Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 399 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHÚ HAI, CHÚ KHÔNG VUI SAO?
Nhận được câu trả lời của Tần Bách Duật, Mặc Lương Vũ như nhặt lại được cái mạng.
Suýt chút nữa thì cậu ta đã nhảy cẫng lên rồi, đôi mắt hoa đào đa tình tràn ngập vẻ hưng phấn.
“Anh Tư, anh nói thật chứ?”
Tần Bách Duật thản nhiên nhìn cậu ta nói: “Thật.”
Mặc Lương Vũ kích động, là sự kích động không đúng lúc.
Cậu ta đứng bật dậy cầm điện thoại định gọi đi. Nhưng lúc này mới phát hiện quá đường đột cho nên cậu ta chỉ đứng trước ghế xô pha, cười đến nỗi híp cả mắt, miệng toe toét, “Anh Tư, chị dâu, hai người chờ tin tốt của em đi.”
Dứt lời, cậu ta đã sải bước hào hứng đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Nghiên Thời Thất nghiêm túc nhìn theo bóng lưng của cậu ta, cảm thấy không biết làm sao mà nhíu mày lại.
Nói cho cùng Mặc Lương Vũ vẫn chưa đủ chín chắn, dễ dàng buông bỏ phép tắc trong trường hợp như ngày hôm nay chỉ vì gặp phải chuyện của Lăng Mật.
Nghiên Thời Thất đặt cái ly trong tay lên bàn trà trước mặt, rồi khẽ cào cào cổ tay của Tần Bách Duật, hơi nhíu mày lại: “Hôn nhân của Lăng Mật là do anh bày mưu hả?”
“Không tính là bày mưu, đến tuổi thì cũng nên lập gia đình thôi!”
Tần Bách Duật thản nhiên đưa ra một câu giải thích, giọng điệu lạnh nhạt không nghe ra được cảm xúc gì cả.
Nghiên Thời Thất thông minh lại hiểu chuyện, chỉ cần ngẫm nghĩ một lát là đã đoán ra chút ít đầu mối, nhếch môi về hướng Mặc Lương Vũ vừa rời đi, “Vậy anh cho rằng, Tiểu Vũ có thể thành công không?”
Anh nhìn sang cô, môi mỏng cười như không cười, “Thấy quan tài đổ chút lệ suy cho cùng cũng tốt.”
Nghe thấy vậy, sau một cái chớp mắt sững người thì Nghiên Thời Thất lại cười pha trò: “Anh Tư, anh thật là xấu bụng.”
Nói xong cô lại thầm rơi một vốc nước mắt xót xa cho Mặc Lương Vũ.
Xem ra Tần Bách Duật cũng có cảm nhận giống như cô. Dường như cô đã có thể thấy được viễn cảnh Mặc Lương Vũ bể đầu chảy máu trước mặt Lăng Mật.
Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể để cậu ta thấy rõ một vài sự thật.
Trong lúc cô đang im lặng suy nghĩ thì người đàn ông bên cạnh đã thong thả châm một điếu thuốc. Anh nhả một làn khói mù, ánh mắt rất sâu xa.
Nghiên Thời Thất bên cạnh lại hơi mỏi eo, nhích lại gần trên ghế xô pha, cách tay cầm lấy đầu ngón tay anh, khẽ khàng vuốt ve, cảm thấy hơi tò mò: “Anh hai Kiều đâu rồi anh? Hôm nay anh ấy không tới sao?”
Mấy người anh em của anh Tư đều tới. Ban nãy cô cũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lăng Vạn Hình trước cửa sảnh phúng điếu, nhưng lại không thấy Kiều Mục.
Tiếp đó, Tần Bách Duật lại phun một làn khói thuốc ra, hơi híp mắt lại nói: “Anh ấy đang ở nước ngoài.”
***
Lúc này, nước Mỹ đang là ban đêm…
Kiều Mục đang làm gì? Anh ta ngồi trong phòng khách, cùng bé yêu nhà anh ta học tập.
Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở trong nhà của Lăng Tử Hoan, bầu bạn với cô nhóc, ngay cả tối ngủ cũng tình nguyện nằm trên ghế xô pha phòng khách, chứ không quay về nhà trọ của mình ở phía đối diện.
Vào giờ phút này, anh ta đang ngồi trên ghế xô pha, gác hai chân lên bàn trà, cầm điện thoại di động trầm tư suy nghĩ.
Chú Mạc nhà họ Tần đã qua đời, anh ta mới nhận được tin tức của anh cả Kiều Kình gửi tới vào nửa đêm hôm qua.
Nhưng anh ta không thể trở về được.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trong lòng Kiều Mục rất buồn bã thở dài. Chú Mạc là ông cụ từ nhỏ nhìn mấy người bọn họ lớn lên, nhưng không ngờ lại ra đi đột ngột như vậy.
Mấy ngày nay, anh ta ở lại bên Lăng Tử Hoan, cho nên ý nghĩ không muốn rời xa cô cũng ngày càng đậm nét hơn.
Đệch, từ khi nào mà anh ta lại trở nên dính người như vậy chứ?
Trong lòng Kiều Mục rất khó chịu.
Trong nước, công việc ở Kiêu thị đòi hỏi phải duy trì ổn định, còn cả Kiều thị Entertainment cũng chờ anh ta về xử lí, cho nên những tháng ngày có thể bầu bạn với cô nhóc dường như đã càng ngày càng ít đi rồi.
Anh ta phải về nước xử lí công việc, không thể trì hoãn được nữa.
“Chú Hai?!!” Kiều Mục chìm sâu vào trong suy nghĩ phức tạp không thể nào tự kiềm chế được. Mãi đến khi có tiếng hô lớn của Lăng Tử Hoan truyền tới bên tai thì mới giật mình hoàn hồn lại.
Kiều Mục cau mày, trầm ngâm nhìn cô nhóc, vươn tay nhéo lấy gương mặt mềm mại, “Sao vậy?”
Gương mặt cô hơi ẩm ướt, mới vừa rửa mặt xong, trên đầu còn buộc dây cột tóc tai thỏ.
Lăng Tử Hoan chớp chớp mắt, nhíu mày. Đôi mắt đen láy hiện lên vẻ quan tâm, “Chú Hai, chú không vui sao?”