Chương 1091 Nhược Hi gật đầu cười khổ: “Anh nói đúng rồi đấy. Ông ta bắt em làm tình nhân của ông ta, như vậy thì số tiền được tài trợ hàng năm em không cần phải trả, nếu không thì em phải bồi thường một trăm triệu triệu tệ một năm! Nhưng em vẫn chọn con đường thứ hai. Lúc biết tin anh vẫn còn sống, em đã thề nhất định sẽ trở về, cùng anh chống đỡ nhà họ Mạc”. Lúc trước người đó đã nói một câu qua điện thoại mà cho đến tận bây giờ nó vẫn còn vang vọng trong tâm trí Mạc Phong. “Thì ra cậu chính là thằng nhu nhược khiến cô ta mất tất cả cũng phải quay về Hoa Hạ để tìm sao?” Hay nói cách khác, Nhược Hi ngay từ đầu đã đánh một canh bạc, cô ấy đặt tất cả niềm hy vọng vào Mạc Phong. Nhưng đây đều là quá khứ của Nhược Hi, không phải vì anh không muốn nghe mà vì anh không muốn nhắc cô gái này nhớ lại những chuyện kinh khủng đó nữa. Có thể cô ấy không có gì ngoài lòng biết ơn đối với người đàn ông ban nãy nói chuyện qua điện thoại. Dựa theo độ tuổi của ông ta, thì có lẽ ông ta có thể là bố của cô ấy hoặc thậm chí có địa vị lớn hơn. Trong lòng Nhược Hi luôn coi vị cứu tinh này như bố mình, nhưng cô ấy không tài nào ngờ rằng người đàn ông này lại muốn chiếm hữu cô ấy từ lúc nào không hay. Ghê tởm hơn cả là ý muốn này đã được nảy sinh ra từ hơn mười năm trước, nhưng dù sao thì người đàn ông này cũng đã cứu cô ấy và giúp cô ấy tiếp tục ăn học. Vì vậy sau khi về Hoa Hạ, Nhược Hi vẫn trả tiền đúng hạn, một trăm triệu tệ một năm, trung bình gần chục triệu tệ một tháng. Về phần tiền lúc trước cô ấy kiếm được bằng cách nào, Mạc Phong cũng không muốn bận tâm, e là cũng không dễ dàng gì, dù sao con gái dù có thông minh kinh doanh đến đâu thì cũng phải có vốn khởi đầu, nếu không cho dù cô ấy có lợi hại đến đâu cũng không có chỗ để phát huy tài năng của mình. Trước khi đến câu lạc bộ Quá Giang Long, Mạc Phong cũng có thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ như vậy kiếm được mười triệu tệ một tháng là một chuyện khó khăn đến nhường nào. Nhược Hi dường như đọc được những lời nói ẩn sâu trong đôi mắt Mạc Phong, ngay cả khi anh không hỏi, cô ấy vẫn có thể hiểu được. Mặc dù cô ấy không khôn khéo trăm bề, thấu hiểu lòng người như Thương Hồng, nhưng cách thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt đơn giản này chính là môn học bắt buộc của cô ấy, hơn nữa còn đạt được học vị tiến sĩ tâm lý học. “Trước khi em đến câu lạc bộ, những công việc như phục vụ, đầu tư mạo hiểm, giao hàng… về cơ bản đều đã từng làm!” Có lẽ dũng khí giúp Nhược Hi chống đỡ được nhiều năm như vậy là được trở về nhà họ Mạc, tuy rằng người đàn ông đã nuôi dưỡng cô ấy một quãng thời gian rất dài, nhưng từ tận đáy lòng lại nảy ra suy nghĩ bệnh hoạn tởm lợm với cô ấy. Một người đàn ông luôn được cô ấy coi như bố, nào ngờ lúc nào cũng muốn biến cô ấy thành của riêng ông ta. Mạc Phong đưa tay khẽ xoa đầu cô ấy, nhẹ giọng nói: “Được rồi, sau này em cứ coi Giang Hải như là ngôi nhà của mình nhé, ở đây không ai có thể bắt nạt em được!” “Âm Hậu, bọn họ hỏi cô thích góc tường màu gì, cô…”, Mộc Linh Lung sải bước lên tầng, nhưng chợt trở nên im bặt khi nhìn thấy cảnh tượng hai người bên nhau. Nhược Hi khẽ ho một tiếng: “Bảo bọn họ sơn màu xanh lá cây cho các góc và màu hồng cho phần trên đi!” “Được! Vậy thì… hai người cứ tiếp tục nhé, cứ coi như tôi chưa lên đây!” cô ấy mỉm cười nhìn hai người họ rồi lập tức chạy đi. Đúng lúc này, Mạc Phong lấy trong túi ra điếu thuốc lá rồi châm lửa, rít một hơi thật sâu: “Được rồi, bọn mình nói chuyện chính đi. Có phải trong khoảng thời gian này, ở Giang Hải có thế lực ngoại lai xâm nhập vào, đúng không?” “Anh hỏi cái này à? Cách đây không lâu có một vụ án mạng ở phố Chín. Thủ phạm thế mà sử dụng một chiếc lưỡi lê ba cạnh. Đây là vũ khí mà đám lính đánh thuê sử dụng phổ biến nhất, hơn nữa sau khi bị cảnh sát thẩm vấn, hắn còn bẻ gãy răng rồi uống thuốc độc giấu trong đó để tự sát. Đây cũng là thủ đoạn thường được các tổ chức khủng bố ở khu vực châu Âu áp dụng!”