Chương 1264 Chưa nói xong Tiếu Nhã đã mở cửa xe bước xuống. Xem ra những kẻ mai phục quanh đây đã bị Mạc Phong xử lý hết rồi. Không cần biết đối phương trốn kỹ thế nào thì việc giữ chân Minh Vương của châu Âu là điều không thể. Thương Hồng cũng cảm nhận được, Mạc Phong sau khi trở về Hoa Hạ thì mùi máu tanh đã tiêu tan đi rất nhiều. Trước đây từ cách xa ba mét cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người anh. Đó mới đúng là ác ma trở về từ địa ngục. Anh không khác gì Tề Thiên Đại Thánh mới ăn Tiên đan, thông qua năm trăm năm tẩy lễ, dần dần trở thành Tôn Ngộ Không đầu đội vòng kim cang. Trước đây, không ai có thể địch nổi anh vì họ không nắm được điểm yếu của anh. Chẳng ai làm gì được. Giờ thì khác, ai cũng có thể trở thành công cụ khiến anh bị uy hiếp. Những người càng gần gũi với anh thì càng dễ rơi vào vòng nguy hiểm. Có ai mà chưa từng là Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên cung? Nhưng sau đó có ai mà không thành Tôn Ngộ Không bị vòng kim cô hành hạ, siết chặt khống chế? Thương Hồng mở cửa xe nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì mới vẫy Tiếu Nhã. Thực ra Tiếu Nhã nói đúng. Cái đuôi không phải là cô nhóc mà chính là bản thân cô. Bởi vì bất luận thế nào thì Tiếu Nhã cũng không giống người bình thường. Có người bình thường nào mà mắt có thể chuyển sang màu trắng không? Hơn nữa, còn tới mức nhìn như không có đồng tử. Nên mới nói người gây cản trở có khi lại chính là Thương Hồng. Họ đi tới cửa thang máy. Tiếu Nhã chuẩn bị ấn nút thì bị Thương Hồng ngăn lại: “Đừng động linh tinh. Chúng ta không đi thang máy mà đi cầu thang bộ. Bởi vì rất có khả năng chúng sẽ chú ý tới hướng đi của thang máy và khi chúng ta vừa ra khỏi cửa là sẽ bị tóm ngay!” “Vẫn là chị Thương Hồng lợi hại, như vậy mà cũng nghĩ ra được!” “Trước khi làm việc gì thì động não chút là được! Đừng có để đầu ngập đồ ăn!” “…” Nhưng khi họ đi tới thang bộ thì lại nghĩ ra một chuyện. Đây không phải là tòa kiến trúc cao nhất Giang Hải sao. Nói gì thì cũng tới sáu mươi tầng! Hơn nữa hình như còn hơn thế, nói bảy mươi tầng thì cũng không hề ngoa. “Chị Thương Hồng đang nghĩ gì vậy?” Đang ngây người, Thương Hồng ngẩng lên thì thấy Tiếu Nhã đã đi lên. Vừa rồi cô chỉ đơ có ba giây mà con bé đã lên tới hơn hai mươi bậc rồi. Hơn nữa còn im phăng phắc không phát ra tiếng động. “Sao…Sao em nhanh vậy?”, Thương Hồng kinh hãi kêu lên. Tiếu Nhã lắc đầu: “Từ nhỏ em đã được học khinh công nên làm việc gì cũng nhẹ nhàng lắm. Hơn nữa khinh công của em cũng chưa phải dạng lợi hại. Nếu là huynh đệ hay bố em thì chỉ cần một bước là họ đã lên tới một lầu rồi!” “Đó không phải là khinh công mà đó là bay rồi!”, Thương Hồng cảm thấy cạn lời. “…” Cũng hết cách vì cô không biết khinh công đành phải bò từng bậc một. Nhưng với đôi chân dài của cô thì lên từng này bậc thang cũng không phải vấn đề gì khó khăn. Lúc này tại sân thượng. Mạc Phong đẩy cửa ra, một con dao lập tức bổ xuống. Anh dùng hai ngón tay kẹp chặt con dao lại. “Đừng chơi trò trẻ con này với tao. Chúng mày còn non xanh lắm!” Cạch! Con dao lập tức bị gãy làm đôi. Anh vung tay. Xịt! Một vết cắt đẹp mắt xuất hiện.