Người Dấu Yêu

chương 394

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 394 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

ÔN NHĨ HOA CỐ Ý ĐỂ DUNG KHANH TRÁNH MẶT?

Tính tình của Ôn Nhĩ Hoa không uyển chuyển hòa nhã như Dung Khanh. Trên người bà luôn vấn vít một cảm giác lạnh nhạt khó gần. Tuy sắc mặt luôn cười tủm tỉm nhưng giữa hai hàng lông mày của bà lại nhuộm vẻ sắc bén một cách tự nhiên.

Năm đó, người phụ nữ nhà họ Ôn ở Đế Kinh này đã mang theo của hồi môn sung túc gả vào nhà họ Kiều. Sau khi cưới bà vẫn luôn nâng đỡ Kiều Viễn Chính thẳng tới chiếc ghế chủ gia tộc hôm nay.

Ở trước mặt người khác, bà ta rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc chân thật. Nhờ sự tôi rèn qua tranh đấu trong nhà họ Kiều những năm gần đây mà cơ mưu và lòng dạ không hề thua kém bất kì người đàn ông nào.

Người có thể được bà đối xử thật lòng, trừ mấy vị nhà họ Kiều ra, thì còn có Dung Khanh.

Nhưng một người phụ nữ ung dung và kiêu ngạo như vậy, trong khoảnh khắc nhìn thấy Nghiên Thời Thất, ánh mắt lại nổi lên gợn sóng, vẻ mặt cũng tràn ngập hốt hoảng.

Tình cảm chị em tốt mấy chục năm cũng đủ để Dung Khanh hiểu được và nhận ra sự khác thường của Ôn Nhĩ Hoa.

“Chị Hoa? Chị sao vậy?”

Dung Khanh tiến lên khoác lấy khuỷu tay Ôn Nhĩ Hoa, trong mắt thoáng qua vẻ lo âu, xoay người lại định gọi người giúp việc tới giúp một tay. Nhưng Ôn Nhĩ Hoa lại đột nhiên mở miệng, “Chị không sao, Khanh Khanh, em nói cô ấy là vợ của chú Tư à?”

Cảm xúc của Ôn Nhĩ Hoa thay đổi rất nhanh, sự hoảng hốt đến từ một giây trước nay đã tan biến chỉ trong một cái chớp mắt.

Dung Khanh nghiêm túc quan sát gương mặt nghiêng của bà, tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, là vợ của chú Tư, Nghiên Thời Thất.”

“Họ Nghiên à…” Những lời này của Ôn Nhĩ Hoa mang theo ý vị rất sâu xa.

Bà kéo dài âm cuối nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lên người Nghiên Thời Thất, quá giống.

“Chị Hoa, qua đây ngồi đi.” Dung Khanh thấy Ôn Nhĩ Hoa còn đang quan sát Nghiên Thời Thất, nghĩ thầm cũng không thể cứ đứng mãi ở cửa ra vào phòng tiếp khách được. Cho nên vì không muốn quá bất lịch sự, chị vừa nói vừa dắt bà ta đi tới chỗ trống trên ghế xô pha bên trong.

Do sự xuất hiện của Ôn Nhĩ Hoa, cùng với vẻ mặt kì lạ của bà cho nên Nghiên Thời Thất chỉ có thể tạm thời bỏ đi ý định đi tìm Tần Bách Duật.

Cô cũng sợ nếu bà Ôn này không thoải mái rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì một mình chị dâu sẽ không giải quyết được.

Phía trước có ba chiếc ghế xô pha độc lập, Nghiên Thời Thất và Dung Khanh đỡ Ôn Nhĩ Hoa để bà ấy ngồi vào.

Lúc này, Ôn Nhĩ Hoa đã trở lại dáng vẻ bình thường. Cho dù tuổi đã ngoài năm mươi, nhưng nhờ cuộc sống giàu có, không thiếu gì mà vẻ ngoài của bà được bảo dưỡng rất mượt mà.

Bà chống một tay lên lưng ghế xô pha, như hơi khó chịu mà day ấn đường, chẳng mấy chốc rồi nói với Dung Khanh đang ngồi bên cạnh: “Khanh Khanh à, em còn loại dầu giảm đau nhức lần trước không? Có thể lấy cho chị một ít không?”

Dung Khanh không hề nghi ngờ bà ấy. Vào lứa tuổi này như chị thường xuất hiện đau nhức khi tới tuổi này. Vốn định bảo người giúp việc đi lấy một chai tới, nhưng lúc này trong phòng tiếp khách có rất nhiều khách khứa đi vào, người giúp việc đều đang bận rộn chào hỏi.

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Dung Khanh suy nghĩ một lúc, rồi dịu dàng nói: “Dạ được, để em đi lấy cho chị. Tiểu Thất à, em ngồi đây với dì Hoa nhé, chị đi một lát sẽ về ngay.”

“Vâng, chị dâu!”

Nghiên Thời Thất khẽ mỉm cười đáp lại lời nhờ vả của Dung Khanh.

Nhưng mà…

Cô nhân cơ hội nhìn Ôn Nhĩ Hoa, có lẽ là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy dì Hoa cố ý bảo chị dâu tránh mặt.

Nhưng hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, dì Hoa có cần làm vậy không?

Sau khi âm thầm suy nghĩ, Nghiên Thời Thất lại phủ nhận suy đoán của bản thân.

Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều rồi!

Vào giờ phút này, Nghiên Thời Thất đang rũ mắt suy tư, mà Ôn Nhĩ Hoa ngồi ở phía đối diện thì chống trán nhìn cô không chớp mắt.

Ánh mắt bà ấy vô cùng sắc bén, mang theo cả trời kỷ niệm.

Con bé đó đã mất năm năm rồi, bây giờ bất ngờ gặp được vợ của chú Tư nhà họ Tần, bà thấy con bé này giống con gái nhà họ Ôn như đúc…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio