Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

chương 251: người ở hoàn cảnh tốt không hiểu được nỗi khó khăn của người khác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Phong móc tay cô cười khà khà: “Lại đây để tôi giúp cô nào!”

“Giúp thế nào?”, cô ta do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi về phía trước.

Anh nắm lấy cổ tay Tô Nguyệt, lần lượt cắm hai cây kim bạc lên cổ tay.

“Anh đang làm gì vậy?”, Tô Nguyệt thấy tình hình không ổn liền kêu lên.

Nhưng vừa định rút ra, Mạc Phong đã vòng ra phía sau cô ta, một cây kim bạc khác lập tức cắm vào sau đầu cô ta.

Anh tung một chưởng!

Nặng nề đánh vào phía sau lưng Tô Nguyệt.

Xuýt...

Đột nhiên cô ta cảm thấy cơ thể mình giống như một quả bóng bị xịt hơi, cả người mềm nhũn ra.

Trong vài giây, cô ta mềm nhũn đổ gục xuống đất.

“Rốt cuộc anh định làm gì?”, Tô Nguyệt kinh hãi nhìn anh, vùng vẫy lùi về phía sau.

Mạc Phong không nhịn được cười: “Làm ơn đi, sao cô lại căng thẳng như vậy? Đã từng là vợ chồng một đêm rồi, còn sợ tôi làm gì cô nữa à?”

"Đồ khốn kiếp! Không ngờ anh lại là người không biết xấu hổ như vậy!”

Tô Nguyệt nói: “Với năng lực hiện tại của anh thì làm sao có thể giúp tôi đả thông hai mạch Nhâm, Đốc chứ? Làm sao có thể! Ông tôi nói chỉ có nhân tài cấp bậc tông sư mới có năng lực này!”

“Vậy sao cô lại nghi ngờ rằng tôi không có kỹ năng cấp bậc tông sư?”, khóe miệng Mạc Phong khẽ nhếch lên.

Thông thường có tông sư võ học nào mà không cả gần trăm tuổi, kiểu người như thế này đã nghiên cứu võ học đạt tới một cảnh giới khác rồi. Một số người có tuệ căn về võ học, nhưng vì không được đào tạo bài bản, có thể chọn cách đả thông hai mạch Nhâm, Đốc!

Có điều tuy hành vi như thế này được coi là đi đường tắt, nhưng cũng tiềm ẩn những rủi ro lớn!

Đúng như những gì Mạc Phong vừa nói, nếu thao tác không cẩn thận, tất cả kinh mạch sẽ bị nội lực phá vỡ, không những không phát hiện ra được tiềm lực của bản thân mà còn rơi vào bước đường không thể luyện tập võ công được nữa.

Vì vậy, thường thì người ta sẽ không lựa chọn cách đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

“Cô cảm thấy thế nào?”, Mạc Phong mỉm cười nắm lấy cổ tay Tô Nguyệt.

Cô ta sững sờ một lúc rồi hồi tưởng lại những thay đổi của cơ thể, trong người như có một luồng khí chạy qua.

Tô Nguyệt sờ đan điền của mình: “Sao chỗ này có vẻ như đang bị đốt cháy vậy!”

Mạc Phong gõ hai lần vào huyệt chính trên lưng cô ta: “Bây giờ đứng dậy thử lại xem!”

Nói xong, anh lại uống thêm một ngụm rượu ở bên cạnh.

Cô ta từ từ đứng lên khỏi mặt đất và siết chặt nắm đấm của mình, có vẻ như thực sự mạnh hơn trước rất nhiều.

“Chiến đấu với tôi bằng tất cả sức mạnh của cô nào!”, Mạc Phong ngoắc tay mỉm cười.

Tô Nguyệt nhìn anh và hậm hực nói: "Tôi dùng hết sức cũng không đánh lại anh được!”

“Vậy thì tôi sẽ dùng một tay!”, anh đưa tay trái ra sau tủm tỉm cười, trong mắt anh, Tô Nguyệt như thể chỉ là một đứa trẻ, anh chỉ dùng một tay cũng coi như là coi trọng cô lắm rồi.

Cô ta thừa nhận rằng võ nghệ của anh chàng này rất cao siêu, nhưng như thế này cũng quá coi thường người khác rồi mà.

Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ phóng túng của Mạc Phong, uống một chai rượu trắng mà như uống một thứ đồ giải khát, cô ta thực sự nghi ngờ liệu gã này có thể thực sự giúp mình nâng cao võ nghệ không?

“Nếu anh bị thương, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!”, Tô Nguyệt cau mày trầm giọng nói.

Mạc Phong hớp ngụm rượu trắng và nhếch mép nói: "Chấp cô dùng cả hai tay hai chân cũng không đánh được tôi!”

"Anh..."

Tô Nguyệt tức giận sải bước và đá thẳng về phía anh.

Anh ném cái chai lên không trung và né cú đá một cách hoàn hảo bằng một động tác lộn ngược.

