Chương 1243 “Tút, tút, tút!” Đầu bên kia điện thoại lập tức cúp máy. Mộ Dung Trầm Chương cũng chậm rãi đứng lên, bất lực nói: “Tình hình thế này này, chúng ta tìm cách bảo vệ chính mình trước đã! Không thể giúp đỡ người khác mà huỷ hoại bản thân được bố ạ! Con đi xuống dưới xem tình hình ra sao!” Bình thường có rượu có thịt, xưng anh xưng em thì dễ lắm, nhưng đến thời điểm mấu chốt này thì tất cả đều dứt áo ra đi, tự lo cho bản thân. Có điều, chuyện này cũng quá bình thường, đến bản thân mình còn không lo nổi, còn quan tâm đến người khác sao được? Mộ Dung Trầm Chương nhanh chóng đi xuống tầng, chỉ thấy cửa công ty chuyển từ hỗn loạn thành trật tự đứng thành hai hàng. “Mọi người xếp hàng, còn thiếu bao nhiêu tiền thì thống kê ra là được, sau đó đến chỗ tôi lấy tiền!”, lúc này Trần Nhã đã kê bàn ở cửa, bên trái là máy đếm tiền, tay phải cầm máy tính tính toán. Nhìn thấy dưới tầng xếp hàng trật tự, Mộ Dung Trầm Chương kinh ngạc, nhanh chóng khoác tay một người đang đi lên tầng, hỏi: “Chuyện gì vậy?” “Cô chủ cầm thẻ ngân hàng của mình qua, đồng thời bán một căn nhà ở trung tâm thành phố. Cô ấy đến ngân hàng rút năm triệu tệ tiền mặt trả cho người lao động nhập cư ạ!”, người đàn ông mặc đồng phục công ty cúi đầu, cung kính đáp lại. Mộ Dung Trầm Chương kinh ngạc nói: “Căn ở Vườn Hoa Thế Kỷ sao?” “Đúng vậy! Nhà ở khu đó rất dễ bán, vừa mới đăng là có người đổ xô đi mua bằng được!” “…” Căn Vườn Hoa Thế Kỷ anh ta mua cho Trần Nhã lúc đó là ngôi nhà nhỏ của hai người, mọi ngóc ngách trong nhà luôn có bóng dáng của hai người họ âu yếm, dù thiếu bao nhiêu tiền, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán căn nhà đó. Cho dù bán những căn nhà khác của nhà họ Mộ Dung, anh ta cũng chưa từng có ý nghĩ này! “Vợ ơi! Em lại đây một lát!”, Mộ Dung Trầm Chương hét lên, móc tay với cô ấy. Trần Nhã quay đầu sang lại, cười tươi: “Em tới đây!” Cô ấy chạy bước nhỏ tới chỗ Mộ Dung Trầm Chương, sau đó nhón chân hôn anh ta một cái: “Sao vậy? Trông bộ dạng này của anh, người không biết còn tưởng rằng anh phá sản đấy!” “Nếu một ngày anh thật sự phá sản, em còn yêu anh không?” “Anh phá sản rồi, em còn yêu anh không?” Mộ Dung Trầm Chương chăm chú nhìn cô ấy, như thể vô cùng mong chờ câu trả lời. Trần Nhã túm lấy cổ áo anh ta kéo về phía mình: “Em nói rõ cho anh biết, cho dù anh phá sản, cho dù anh nghèo khó, hết tiền, bà đây cũng sẽ nuôi anh!” “Nhưng… khả năng cao là anh phá sản thật, có thể còn rơi vào cảnh nợ nần chồng chất!”, Mộ Dung Trầm Chương nhìn Trần Nhã, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy. Nhưng Trần Nhã vẫn cười mỉm: “Lần đầu tiên em gặp anh, anh còn đang làm việc trong quán cà phê cơ mà, hồi đó em yêu anh là vì để ý tới tiền của anh sao?” Hai người gặp nhau tại một thị trấn nhỏ ở khu vực châu Âu, Mộ Dung Trầm Chương đang làm thêm ở một quán cà phê, chỉ để tìm hiểu rốt cuộc tại sao ngành công nghiệp truyền thống này lại ngày một đi xuống. Khi đó, Trần Nhã đang là sinh viên của Nhạc viện Berlin khu vực châu Âu, vừa ra khỏi trường liền cùng các bạn chung phòng đi tới quán cà phê bên ngoài, muốn tìm một chỗ ngồi uống một tách cà phê. Cô ấy tình cờ bước vào quán nơi Mộ Dung Trầm Chương đang thực tập, khi mọi người vào trong, ai nấy đều bị khuôn mặt điển trai và cuốn hút của Mộ Dung Trầm Chương thu hút. Khi đó, bạn cùng phòng của Trần Nhã mê trai vô cùng, muốn tiến tới xin số điện thoại nhưng đều thất bại, lúc đó Trần Nhã vẫn còn đùa rằng trông loại đàn ông này bên ngoài hào nhoáng nhưng thật ra bên trong lại thối rữa.