Chương 922 Không đợi Diệm Phi có đồng ý hay không, anh đã nắm lấy cổ tay của cô ấy: “Cô cũng trúng độc rồi à?” “Tôi? Không thể nào, tôi không cảm thấy gì hết!” “Một số chất độc được tích tụ theo thời gian và sẽ phát bệnh theo thể chất của mỗi người. Tôi hỏi cô liệu có phải dạo gần đây có rất nhiều kiểu bệnh này không?” “…” Vừa nghe xong, Diễm Phi lập tức biến sắc: “Sao anh biết ?” “Nghĩ xem, thứ gì mà tất cả mọi người đều động đến, không thể tránh né?”, Mạc Phong khoanh tay trầm giọng nói. Cả hai nhìn nhau và đồng thanh thốt lên: “Nước!” Đúng vậy, chỉ có nước là dân làng phải động vào mỗi ngày, đương nhiên tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của Mạc Phong, còn chuyện có thật hay không, vấn đề này phải để cho Diệm Phi điều tra. Mạc Phong ngáp một cái rồi vươn vai: “Được rồi, chuyện của cô tôi đã giúp xong rồi. Chỉ cần em gái cô không trúng độc trong một tháng, cơ thể sẽ tự động chuyển hóa, chẳng bao lâu sẽ hồi phục lại thôi!” “Vậy thì làm sao biết được nước có độc không? Mọi người trong thôn chúng tôi đều uống chung một con sông, hơn nữa còn thông với bốn hướng. Tôi không thể đảm bảo rằng những con sông khác không bị nhiễm độc!”, Diệm Phi hiển nhiên cũng bán tín bán nghi với suy đoán lúc nãy của Mạc Phong, nếu không cô ấy đã không hỏi như vậy. Nhánh sông mở rộng ra bốn hướng, điều quan trọng nhất là nếu uống phải nước này sẽ không gây tử vong ngay lập tức, mà theo lời của Mạc Phong thì ít nhất cũng phải sử dụng nước này để ăn uống lâu dài, tích tụ từng chút một dần dần sẽ khiến sức đề kháng kém đi. Không phát bệnh không có nghĩa là không sao. Rất có thể uống xong một ngụm nước sẽ đánh rắm. Nếu đúng như những gì Mạc Phong đã nói, thì Diệm Phi cũng không hiểu, kẻ nào đã ra tay với người trong bộ tộc của mình, chả nhẽ bản thân họ không uống nước sao? “Đó là việc của cô! Tôi mệt rồi, tôi đi trước đây!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười nói. Nói xong, anh theo mấy tên lính đứng ngoài cửa bước ra ngoài, vì sợ anh bỏ chạy, tay chân của anh vẫn bị còng lại bằng dây xích. Nhìn bóng lưng Mạc Phong rời đi, Diệm Phi không khỏi rơi vào trầm tư: “Người đàn ông này quả là khó lường!” Trước đó hàng trăm người ở mười tám trại Nam Khương đã mắc phải tình trạng này, các bác sĩ địa phương của họ bất lực, thậm chí nhiều bác sĩ chính mình bị ngộ độc mà không biết giải như thế nào. Nhiễm loại vi rút này sẽ có một thời kỳ phát bệnh, thường sẽ sốt cao liên tục trong mười ngày đầu, cơ thể yếu ớt, ho khan, mười ngày giữa thì bị táo bón, ăn không ngon, mười ngày cuối toàn thân sẽ thối rữa sinh mủ. Người dân trong làng cho rằng đây là thần núi trừng phạt họ, nên mới có ý định tổ chức sự kiện cúng bái thờ thần núi, Diệm Phi trước giờ luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng chưa từng nghĩ đến đây. Hôm nay Mạc Phong ở đây, xem xong liền đoán được nguồn nước có vấn đề. Trong khoảng thời gian này, trẻ em trong làng là đối tượng mắc bệnh đầu tiên, do sức đề kháng của trẻ còn tương đối yếu nên việc trúng độc sẽ biểu hiện ra ngoài đầu tiên, sau đó có tin đồn rằng những đứa trẻ này thường đi tiểu ra sông nên đã đắc tội với thần núi, nên nhiều người cho rằng phải hiến tế những đứa trẻ mắc bệnh này cho thần núi. Bây giờ Diệm Phi càng nghĩ càng cảm thấy giống như một âm mưu! … Nơi giam cầm thiếu tư mệnh kém xa so với cung điện nơi Diệm Phi ở, các nhà tù của họ ở đây đều được xây dựng thành nhà tù bên sườn núi, có lẽ cũng là để tiết kiệm chi phí. “Xuống xe!” Người đàn ông giữ Mạc Phong đẩy anh vào trong động, sau đó anh ta nhìn hai người canh giữ ở cửa, trầm giọng nói: “Đây là một phạm nhân phạm trọng tội, canh giữ cẩn thận, đừng để chạy mất, nếu không các người sẽ mất đầu như chơi đấy!” “Phạm nhân phạm trọng tội, cách ăn mặc của tên này giống người Hoa Hạ thế nào ấy nhỉ?”, một người đàn ông trung niên đứng ở cửa nghi ngờ nói. “Đúng đấy, tên này là người Hoa Hạ, canh hắn cho tốt vào, sau đem hắn đi hiến tế cho thần núi!” “Yên tâm đi, đã vào đây rồi thì kẻ nào chạy thoát được chứ? Ngay cả người lợi hại như thiếu tư mệnh cũng không thể chạy thoát, huống chi là tên này!” “…” Khi vào trong hang, kiếm Tàn Uyên trong túi Mạc Phong đã bị bọn này lấy đi. Nhưng không sao cả, thanh kiếm này đã nhận chủ, có thể cảm ứng được trong một phạm vi nhất định.