*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đuổi gã hòa thượng và lão đạo sĩ đi rồi, Bạch Doanh và Trương Phong không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
"Cô là người Miêu Cương à?"
"Anh là người của phái Mao Sơn à?”
Cả hai người đều hỏi về lý lịch của nhau, rõ ràng là họ cũng không cùng chung một con đường.
Trước đó họ có thể chung sống hòa bình với nhau vì không biết thân phận của nhau, chứ từ xưa tới nay, Miêu và Đạo đều như nước với lửa.
Muốn họ làm việc cùng nhau mà không xảy ra chuyện gì quả thực là làm khó cho họ rồi.
Trương Phong nhặt la bàn dưới mặt đất lên và thản nhiên cười nói: "Tôi là truyền nhân đời thứ ba trăm tám mươi sáu của phái Mao Sơn! Tôi nhận lệnh xuống núi để lựa chọn minh chủ dẫn dắt giang hồ!”
“Đạo sĩ thối, tôi cảnh cáo anh đừng có cản trở việc của tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!”, Bạch Doanh trừng đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn hắn và tức giận nói.
Cô ta không hề có chút cảm tình nào với đạo sĩ Mao Sơn này, có thể là sự căm ghét có từ trong máu.
Tóm lại là cô ta không thể chịu được cái vẻ tự cho rằng mình có thể cứu giúp chúng sinh của họ.
Vừa định rời khỏi đó thì Trương Phong liền ngăn Bạch Doanh lại: “Tôi không quan tâm động cơ và mục đích của cô là gì, nếu muốn ra tay với anh Mạc, trước tiên phải qua cửa của tôi đã!"
"Muốn chết sao? Đường của cô nương đây mà anh cũng dám ngăn à?”
"..."!Vút!
Sau khi đuổi hai người kia đi rồi, lúc này Bạch Doanh và Trương Phong còn đánh nhau trên cầu mấy chục hiệp mà vẫn không phân thắng bại.
Cuộc chiến diễn ra trong bóng tối, mười tám món võ họ đều tung ra cả.
Xoẹt!
Không biết họ đã đánh nhau bao lâu rồi, Trương Phong mệt lắm rồi, Bạch Doanh cũng đang đứng trên cầu thở hổn hển.
"Không ngờ tên đạo sĩ thối như anh cũng khá lợi hại đấy!”
Trương Phong nuốt nước miếng: “Hừ! Cô nhóc lừa đảo như cô cũng đâu có kém gì! Có điều tôi cảnh cáo cô, anh Mạc không phải người ngu dốt, nếu như cô định mưu tính anh ấy, tôi khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ đi thì hơn!”
"Ai nói tôi muốn mưu tính anh ấy? Chỉ có anh mới được phép phò tá bên cạnh anh ấy còn tôi thì không được sao?", Bạch Doanh thở dài, tức giận nói.
Lúc đầu cô ta chỉ muốn theo Mạc Phong để kiếm cái ăn cái uống thôi, nhưng vừa rồi đúng là cô ta đã cảm nhận được long khí trên người anh, vậy nên bây giờ có nói sao cô ta cũng sẽ không rời đi.
Cần phải tìm hiểu rõ xem rốt cuộc trên người anh có bảo bối gì mà lại khiến long khí xuất hiện.
Chỉ cần lấy được thứ đó trở về Nam Khương, có lẽ có thể thay đổi được phong thủy rồi.
Miệng lưỡi đàn bà chính là con ma lừa người, càng huống hồ là phụ nữ Nam Khương.
Trương Phong hoàn toàn không thể tin nổi dù chỉ là dấu chấm dấu phảy trong câu nói của cô ta, hắn cau mày cười khẩy nói: “Tóm lại tôi khuyên cô, nếu như cô dám có mưu đồ xấu xa gì, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô đâu!”
"Anh tự lo cho mình đi thì hơn! Thần Quỷ Thất Sát Lệnh xuất hiện trên đời đồng nghĩa với việc rắc rối của anh cũng đang trên đường đến đây rồi!”, Bạch Doanh nhếch miệng khẽ cười nói.
Trong cuộc đại chiến Trung Nguyên, tám loại tuyệt kỹ đã xuất hiện trên giang hồ, chỉ dựa vào một loại kungfu thôi cũng đã đủ yên phận một chỗ làm chư hầu một phương rồi.
Vì vậy, truyền nhân của tám loại tuyệt kỹ này cũng bị nhiều môn phái truy sát và giết hại, dù có lợi hại đến đâu thì hai tay cũng khó lòng địch lại bốn tay.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều người lại lựa chọn sống ẩn dật lánh đời để tu đạo.
Có lẽ đó cũng là lý do vì sao Nhạn Nam Sơn năm đó đã phải sống ẩn dật trên núi.
"Hừ! Chuyện của tôi không cần cô phải lo.
Cho dù tôi không giải quyết được cô, chẳng phải vẫn còn có anh Mạc hay sao? Ở Giang Hải tôi sợ cái gì chứ?”, Trương Phong đắc ý vênh mặt cười nói.
Thực ra trước đó hắn đã nhận ra là Mạc Phong đang bảo toàn thực lực của mình.
Càn Long Quyết là loại kungfu thượng cổ, vừa rồi anh không hề dùng toàn bộ sức lực.
Cho dù là vướng vào trận pháp, nếu như thực sự cứng lên thì vừa rồi hai người kia cũng chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong.
Bạch Doanh cười khinh thường: “Đúng là anh ấy có khả năng đó, nhưng…anh đừng quên là anh ấy chỉ bảo vệ phụ nữ thôi!"
"..."
…
Lúc này trong biệt thự nhà họ Từ.
Mạc Phong dừng xe ở trước cửa: “Xuống xe!"
“Anh không thể ở cạnh tôi thêm một lúc được à?”, Từ Giai Nhiên ôm vò rượu trong tay, giận dỗi nói.
Anh bất lực lắc đầu: “Tôi bảo cô xuống xe, đừng nói nhảm nữa, tôi còn phải quay về có việc!”
"Anh bị thương rồi, xuống xe tôi băng bó cho anh đã! Chỉ hai phút thôi, không làm lỡ bao nhiêu thời gian của anh đâu, mau xuống đi!”
Mạc Phong do dự một chút rồi cuối cùng đành chọn xuống xe.
Nhưng xuống xe rồi anh cũng phải mang theo vò rượu.
Hôm nay vì vò rượu này mà phải trả một cái giá lớn như vậy.
Nếu như bị cướp mất thì có lẽ anh chỉ muốn chết đi cho xong!”
Anh ôm vò rượu bước vào trong biệt thự nhà họ Từ, lối trang trí kết hợp giữa phương Đông và phương Tây khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy trong đầu lóe lên một từ đó là ‘xa xỉ’!
Trang trí của nhà họ Từ có lẽ phải rơi vào khoảng vài triệu tệ!
Ngay cả Từ Mậu Thịnh đang đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái mình như thế này, không biết là đang diễn hay đang làm thật nữa.
Nếu cứ diễn, cứ diễn mãi, đến cuối cùng có khi chính bản thân mình cũng không nhận ra được đâu là hiện thực, đâu là diễn kịch nữa.
“Hầy…con nhóc ngốc nghếch này rồi sẽ lún sâu vào thôi!”, Từ Mậu Thịnh cong miệng khẽ nói.
.