Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 160 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 160MAU XEM WEIBO!
Tần Bách Duật ngồi xuống trước bàn ông chủ, ánh mắt âm u đen thẫm như đầm nước vấy mực của anh ném về hướng Trác Hàn, làm người khác nhìn không ra tâm tư.
Trác Hàn nghi hoặc trong chốc lát, vừa muốn mở miệng tiếp tục thì chợt nghe thấy tiếng chén sứ chạm vào nhau truyền đến từ phòng trà nước sau lưng.
Anh ta lập tức nuốt lại lời nói vừa muốn thoát ra khỏi miệng, trán toát mồ hôi hột.
Xong đời!
Cô Nghiên vẫn còn ở trong phòng làm việc?!
Trác Hàn cầm tài liệu đứng đờ người ra, muốn lảng sang chuyện khác mà cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Im lặng không bao lâu thì Nghiên Thời Thất đi ra từ trong phòng trà nước.
Thái độ của cô thật tự nhiên, trên tay bê hai cốc nước, tươi cười nói: “Hai người đã trở lại rồi à! Hồng trà đã được pha sẵn, uống đi cho tỉnh táo.”
Trác Hàn vô thức đứng dạt ra, nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú, giống như muốn tìm một vài đầu mối từ gương mặt của cô.
Nhưng anh ta không nhìn ra gì cả.
Có lẽ cô không nghe thấy những lời vừa rồi.
Trác Hàn tự an ủi mình, sau khi nhận lấy cốc trà Nghiên Thời Thất đưa cho thì lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Trác Hàn rời đi, Nghiên Thời Thất tựa vào bên cạnh bàn nhìn anh cúi đầu uống trà.
Trong phòng làm việc rất an tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa trung tâm hoạt động không ngừng.
Nhìn anh thổi đi hơi nóng trên mặt trà, nuốt xuống ngụm thứ hai thì cô mới nghẹo đầu cười khanh khách, phá tan không khí nặng nề, “Anh họp lâu như thế có mệt không?”
Anh chậm rãi ngước mặt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Sau khi đặt cốc trà xuống, lời nói hàm chứa ý cười không thể diễn tả: “Em nghe hết rồi hả?”
Nghe thế, Nghiên Thời Thất không khỏi nghệt mặt ra, khóe môi mím lại, nhún vai, im lặng vài giây rồi mới nói: “Không phải em cố ý nghe lén.”
“À!” Nhìn vẻ mặt ảo não của cô, anh cười khẽ, túm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần, “Nghe được cũng chẳng sao. Em có ý kiến gì không?”
Đã là chuyện của nhà họ Nghiên, nếu cô thật sự muốn biết thì chưa hẳn là điều không thể.
Ai ngờ, Nghiên Thời Thất lại lập tức lắc đầu: “Không có ý kiến gì cả. Em không rành chuyện thương trường của các anh, nếu như Trác Hàn cảm thấy có vấn đề thì chắc hẳn là có rồi, các anh cứ tự xử lí thôi.”
“Em thật sự nghĩ vậy sao?” Anh nắm lấy cổ tay mềm mại của cô, ngón tay lơ đãng miết lên da thịt cô.
Đôi mắt dưới hàng mày rậm tràn ngập ánh màu dịu dàng, bao phủ lấy cô khiến cô thấy vô cùng ấm áp.
Nghiên Thời Thất thản nhiên gật đầu, vẻ mặt ung dung nghiêm túc: “Em thật nghĩ như vậy mà. Chẳng lẽ em nhìn hẹp hòi lắm sao?”
Anh âm thầm thở dài, sau đó đứng dậy trước mặt cô. Thân hình cao lớn lại oai nghiêm, lòng bàn tay ấm áp từ từ nâng mặt cô lên, “Hiểu chuyện như vậy, thế sau này có xảy ra chuyện cũng sẽ không giận dỗi chứ?”
Cô nghe ra được sự chế nhạo trong miệng anh, khóe môi khẽ giật, ồm ồm nói: “Nếu thật có xảy ra chuyện thì cũng là để anh và ba giải quyết, em quậy lên cũng chẳng giải quyết được gì.”
Nói đoạn, cô còn nhìn anh, vẻ mặt hơi bất mãn giống như lên án anh suy nghĩ quá nhiều!
Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, anh nghiêng người in một nụ hôn lên trán cô.
***
Đêm đó tám giờ, Nghiên Thời Thất đợi đến khi Tần Bách Duật hết bận rồi mới cùng nhau trở về Vịnh Lâm Hồ.
Bọn họ đã ăn cơm tối ở phòng làm việc của anh, cho nên về đến nhà, Nghiên Thời Thất liền thay đồ ngủ. Vừa định đi tắm thì điện thoại nhận được một tin nhắn.
Là tin nhắn của Thành Nghiệp Nam.
[Quả cam to]: Mau xem Weibo!
[Thập Thất]: Chuyện gì?
[Quả cam to]: Chó và chó cắn nhau!
Nghiên Thời Thất: “…”
Vì tò mò, Nghiên Thời Thất mang dép lê ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, sau khi đăng nhập Weibo, nhìn thấy nội dung thì bật cười.
Thì ra là Bùi Đường và Kiều Phỉ Bạch đang đấu võ mồm trên Weibo.