Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

chương 502: anh không mời nổi đâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy thế, Mạc Phong quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông có mái tóc vuốt ngược đang bước xuống từ tầng hai.

Có câu nói này rất hay, nếu đàn ông muốn thành công thì tóc phải vuốt ngược!

Nhìn cách ăn mặc của người này, rõ ràng hắn là ông chủ của quán bar, thật ra cho dù làm đại ca hay ông chủ thì cũng sẽ có khí thế khác với người bình thường.

Người bình thường không thể có được khí thế kiểu này, chẳng hạn như khi Bạch Như Nguyệt bàn chuyện làm ăn, cô ấy không cần mở miệng cũng ký được hợp đồng, đây chính là khí thế.

Địa vị càng cao thì khí thế càng mạnh!

Mạc Phong liếc người đàn ông mặc vest đi giày da kia, cười ngượng ngùng, rút điếu thuốc ra châm, rít một hơi thật sâu rồi nói: "Xin lỗi nhé, người của anh yếu quá! Tôi chưa giãn gân cốt xong thì họ đã ngã lăn ra rồi!"

Một tên đàn ông vạm vỡ vội bò dậy, rảo bước đến trước mặt người đàn ông mặc vest, nói khẽ: "Anh Dương! Thằng nhãi này rất giỏi đánh nhau, các anh em không đối phó nổi ạ!"

"Cút ra chỗ khác! Chỉ giỏi làm hỏng việc là nhanh, đông như thế mà không thắng nổi một người, bọn mày không sợ mất mặt nhưng tao thì có đấy!", người đàn ông mặc vest nhíu mày, quát khẽ.

Một giây trước, hắn vẫn nổi trận lôi đình, nhưng giây sau đã cung kính mỉm cười với Mạc Phong.

Đây là loại người khó dây dưa nhất, cũng ghê tởm nhất, vô cùng tráo trở!!"Người anh em, đây là danh thiếp của tôi, sau này anh sẽ được uống rượu miễn phí khi đến đây, nếu anh đồng ý, tôi muốn thuê anh với thù lao năm trăm nghìn!", người đàn ông mặc vest nói với vẻ khách sáo.

Đúng là nếu có bản lĩnh thì có thể đi khắp thiên hạ! Khi ở Nam Đô, Bạch Như Nguyệt đã đưa ra mức lương bảy chữ số một năm mà Mạc Phong vẫn chưa coi vào đâu, nói gì đến năm trăm nghìn này chứ.

Thà quay về bán bánh bao với Triệu Khải, mỗi năm được không dưới năm trăm nghìn.

Mạc Phong chỉ nhếch môi: "Ha ha, anh đang sỉ nhục tôi đấy à?"

"Thằng nhãi kia, mày đừng ngông cuồng quá, mày biết anh Dương là ai không? Ở thành phố Long Môn, ngay cả nhà họ Tống cũng phải nể mặt anh Dương đấy! Mày là cái thá gì, mỗi năm cho mày năm trăm nghìn đã là nhiều lắm rồi, lẽ ra chỉ được năm mươi nghìn mà thôi! Mày vênh cái quái gì chứ!", tên đàn ông vạm vỡ kia tức giận nói.

Hắn ta làm hộc máu mồm mới kiếm được năm mươi nghìn một năm, còn Mạc Phong lại được tận năm trăm nghìn, gấp mười lần hắn ta, hơn nữa anh vẫn chưa ưng, bạn nói xem có tức không cơ chứ!

Trong mắt họ, năm trăm nghìn đã là mức lương trên trời rồi, nhưng thật ra đây là sự sỉ nhục với Mạc Phong.

Sắc mặt của người đàn ông tên Trần Minh Dương cũng rất khó coi, dù sao hắn cũng muốn đuổi Mạc Phong đi cho yên chuyện, nhưng nếu mời được anh ở lại thì tốt.

Với thân thủ của Mạc Phong, có lẽ không có nhiều đối thủ ở thành phố Long Môn, năm trăm nghìn cũng chưa thấm vào đâu, chỉ cần hắn có thể yên ổn kiếm tiền, chi thêm một ít cũng được.

"Người anh em, nếu anh thấy không hài lòng thì có thể đưa ra mức lương khác, chỉ cần tôi trả được thì chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với anh!", Trần Minh Dương vỗ ngực, hùng hồn nói.

Mạc Phong mỉm cười, dường như đang giễu cợt sự ngây thơ của hắn.

"Anh không mời nổi đâu, tôi cũng không có hứng thú!"

Anh nói rồi bước đến chỗ Tống Tư Tư đang sững sờ, búng trán cô ta: "Đi thôi! Nghĩ gì thế?"

"Đây đây!"

Tống Tư Tư vội đứng dậy, vừa thấy cô ta, Trần Minh Dương lập tức biến sắc: "Cô Tống!"

"Hì hì, chú Dương!", cô ta thè lưỡi đầy tinh nghịch.

Mạc Phong hơi nhíu mày, mẹ nó chứ!

Họ quen nhau à? Sao cô ta không nói sớm đi, để anh đỡ phải tốn sức đánh nhau, một cuộc điện thoại là đã giải quyết chuyện êm xuôi rồi.

Những người khác chưa từng gặp Tống Tư Tư, nhưng chắc chắn người trong nghề như Trần Minh Dương phải biết.

Hơn nữa bây giờ họ đang ở quận Sán Đầu chứ không phải quận Sa Đầu của thành phố Long Môn nữa, nếu quán bar này muốn bình yên kinh doanh ở đây, đương nhiên phải có sự đồng ý từ nhà họ Tống ở quận Sán Đầu rồi.

Có thể tưởng tượng được Trần Minh Dương đã chạy vạy bao nhiêu khi mở quán bar, chắc chắn hắn sẽ tìm đến nhà họ Tống đầu tiên, đương nhiên cũng quen Tống Tư Tư!

Nghe thấy thế, Trần Minh Dương hiểu ngay, quay đầu nhìn người đàn ông mập kia: "Đồ ngu! Biết đây là ai không? Con gái của Tống Khánh Phong đấy!"

"Em...!em cũng không biết Tống Khánh Phong mà...", người đàn ông mập kia ngập ngừng đáp.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio