Người Dấu Yêu

chương 561

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 561 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

ÔNG NGOẠI NHẤT ĐỊNH SẼ PHẠT NGHIÊM KHÔNG THA!

Đầu giờ chiều hôm đó, Đoan Mộc Ngạc và Dung Uẩn đi đến nơi đóng quân ở Lệ Thành. Nghe nói ông Ngạc đến, mấy người lãnh đạo đương nhiên muốn tiếp đón cẩn thận.

Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh không đi cùng. Lúc hai chị em ra tiễn bọn họ, Đoan Mộc Ngạc lại cẩn thận dặn dò, “Hai đứa chờ tin của ông ngoại. Còn nữa, nếu có người bắt nạt hai cháu thì phải nói với ông ngoại, ông ngoại nhất định sẽ nghiêm phạt không tha!”

Đoan Mộc Ngạc thật tâm thích hai đứa bé này. Mặc dù còn có chút khách sáo với Nghiên Thời Thất, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện ông cụ đã sớm đặt cô dưới sự che chở của dòng họ Đoan Mộc.

Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đứng trước cửa Vịnh Lâm Hồ nhìn xe chở Đoan Mộc Ngạc đi xa, sự xuất hiện của ông như một tia nắng ấm xua tan hơi lạnh đầu đông.

Gió nổi lên, không khí càng ngày càng lạnh lẽo.

Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đang đứng nhìn theo thật lâu thì bất chợt có hai chiếc áo khoác gần như đồng thời phủ lên vai hai người.

Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu đứng sau lưng gần như hành động cùng một lúc. Bọn họ không quấy rầy hai cô, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, lặng lẽ an ủi tâm tình của hai người.

Nghiên Thời Thất quay lại nhìn Tần Bách Duật, không khỏi lui về sau một bước, cười cười tựa vào ngực anh.

Ôn Tranh chớp mắt, ra vẻ bình thản nói cảm ơn với Lôi Duệ Tu.

Lôi Duệ Tu bất đắc dĩ bật cười, không cho cô từ chối, kéo cô đi một mạch đến căn biệt thự bên cạnh, “Em cần đổi thuốc rồi đấy!”

Hai người bọn họ dùng dằng dắt tay nhau rời đi. Viền mắt Nghiên Thời Thất ẩm ướt, cô ngửa đầu nhìn ánh mắt sâu lắng của Tần Bách Duật, dùng đầu ngón tay hơi lạnh của mình chọc chọc cằm anh, “Có phải anh cố tình không gỡ bỏ hot search để ông ngoại biết được đúng không?”

So với người nhà họ Ôn, Đoan Mộc Ngạc đúng là một trời một vực.

Người nhà họ Ôn làm cái gì cũng phải suy trước tính sau, luôn luôn tính toán xem có gì bất lợi cho mình không.

Còn Đoan Mộc Ngạc, ông từng làm quân nhân nên hành động đều mang theo sự mạnh mẽ vang dội, không chịu được bất bình.

Nếu Đoan Mộc Ngạc đã đến thẳng Lệ Thành thì đương nhiên ông cụ phải nắm rõ hết mọi việc rồi.

Lại đúng hôm qua, thông tin liên quan đến thân thế của cô bùng nổ trên mạng, mọi chuyện đều rất trùng hợp.

Nghiên Thời Thất dứt lời, Tần Bách Duật liền nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, dìu cô đi về phòng khách.

Cảm giác lạnh lẽo bị hơi ấm trong phòng xua tan, hai người cùng ngồi xuống xô pha. Nghiên Thời Thất vừa tựa vào vai anh thì giọng nói trầm ấm của anh vang lên giải thích, “Cũng không hẳn là cố ý, nhưng để ông ngoại em biết cũng chỉ có lợi, không có hại.”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn anh, suy tư một lát rồi vẫn quyết định nói ra cảm nhận của mình, “Có lẽ vậy. Thật ra động thái của ông ngoại hôm nay khiến em rất bất ngờ, em không ngờ ông có thể thẳng thắn nhận em là người nhà nhanh như vậy. Dù sao thì ngay cả ba mẹ ruột của em còn đang bận trăn trở mà, ông ngoại lại quả quyết tuyên bố em là con cháu nhà họ Đoan Mộc, thật là chua chát.”

Từ lúc rời khỏi nhà họ Ôn, lại tận mắt thấy ông Nghiên và bà Liên đưa Ôn Tri Diên đi thì cô liền có cảm giác bản thân vừa trở thành trẻ mồ côi.

Mà hôm nay, sự xuất hiện của Đoan Mộc Ngạc như một cơn mưa mùa xuân tới đúng lúc, tưới đẫm sự khô cằn nơi đáy lòng cô, khiến nơi đó lần nữa đâm chồi nảy lộc.

Cuối cùng cũng có người chịu thừa nhận cô, hơn nữa còn bằng lòng yêu thương cô.

Tần Bách Duật thấy cô thoáng trầm xuống, thì kéo cô vào sát mình hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, trầm thấp dịu dàng nói: “Việc ông ngoại muốn tổ chức tiệc đoàn tụ không khác gì ép nhà họ Ôn thừa nhận thân phận của em trước mặt mọi người, nếu không thì hôm nay ông cũng chẳng đến đây.”

Nghiên Thời Thất đồng ý, “Em cũng đoán ra được! Nhưng em cũng không hứng thú đến chuyện nhà họ Ôn thừa nhận em hay không. Ngày nào mà bọn họ chưa công bố sự thật năm đó, ngày nào bọn họ còn chưa cho Ôn Tranh một sự đền bù thỏa đáng thì ngày đó em chưa thể coi họ là người thân thật sự. Tuy bây giờ Ôn Tri Diên đã về nhà họ Nghiên, nhưng em không cảm thấy cô ta sẽ yên phận đâu. Hot search vừa rồi cũng rất có khả năng là cô ta bày trò…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio