Chương 1246 “Ông Từ, có chuyện gì vậy?”, người tài xế lái xe lúc này khẽ hỏi. Ông ta đứng ở cửa khách sạn nhìn xung quanh, lúc này có tiếng xe chạy qua đường, quay đầu nhìn thì thấy một chiếc Bentley và một chiếc Rolls Royce cùng lúc dừng ở cửa. “Mộ Dung Vân Long?” “Châu Nhược Niên?” “Tại sao hai người cũng tới đây?” “…” Mộ Dung Vân Long cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Từ Mậu Thịnh: “Ông Từ, sao ông lại ở đây?” “Ông tới tìm cậu Mạc sao?” “Tôi cũng thế!” Cả ba đồng thanh nói. Lúc này, bọn họ đều cảm thấy như đang bị đùa giỡn. Lúc này Châu Nhược Niên sầm mặt xuống: “Sao tôi cứ cảm thấy chuyện này kỳ quái sao ấy? Xui xẻo thì cả ba gia tộc chúng ta cùng bị dính, thế sao lúc phát tài lại không thấy cùng phát tài nhỉ? Không được, tôi phải đi hỏi cậu Mạc, rốt cuộc cậu ta đứng đằng sau giở trò quỷ gì không biết nữa, bây giờ cậu ta là thiếu chủ của nhà họ Mạc rồi, muốn nhằm vào chúng ta chẳng phải dễ như ăn bánh sao?” Nghe thấy lời này, Từ Mậu Thịnh và Mộ Dung Vân Long mới đột nhiên nhận ra. Mạc Phong có thể dễ dàng bỏ ra hàng chục tỷ tệ, trừng trị bất kỳ một trong ba gia tộc Giang Hải cũng không thành vấn đề. Trong khi đó ngành công nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Từ thì có Từ Giai Nhiên, đương nhiên lại càng dễ dàng hơn. Cô ấy hiểu rõ toàn bộ phòng ban ở công ty, nếu muốn động chân động tay thì quả không cần lo nghĩ, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều so với việc ra tay với nhà họ Mộ Dung và nhà họ Châu. “Đi! Chúng ta đi vào hỏi cậu ta cho ra lẽ!” Tại nhà hàng Tây trên tầng cao nhất của khách sạn Vân Điên. Mạc Phong đã chuẩn bị xong xuôi bàn tiệc, vô cùng nghiêm túc ngồi trước bàn đợi bọn họ. “Tới rồi!”, Từ Giai Nhiên cười nhẹ. Ting! Cửa thang máy chậm rãi mở ra, ba người đàn ông hùng hổ lao ra khỏi thang máy. “Cậu Mạc! Có phải cậu nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”, vẻ mặt Mộ Dung Vân Long u ám chất vấn. Mạc Phong dang hai tay ra, vẻ mặt vô tội: “Giải thích? Giải thích cái gì?” “Cậu bớt giả vờ đi, tôi hỏi cậu, có phải khoảng thời gian này chúng tôi làm ăn thua lỗ là do cậu đứng đằng sau giở trò không hả?”, Châu Nhược Niên chỉ vào anh giận dữ hét lên. Keng! Anh đặt ly rượu vang đỏ xuống bàn, nheo mắt hỏi: “Sếp Châu, nói chuyện thì phải có bằng chứng. Tôi muốn giúp các ông mà giờ các ông lại còn chỉ trích ngược lại tôi à? Bây giờ kinh tế vốn đang xuống dốc, rất nhiều người bị thua lỗ, kể cả Bạch Như Nguyệt. Ông có thể đi hỏi xem nhà họ Bạch một ngày mất bao nhiêu tiền, bắt đầu từ con số một tỷ tệ đấy, bọn họ hoảng loạn sao?” “Nhưng chúng tôi có thể sánh với nhà họ Bạch à? Cô ta có khối tài sản trị giá hàng trăm tỷ tệ. Còn chúng tôi, cho dù quy ra hết tiền mặt cũng chỉ được hai mươi, ba mươi tỷ tệ. Nếu thua lỗ thế này, không tới nửa tháng nữa chúng tôi sẽ phải bán cả nhà đi mà sống qua ngày!”, cơ thể Châu Nhược Niên run bần bật, lên tiếng.