Chương 1019 Nói thật, trong lòng anh vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào Ngũ Âm Lục Luật, tuy mẹ ruột anh để lại cho anh con át chủ bài này, nhưng nếu bố anh có thể cho người của ông ấy trà trộn vào các gia tộc khác thì tại sao các gia tộc khác lại không trà trộn được vào phe anh chứ? Đây là cuộc đấu tranh kéo dài hai mươi năm, đã trải qua hai thế hệ, Mạc Phong cũng không muốn sau này con cái của mình cũng bị dính líu tới những chuyện này. Lúc trước khi ở Yến Kinh anh đã vả vào mặt những gia tộc lớn một cái thật mạnh, cũng không biết liệu họ có nhân cơ hội anh không ở Giang Hải mà tấn công ngược lại không. “Đi theo tôi! Gọi cả bọn họ đi cùng, chúng ta đi đến động Huyền Nhai!”, giọng điệu của Khương Na lạnh lùng nhưng lại xen chút dịu dàng, thậm chí còn có chút ngượng ngùng. Anh không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tới động Huyền Nhai á?” Trước đó Khương Na nói rằng có một nơi tồn tại số lượng lớn linh chi Lửa, chẳng lẽ là ở động Huyền Nhai phía sau núi mà bọn họ vẫn nói sao? … Trời sẩm tối. Mạc Phong dẫn mấy người Trương Phong đến phía sau núi, ngọn núi này dốc thẳng gần chín mươi độ, xung quanh là những ngọn núi nhấp nhô bao phủ khắp nơi, bất kể là ngày hay đêm đầy giăng đầy sương mù. Ngoài động Huyền Nhai này thì ngọn núi còn có một con thác lớn đổ xuống, bề ngang thác phải hơn sáu chục mét. Nhưng Mạc Phong nhìn quanh lại không thấy hang động nào cả. “Chỗ này không phải được gọi là động Huyền Nhai sao? Hang động ở đâu cơ?”, Mạc Phong ngơ ngác nhìn Khương Na, nghi ngờ hỏi. Trương Phong cũng nhìn xung quanh một vòng: “Mẹ kiếp! Đừng nói là ở dưới nước nhé?” “Đúng rồi đấy, nhưng không phải ở dưới đáy nước mà là ở phía sau thác nước. Điều kỳ diệu của động Huyền Nhai này là vào mỗi dịp xuân phân, hạ chí, thu phân và đông chí, bên trong hang sẽ xuất hiện ánh sáng màu sắc sặc sỡ. Nghe nói nơi đây từng là nơi ẩn mình của người tu luyện, cho nên mọi người đều tưởng là bên trong có thần núi! Tôi đã từng đi vào trong, phát hiện bên trong có một tảng linh chi Lửa rất lớn!”, Khương Na gật đầu cười đầy tinh nghịch. Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng động. “Ai?” Mạc Phong lập tức vung ra một cây kim bạc, nhưng bỗng có một quả cầu lửa phóng ra rừng cây đằng sau anh chặn lại. Ai có thể sử dụng lửa một cách linh hoạt đến vậy chứ? Ngoài Diệm Phi ra thì còn ai nữa. Quả nhiên, mấy người Mạc Phong nhìn thấy Diệm Phi nhảy xuống từ một ngọn cây, cô ấy mặc một bộ sườn xám màu hồng trông đặc biệt sang trọng và quyến rũ. “Ai bảo cô lén lút theo dõi bọn tôi cơ! Tôi còn tưởng là có kẻ địch tìm tới!”, Mạc Phong cười ngặt nghẽo nói. Diệm Phi không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Nói vớ nói vẩn, Nam Khương bây giờ phải trông cậy vào anh để kiếm tiền ấy chứ, ai dám làm gì anh. Chỉ là lúc nãy tôi nhìn thấy mọi người lặng lẽ đi tới phía sau núi nên đi theo xem thế nào thôi. Sao thế? Muốn đi vào động Huyền Nhai à? Bên trong là nơi ẩn náu của thần tiên đấy, không sợ làm phiền tới lão à?” “Tiên cái gì mà Tiên, mấy người cứ đẻ ra lắm quy tắc, nếu thực sự có thần tiên ở trong đó thì chắc chắn phải rời đi từ lâu rồi!”, Trương Phong phất tay, khinh thường nói. Trước đây toàn bộ Nam Khương gần như bị phá hủy, nếu vị thần tiên này không ra tay cứu giúp thì chắc đến tám chín mươi phần trăm là bọn họ tự tưởng tượng ra một nhân vật. Nhìn thấy Diệm Phi đi tới, Khương Na không khỏi cười tủm tỉm nói: “Có muốn đi cùng không?”