Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 577 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHÁU KHÔNG NGHE, CHÁU KHÔNG ĐỒNG Ý!
Mười giờ, Nghiên Thời Thất thay quần áo, ra khỏi cửa, đi đến nhà bên cạnh.
Cô định đưa Ôn Tranh đến bệnh viện để tiễn Lăng Tử Hoan.
Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Ôn Tranh đã ổn định khép miệng. Chỉ cần chú ý một chút thì cuộc sống bình thường không có gì đáng ngại.
Trên đường, hai người ngồi trên xe chuyên dụng, gương mặt tương tự đều có vẻ suy tư.
Ôn Tranh vuốt ve vết thương gần eo của mình, cười như không cười, “Ôn Tri Diên chạy về Đế Kinh, quả nhiên không ngoài dự đoán!”
Ánh mắt Nghiên Thời Thất rơi lên gương mặt cô, giọng điệu bình thản ẩn chứa sự chế giễu lạnh lùng, “Em cũng đoán ra, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế!”
Ôn Tranh rủ mi mắt, mân mê lòng bàn tay, “Lôi Duệ Tu vừa phái người đi Đế Kinh, có lẽ chúng ta sẽ nhận được tin tức truyền về nhanh thôi. Chị thật sự rất tò mò, rốt cuộc nhà họ Ôn có cho cô ta bước vào cửa hay không!”
Nghe vậy, cặp mắt Nghiên Thời Thất lóe sáng, đảo mắt nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ, giọng điệu nhẹ tênh, “Em cảm thấy, là có!”
Dựa vào tình yêu thương trước kia mà Đoan Mộc Lam Nhã dành cho Ôn Tri Diên, dựa vào tư tưởng cổ hủ và thái độ mềm mỏng của người nhà họ Ôn, e rằng họ không nỡ giận dữ mắng chửi rồi đuổi cổ cô ta.
Ôn Tranh nhìn gương mặt bình tĩnh của Nghiên Thời Thất, cười hắt ra cay đắng, “Chị cũng thấy vậy! Có điều không vội, lát nữa sẽ biết ngay. Hôm nay em gọi chị ra ngoài để đi gặp ai?”
Đêm qua, em gái ngoan của cô nói muốn giới thiệu cô làm quen với bạn thân của mình.
Dù không nói nhiều nhưng trong lòng cô vẫn cảm nhận được dòng nước ấm áp dịu dàng chảy qua.
Bắt đầu từ năm năm trước, cô không còn người bạn nào.
Sau khi cô xảy ra chuyện, những người thường xuyên qua lại hồi còn ở nhà họ Ôn cũng dần dần cắt đứt liên hệ.
Hôm nay có một người kéo cô vào thế giới của mình, từng chút lấp đầy những điều tốt đẹp và ấm áp vào cuộc đời trống rỗng của cô.
Ôn Tranh cảm thấy tất cả những bất hạnh cô từng trải qua trong cuộc đời này đều để làm nền cho cuộc gặp gỡ giữa cô và Nghiên Thời Thất.
Lúc này, Nghiên Thời Thất không chú ý đến tâm trạng xao động của chị gái, ánh mắt trong veo của cô điềm nhiên nói cười giải thích: “Là trợ lý cũ của em, con gái nhà họ Lăng, một cô bé rất đáng yêu. Em luôn đối xử với con bé như em gái. Lát nữa phải tiễn con bé ra nước ngoài, em đưa chị đến để giới thiệu cho hai người làm quen.”
Chị gái của cô không nên trốn tránh, ẩn núp sau lưng người khác.
Chia sẻ bạn bè cũng như chia sẻ cuộc đời trong tương lai cùng Ôn Tranh là điều Nghiên Thời Thất vẫn luôn muốn thực hiện.
***
Hơn mười giờ rưỡi, trong phòng bệnh, Lăng Tử Hoan còn đang bực bội.
Lúc Nghiên Thời Thất dắt Ôn Tranh đến cửa phòng bệnh thì đã trông thấy cô nhóc nằm bò trên giường, không ngừng dụi đầu lên cánh tay của Kiều Mục.
Cô nhóc vẫn còn nói năng rất hùng hồn: “Cháu mặc kệ! Đã nói là bay chuyến tối, vì sao phải bay sớm hơn? Cháu chỉ từng nghe máy bay bay trễ chứ chưa nghe đến máy bay bay sớm bao giờ.”
Trên giường bệnh, Kiều Mục hơi nghiêng người nhìn đỉnh đầu của cô, tuy không đành lòng nhưng vẫn dịu dàng khuyên bảo, “Ngoan, nghe lời, nhóc quên điều mình đã đồng ý với chú Hai rồi à?”
Anh ta lặp lại lời dặn dò tối qua.
Lăng Tử Hoan ngẩng phắt đầu lên, phồng má, đôi mắt to đen nhánh trợn tròn, “Cháu không nghe! Cháu không đồng ý!”
Kiều Mục: “…”
Mẹ nó chứ sao lại giày vò đến thế!
Đêm qua anh ta nhất thời xúc động, cố ý nhờ chú Tư sắp xếp chuyến bay sớm cho Lăng Tử Hoan. Lúc này, nhìn cô nhóc đang nhõng nhẽo giở trò ăn vạ trước mặt mình, anh ta quả thật không nỡ!
Nếu không phải điều kiện sức khỏe không cho phép, bây giờ anh chỉ muốn đánh bom sân bay thôi.
Đi cái gì mà đi, không đi đâu hết, ở bên cạnh chú Hai, có được không?!
Nhưng những lời này chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói bừa!
Lăng Tử Hoan chưa chín chắn, nên anh ta không thể tùy hứng mà hành động theo cảm tính.
Kiều Mục cố nhẫn nhịn, cuối cùng đành phải sầm mặt, hai hàng lông mày cau lại dữ dằn: “Không được làm loạn!” Vietwriter.vn