Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 558 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ÔNG NGOẠI, CHÁU LÀ VỊ HÔN PHU CỦA CÔ ẤY!
Câu nói đột ngột của Đoan Mộc Ngạc khiến lòng dạ Nghiên Thời Thất nổi lên từng gợn sóng.
Cô thất thần mất một lúc. Trong đầu cô đã từng tiên đoán rất nhiều về câu nói đầu tiên của ông cụ, nhưng lại không thể ngờ đến một câu nói tràn ngập ấm áp khiến người ta phải rung động như vậy.
Lúc này, Dung Uẩn cũng ngắm nhìn gương mặt của cô, nhìn Đoan Mộc Ngạc cười dịu dàng: “Đứa bé này đúng là nhìn vừa mắt hơn Ôn Tri Diên nhiều.”
“Tiểu Thất, mau lại đây.” Tiếng của Ôn Tranh vang lên gọi lí trí của cô quay về.
Nghiên Thời Thất hít sâu một hơi, từ từ đi đến bên cạnh Ôn Tranh, cung kính gật đầu với Đoan Mộc Ngạc, “Vâng, chào ông cụ Đoan ạ.”
Đoan Mộc Ngạc cau mày, gõ cây gậy xuống sàn, gương mặt giận dữ, nói chắc nịch: “Gọi ông ngoại!”
Nghiên Thời Thất mấp máy môi, không hiểu sao cổ họng như nghẹn lại. Đôi mắt trong trẻo như nước của cô chạm vào đáy mắt nghiêm nghị nhưng không kém phần hiền từ của Đoan Mộc Ngạc thì trong lòng bỗng dấy lên sự hoảng hốt do dự.
Không chống cự nổi ánh mắt sáng rực như lửa của ông cụ, Nghiên Thời Thất bình tĩnh lại, ngoan ngoãn gọi, “Ông ngoại.”
Cô thầm nghĩ, nhân cách và khí chất của ông cụ đúng là không giống nhà họ Ôn thiếu quyết đoán kia.
Nghe vậy, Đoan Mộc Ngạc tỏ ra rất phấn khởi. Cái đầu bạc trắng của ông cụ không ngừng gật gù, gò má đầy nếp nhăn tươi cười, “Tốt, tốt lắm! Cháu ngoan, để cháu chịu thiệt thòi rồi. Hai đứa mau ngồi cạnh ông.”
Dung Uẩn tinh ý nhường chỗ, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh cùng ngồi xuống hai bên ông cụ.
Ông cụ nhìn Ôn Tranh rồi lại ngoảnh sang liếc Nghiên Thời Thất, trong mắt lộ ra vẻ bùi ngùi, đoạn thở dài: “Năm đó, nếu con bé Lam Nhã kia nghe lời ông thì đã không khiến cháu phải lang thang bên ngoài suốt những năm qua. Lão già cổ hủ Ôn Sùng Lễ kia, từ lâu ông đã nói Ôn Tri Diên không giống người nhà họ Ôn, thế mà lão không tin ông. Các cụ có câu trong trăm người, vô dụng nhất là kẻ đọc sách, đúng là không sai chút nào!”
Dung Uẩn ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng, mỉm cười nhìn về phía Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu, “Ông nó à, đừng nói bừa, con trẻ nó cười chê.”
Đoan Mộc Ngạc kín đáo nhìn Tần Bách Duật, khóe môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Cũng không biết nhớ đến điều gì, ông cụ dời tầm mắt rồi nhìn sang Lôi Duệ Tu, “Chàng trai này là con cháu nhà ai?”
Vừa nghe vậy, Ôn Tranh lập tức dựng thẳng lưng, đang định trả lời thì Lôi Duệ Tu đã cướp lời, “Cháu chào ông ngoại, cháu là vị hôn phu của Tranh Tranh!”
Ôn Tranh: “…”
Nghiên Thời Thất bất giác cong môi, bật cười thành tiếng.
Ánh mắt của Đoan Mộc Ngạc lại liếc nhìn Lôi Duệ Tu một lần nữa, lát sau mới gật gù, “Trông cũng tuấn tú sáng sủa, không tồi! Tranh Tranh, cháu tinh mắt đấy!”
“Ông ngoại, ông đừng nghe anh ấy nói lung tung!” Ôn Tranh bực bội trừng mắt lườm Lôi Duệ Tu. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đoan Mộc Ngạc liếc mắt nhìn sắc mặt giận dỗi của Ôn Tranh, gõ cây gậy, “Sao thế? Thằng bé bắt nạt cháu à? Nếu nó bắt nạt cháu thì cứ mách ông ngoại, nhà Đoan Mộc chúng ta thiếu bản lĩnh gì chứ nhưng đánh người thì chưa từng thua bao giờ.”
Mọi người: “…”
Quả nhiên là lão tướng quân trở về từ chiến trường, oai phong kiên cường mà lại uy nghiêm rắn rỏi.
Đoan Mộc Ngạc đến thăm như xoa dịu sự thờ ơ ghẻ lạnh mà hai chị em phải chịu đựng ở nhà họ Ôn trước kia.
Ông cụ là người quyết đoán quyết liệt, trắng đen rõ ràng, sai là sai, đúng là đúng.
Ông cho rằng Nghiên Thời Thất là con cháu nhà Đoan Mộc thì lập tức nhận cô về không chút chần chừ.
Vì sắp đến trưa, chị Lâm chuẩn bị rất bữa cơm trưa rất thịnh soạn. Lúc đó, Dung Uẩn còn đích thân xuống bếp làm vài món ngon thanh đạm hợp khẩu vị cho ông cụ.