Ngay sau đó, Tô Nguyệt xoay người sang ngang với một cú đấm trái tay.

Tiếng đấm xuyên qua không khí tuy chưa đạt đến mức ‘thấu kình’ nhưng đã tạo thành tiếng xé.

Nếu cứ tiếp tục luyện tập như vậy, chẳng bao lâu sẽ có thể tao ra được ‘thấu kình’.

“Chuyện này… Đây thật sự là tôi sao?”, Tô Nguyệt dang hai tay ra, vẻ mặt hoài nghi nói.

Mạc Phong đứng nghiêng lắc đầu bất lực: “Phải tự tin hơn vào bản thân chứ. Thực ra cô rất có thiên phú, cố gắng nỗ lực dăm mười năm, chưa biết chừng có thể bắt kịp được một nửa tôi đấy!”

"Đi chết đi! Khoe khoang gì chứ, cẩn thận lát nữa bị tôi đánh thương đó!”

Dứt lời.

Ngay lập tức cô ta lấy đà lao về phía Mạc Phong với một cú đấm.

Nắm đấm ào ạt như mưa lao tới.

Anh vẫn đáp lại dễ dàng bằng một tay!

Đột nhiên.

Hai mắt Tô Nguyệt sáng lên, khoảnh khắc Mạc Phong lùi lại, trước ngực anh xuất hiện sơ hở.

"Bát cực quyền..."

Nắm đấm gió nổi lên mạnh mẽ.

Mạc Phong đưa một tay tới, nhưng không ngờ cô gái này lại thay đổi cách đấm.

Rầm...

Cú đấm của Tô Nguyệt đã vòng qua lòng bàn tay của Mạc Phong và đánh vào giữa ngực anh.

Anh bị hất anh ra sau mấy mét, loạng choạng lùi lại mấy bước rồi ngã lăn ra đất.

"Á...", Mạc Phong la lên.

Cô ta vội vàng nhấc chân chạy tới: “Anh không sao chứ? Không phải anh vừa nói tôi không thể đánh anh sao? Anh bị thương ở đâu?”

Mạc Phong ôm ngực, giãy dụa vặn vẹo: “Tôi cảm thấy... mình sắp chết rồi! Tôi cần cô hô hấp nhân tạo cho mới được!”

Anh xoa ngực than khóc: "Tôi thực sự bị thương rồi, sau một tuần tôi nhất định bắt cô phải bù đắp cho tôi!”

“Cút ngay!”, Tô Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.

Quả nhiên anh ta chỉ đứng đắn được có ba giây.

Mạc Phong từ dưới đất đứng dậy, dang hai tay nhếch mép cười nói: "Vừa rồi cô cũng đã thấy rồi đấy, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, dựa theo cách của tôi để luyện tập sẽ đạt được hiệu quả đáng kể. Có lẽ không cần đến một tuần là cô đã có thể hoàn toàn nắm được một cách thành thục rồi!”

"Hừ! Vậy thì sao nào, tôi có thể chơi xỏ lá mà, chỉ là lời nói đầu môi, không có hợp đồng, anh làm gì được tôi nào?”, cô ta quay đầu lại thè lưỡi tinh nghịch nói: “Lêu lêu lêu! Cho anh tức chết này!”

"Cô... ngực tôi đau quá, nửa đời sau này tôi sẽ bám dính lấy cô!”

Tô Nguyệt mang giày và áo khoác vào rồi mỉm cười quyến rũ: “Mơ đi, những người theo đuổi bổn cô nương đầy ra đấy, xếp hàng đi!”

Nói xong, cô ta xách túi đi thẳng xuống lầu.

Trương Hiểu Thiên nhìn thấy quần áo Tô Nguyệt xộc xệch, tóc tai bù xù cứ như phát hiện ra manh mối, nhếch mép cười nói: "Chị dâu, đi thong thả nhé!”

"Cậu gọi tôi là gì?”, Tô Nguyệt quay đầu lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn cậu ta: “Câm miệng! Đừng có gọi lung tung!”

Ánh mắt sắc bén khiến Trương Hiểu Thiên sợ hãi, lập tức ngậm miệng.

Mạc Phong trên lầu lúc này cũng bước nhanh xuống, nhìn thấy đã bảy giờ rồi, phải nhanh chóng trở về nấu cơm.

"Này? Đội trưởng, sao anh lại đi vội vàng như vậy? Ở lại ăn cơm đã!”, Trương Hiểu Thiên vội vàng nhìn anh hét.

Mạc Phong vừa đi vừa sửa lại kiểu tóc: “Không được! Trong nhà này còn có hai cô nữa! Anh phải về ngay để cho họ ăn, đi trước nhé!”

Nhìn theo bóng lưng của anh, Trương Hiểu Thiên lộ vẻ ghen tỵ: “Đúng là người đang ở hoàn cảnh tốt không thể hiểu được nỗi khó khăn của người khác mà. Sau này đi ngủ chắc là phải lật thẻ rồi!”

6 người đã xem

Thích

Bình luận

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio