự được bao lâu!” Đôi mắt anh ngập tràn tia máu. Tâm ma lúc này đã trỗi dậy trong con người anh. Thường Vân Sam nhìn thấy cảnh tượng đó bèn ngẩng đầu nhìn Mạc Yến Chi. “Sát khí mạnh quá!” Mạc Yến Chi cũng khẽ gật đầu: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thằng bé này sẽ bị tâm ma nuốt gọn mất! Một khi không kiểm soát được sát khí thì sẽ bị mất kiểm soát toàn bộ con người và trở thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc. Rốt cuộc thằng bé đã từng trải qua chuyện gì vậy!” “Đây có lẽ không phải vấn đề đã trải qua chuyện gì mà là về cơ bản trên người của nhà họ Mạc đều có sát khí cả. Lẽ nào ông không phát hiện ra ông cũng vậy sao? Trong cơ thể của bố con ông ẩn chứa tế bào của sự cuồng ngạo. Chỉ có điều khả năng kiểm soát của ông tốt hơn mà thôi!”, Thường Vân Sam lắc đầu bất lực: “Hay là sau này đưa nó lên chùa tĩnh dưỡng một thời gian đi!” “Tôi thấy được đấy! Nhưng có lẽ hòa thượng thông thường khó có thể tịnh hóa được sát khí này!” “Không biết đại sư Phổ Đà có còn hay không! Nếu còn thì chắc cũng phải chín mươi tuổi rồi! Năm đó nếu không có ông ấy thì có lẽ tôi đã sớm bị đứt hết kinh mạc và trở thành phế nhân từ lầu rồi!” “…” Đại sư Phổ Đà là một lão hòa thượng trên núi Phổ Đà thuộc tỉnh Tây Giang. Nghe nói ông cụ có thể biết được sự việc của năm trăm năm trước, năm trăm năm sau. Năm xưa Thường Vân Sam nghịch thiên cải mệnh phải chịu thiên kiếp đã phải trốn trong chùa Phổ Đà, hàng ngày tu thân dưỡng tính ăn chay niệm Phật bảy bảy bốn mươi chín ngày. Khi mới tới, ông ấy cảm thấy toàn thân nặng trĩu, nhưng lúc ra về thì cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhàng đến kỳ lạ. Có người nói đây là tâm lý nhưng Thường Vân Sam thì có thể cảm nhận được ánh sáng trong tâm mình tỏa ra không ít. Năm đó suýt nữa thì ông ấy đã bị tẩu hỏa nhập ma. May mà đại sư Phổ Đà đưa ông ấy về, hàng ngày bắt Thường Vân Sam ăn chay niệm Phật cùng mình và đọc kinh. Dần dần cơn tức giận trong lòng ông mới được kiểm soát. Chuyện này đã trôi qua hai mươi năm rồi. Năm đó vị hòa thượng đã bảy, tám mươi tuổi. Nếu giờ ông cụ còn sống thì ít nhất cũng chín mươi, một trăm. Điền Quang bị Mạc Phong đâm mấy cây kim vào người thì không thể nào vận động được nội lực nữa: “Nhóc con! Cậu…đừng để rơi vào tay tôi!” “Tôi nói lại lần cuối! Thuốc giải!”, anh giơ một bàn tay lên: “Con người tôi kiên nhẫn có hạn, cho ông mười giây. Nếu như ông không nói thì đừng có nói chuyện sau này với tôi nữa!” Anh khóa chặt cổ của Điền Quang. Một người đàn ông từng tung hoành ngang dọc lại bị một thằng nhãi ít hơn mình gần hai mươi tuổi bóp cổ, chuyện này mà truyền tới tai nhà họ Nông thì sẽ khiến người ta cười tới mức rơi hàm mất. “Đồ…ở đây!”, Điền Quang lấy từ trogn túi ra một gói bột: “Hòa với nước uống là được!” Mạc Phong vứt lão qua một bên: “Nếu như ông dám lừa tôi thì tôi sẽ châm từng cây kim một để ông sống không bằng chết!” Anh quay người đưa gói bột cho Mộc Linh Lung. Nói cô ấy đưa cho những người bị trúng độc dùng xem thế nào. Với tình hình hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác. Kiểu gì cũng phải thử vì tới bệnh viện không có tác dụng gì đâu. Virus T3 một khi lan ra thì dù có ở trong bệnh viện cũng chỉ chờ chết mà thôi.