Chương 1234 Dưới lầu. “Đội trưởng, hiện tại em vẫn chưa biết người đó vào bằng cách nào!”, Giang Tiểu Hải nhìn chung quanh lắc đầu bất lực. Để cậu ấy vọc vạch máy tính thì không sao, việc khôi phục hiện trường vụ án này không phải là chuyên môn của cậu ấy. Mạc Phong chỉ vào cây đại thụ bên cạnh: “Từ đây đi lên! Cây đại thụ này có thể trực tiếp dẫn tới cửa sổ toilet lầu hai!” Cây đại thụ trong sân khá già đời, đã có từ trước khi thành lập công ty, cách cửa sổ tầng hai khoảng một mét, đây không phải là cây mà người bình thường có thể tùy tiện leo lên được. Giữa cành cây và mép cửa sổ cách nhau một hai mét, người khác không biết có thể dễ dàng nhảy qua hay không, Giang Tiểu Hải dù sao cũng không làm được. Vị trí của cành cây này kéo dài đến cửa sổ, đầu cành rất giòn nên nếu không chú ý sẽ bị gãy, vì vậy không chỉ cần có thân thủ tốt mà còn cần khinh công tốt. Thân thủ không nói đạt tới trình độ của Mạc Phong thì cũng phải đạt đến trình độ của Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên, hai người này ở bên ngoài tuy không nổi tiếng bằng Mạc Phong, nhưng cũng là một trong những cao thủ hạng một hạng hai trong đội trước đây. Trong đội, ngoại trừ Mạc Phong có thể trị được bọn họ ra, những người khác họ đều không coi ra gì, kể cả Trần Mãnh đã chết họ cũng coi bằng không. Nếu di chuyển trên nhánh này với tốc độ đủ nhanh, rồi lợi dụng lực đàn hồi ở cuối cành là có thể nhảy sang cạnh cửa sổ ở phía đối diện. “Anh Mạc, tên trộm bình thường này có thể làm được chiêu này á? Trong lữ đoàn đặc công của chúng ta cũng có rất ít người có thể làm được, anh để Triệu Khải làm thử xem, không phải là làm phát được luôn đâu!”, Giang Tiểu Hải cười khổ nói. Mạc Phong quay đầu cười cười, vỗ vai cậu ấy: “Đừng suốt ngày chỉ sống trong thế giới máy tính, thế giới bên ngoài cũng rất náo nhiệt! Chú nghĩ thân thủ anh lợi hại lắm sao?” “Đương nhiên, ai có thể là đối thủ của anh trong đội chúng ta cơ chứ? Ra tay nhanh như sét, quả là cao thủ!”, cậu ấy nói với vẻ ngưỡng mộ. Nếu là ở quá khứ, anh nhất định sẽ cho rằng anh là cao thủ, nhưng là sau khi trải qua những chuyện này, anh mới phát hiện ra mình đã từng kiêu ngạo như thế nào! Chạy nhanh vài bước, túm lấy thân cây lập tức đu được lên đỉnh, nhẹ nhàng nhảy một cái, nắm lấy cửa sổ toilet lầu hai lật người tọt vào bên trong. “Siêu quá!”, Giang Tiểu Hải vỗ tay thán phục nói: “Nhưng mà… Anh Mạc! Đó là nhà vệ sinh nữ! Nhà vệ sinh nam ở bên kia!” Ngay sau đó một chậu nước hất ra từ cửa sổ tầng hai “Cút! Lưu manh!” … Giữa trưa. Mạc Phong nằm trên ghế của phòng bảo vệ, trên tay cầm giấy và bút, vẽ cách phá được mạng lưới phòng thủ nếu lấy cái cây kia làm trọng tâm tiến vào, tốt nhất là tên đó đến một lần thôi chứ đừng đến lần hai. Nếu đến nhất định sẽ bị bắt. “Mà này, công ty bị mất một cái ống đựng bút thôi à?”, anh đặt cuốn sổ trên tay xuống, nghi ngờ hỏi. Giang Tiểu Hải thậm chí còn không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm vào máy tính: “Nghe nói đồ ăn vặt của giám đốc Tống đã bị mất, không biết có phải do tên trộm kia trộm đi mất rồi không. Nhưng không nói những cái khác, tên này có thể tấn công hệ thống an ninh của công ty trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả kết giới do em thiết lập cũng có thể xâm nhập vào, hay phết đấy!” “Có thể truy ngược lại vị trí của đối phương không?” “Tạm thời không được!” “…”