Chương 1247 Ánh mắt anh sâu thẳm như đáy đại dương, khiến người ta khi bắt gặp bỗng bất giác run rẩy, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi vô hình. Lúc đầu Mạc Phong chưa xác định thân phận thiếu chủ của nhà họ Mạc, thì bọn họ đã có cảm giác này, bây giờ thân phận của anh đã trải qua biến hoá lớn như vậy, khiến đám người càng thêm kinh hãi, sợ làm phật lòng anh. Từ Giai Nhiên kéo ghế, cười dịu dàng: “Các ông tới đây đi, hôm nay sếp Mạc mời các ông ăn bít tết thượng hạng, trên cả một con bò chỉ có một phần thăn này là làm được thành bít tết thôi! Chính sếp Mạc đã đặc biệt tìm được người vận chuyển đường hàng không từ trang trại Siegel về đây đấy, các ông mau nếm thử vị tươi ngon tuyệt đỉnh của bít tết đi nào!” Mộ Dung Vân Long và Châu Nhược Niên không khỏi liếc nhau một cái, cũng không nói nhiều mà bước nhanh tới, kéo ghế ngồi xuống. Chỉ còn lại Từ Mậu Thịnh đứng đó quan sát, Từ Giai Nhiên liền mỉm cười: “Sếp Từ không tới ngồi ăn sao?” “Sao bây giờ con lại xưng hô xa lạ thế?”, Từ Mậu Thịnh nheo mắt nói. Từ Giai Nhiên bước tới, ôm lấy tay ông ta: “Đây là một dịp trang trọng. Tất nhiên, ăn nói làm việc cũng phải trang trọng hơn. Bố, bố ngồi xuống đã”. Sau khi đỡ Từ Mậu Thịnh ngồi xuống, cô ấy bước tới ngồi bên cạnh Mạc Phong. “Tôi cũng nắm được hoàn cảnh của các ông, nhưng tôi nhắc lại lần nữa, những vấn đề tài chính mà Giang Hải gặp phải không phải do tôi gây ra. Tôi không thể khiến cả một thành phố rơi vào tình trạng tê liệt kinh tế được. Chuyện này đối với tôi mà nói có lợi sao? Nếu tôi làm như vậy thật thì bản thân cũng phải đánh đổi rất nhiều tiền bạc. Các ông nghĩ rằng tiền của tôi là nước à? Tập đoàn Đằng Long vừa mới được thành lập, thứ cần nhất chính là tiền, các ông thấy tôi thừa tiền đối phó với ba gia tộc cùng một lúc hay sao?”, hai tay Mạc Phong đặt trên ghế, cười nhẹ. Ba người đàn ông không khỏi cũng liếc nhau rồi ngồi im, không lên tiếng. Nhưng đúng là Mạc Phong không nói dối, trước đây anh và Từ Giai Nhiên rất muốn dùng tiền để khống chế ba gia tộc ở Giang Hải, nhưng sau đó thấy có làm vậy cũng vô ích. Bọn họ xui xẻo phải đối mặt với khủng hoảng tài chính, nhưng không chỉ nền kinh tế ở Giang Hải gặp khó khăn mà rất nhiều nơi khác cũng chẳng khá hơn là bao. Trong đó có Yến Kinh, Nam Đô, Du Châu, Ma Đô và nhiều thành phố lớn khác là bị thiệt hại nặng nề nhất, các tập đoàn nước ngoài muốn tấn công thị trường Hoa Hạ, trước hết phải phá vỡ kinh tế thị trường rồi mới mạnh mẽ tấn công! Mạnh mẽ thì tồn tại, yếu kém ắt bị đào thải, vậy nên một số gia tộc có nền tảng không mấy vững chắc sẽ bị đẩy vào tình cảnh phá sản, như nhà họ Mộ Dung, nhà họ Châu, nhà họ Từ là các gia tộc lớn đã có cội nguồn thâm sâu hàng chục năm, nên vẫn có thể chống đỡ được một thời gian. Chỉ là lo được ngày nào thì hay ngày đó, số tiền lỗ quá lớn, trong đó có cả tập đoàn Đằng Long của Mạc Phong, tuy trước mắt vẫn chưa bắt đầu đi vào hoạt động nhưng bởi vì làn sóng kinh tế này, trong thời gian ngắn không thể đưa sản phẩm vào thị trường nước ngoài, chỉ có thể tạm thời lùi lại. Mộ Dung Vân Long cúi đầu trầm tư: “Cậu Mạc, vậy cậu có kế hoạch gì? Lúc này có thể cho chúng tôi mượn một ít tiền không? Chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này là được!” Mạc Phong nâng ly rượu khẽ nhấp môi: “Mượn tiền sao? Cần mượn bao nhiêu?” Ba người nhìn nhau, Châu Nhược Niên ái ngại đưa ra một ngón tay. “Một trăm triệu tệ à!” Mộ Dung Vân Long khú núm: “Cậu Mạc…ý của ông ta là…mười tỉ tệ!” Phụt! Mạc Phong phun cả rượu ra đất và ho khan: “Mười tỉ tệ sao?” “Không…không được sao?”, Châu Nhược Niên cười khổ.