Chương 929 Cô ấy nói không sai. Một cô gái thông minh như vậy làm sao có thể không biết cái được gọi là thần núi là gì. Chỉ là do suy nghĩ của người dân trong thôn quá cố chấp. Khương Na đã từng nói có khả năng trong động chỉ là một con chồn thành tinh, vậy mà cuối cùng lại bị người khác nói là không biết kính trọng thần núi. Từ đó là cô đã biết rằng nếu chỉ dựa vào mình mà muốn cứu vãn được Nam Khương thì đúng là mong ước hão huyền. Cho tới khi cô đọc được một lời tiên tri được viết trong một cuốn sách cổ từ hàng trăm năm trước. Vậy nên cô mới đặt sự kỳ vọng lên người ngoài. Sáng sớm hôm sau. Khi Mạc Phong còn đang ngủ thì có mấy tên cai ngục tới đạp cửa: “Ngủ ngủ ngủ, sắp chết tới nơi mà còn ngủ được!” “Chết tiệt, mới sáng sớm mà mấy anh em đã đi làm rồi à?”, anh ngáp ngắn ngáp dài với đôi mắt mơ màng. Ở trong này lâu như vậy anh phát hiện ra những người này đi làm sớm thật sự! Trời vừa sáng thì họ đã vào vị trí của mình, gà còn chưa gáy là họ đã bắt đầu làm việc. “Thừa thãi! Đi theo bọn tôi!”, một tên cai ngục tức giận lên tiếng. Không chỉ có Mạc Phong bị gọi dậy mà đến ngay cả Khương Na cũng vậy. Một tên cai ngục định mở cửa phòng giam của Mạc Phong nhưng mở thế nào cũng không được. “Kỳ lạ, chìa khóa hỏng rồi sao?”, tên cai ngục lầm bầm. Mạc Phong phất tay cười khổ: “Thôi bỏ đi, không mở được thì để tôi!” “Anh, anh có thể mở được khóa à?” Cạch! Đúng lúc này Mạc Phong khẽ kéo tay, chiếc còng bị đứt làm mấy đoạn. Còng chân cũng đứt ra như vỏ xúc xích. Rầm! Anh đạp mạnh chân khiến cánh cửa lõm thành hình chữ C. Rồi anh duỗi người: “Chúng ta đi thôi. Ờ mà phải rồi, còng tay bị hỏng rồi, các anh đổi cái khác cho tôi đi!” Những tên cai ngục lúc trước còn nhìn anh với vẻ khinh thường thì lúc này đuỗn mặt, rơi cả chìa khóa xuống đất. Họ nhìn anh như nhìn quái vật. Trước đó anh nói rằng cánh cửa này chẳng thể nhốt nổi anh, họ còn tưởng anh làm màu. Thật không ngờ nó không nhốt nổi anh thật. Nếu mà anh muốn trốn thì có lẽ chẳng ai có thể cản nổi anh. Mạc Phong áp chặt hai tay đưa ra phía trước: “Không lẽ đến còng tay mới mà các anh cũng không có à?” “Có…đương nhiên là có”, tên cai ngục gật đầu lúng túng. Lúc này Khương Na từ trong nhà giam đi ra, khẽ mím môi cười: “Được rồi, không cần còng, anh ấy sẽ không chạy mất đâu!” “Thiếu tư mệnh nói phải, giờ chúng ta xuất phát chứ?” Cô ấy không nói thêm gì mà sải bước đi tới. Cô gái này chỉ cần đi lướt qua là đang mang theo một luồng khí lạnh tới ghê người rồi. Khí chất của cô vượt xa so với độ tuổi. Cô quá lạnh lùng! Rõ ràng là Khương Na ít tuổi hơn Mạc Phong nhưng sự điềm đạm thì có thể nói là vượt xa những người đồng trang lứa. Ngồi trong xe giam, đi hơn một tiếng đồng hồ thì họ mới tới một hồ nước rộng lớn. Còn nó rộng bao nhiêu thì Mạc Phong chỉ biết là phóng tầm mắt không nhìn thấy bờ. Nếu không phải đã biết trước Nam Khương là lục địa thì anh sẽ tưởng đây là biển rồi. “Anh Mạc!” Đúng lúc Mạc Phong đang đứng ngây như phỗng thì có tiếng hô từ sau vọng tới. Anh quay lại nhìn thì thấy Trương Phong đang vẫy tay.