Người Dấu Yêu

chương 664

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 664 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chương 664CÔ ƯA THÍCH SANDWICH VÀ SỮA TRONG QUÁN CÀ PHÊ Ở GÓC PHỐ

Cùng lúc này, tám giờ rưỡi sáng, thành phố LA, nước Mỹ.

Trong căn hộ của Lăng Tử Hoan, bóng dáng cao lớn của Mục Nghi đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp, còn nhóc con thì nằm trên giường ngủ bù.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong kì kinh nguyệt của cô. Mới sáng sớm mà đã mệt không chịu nổi, đau tới mức suýt nữa phát khóc luôn.

Mục Nghi mặt vẫn lạnh tanh, nấu canh gừng cho cô nhóc. Anh ta thành thạo cắt từng lát gừng, nhưng lại cụp mắt xuống che đi vẻ bực bội nơi đáy mắt.

Bực bội bản thân mình không ghi lại kì kinh nguyệt của cô, hôm qua còn nhất nhất dẫn cô đi Universal Studios chơi nguyên một ngày.

Mới vừa rồi, điện thoại mà cô nhóc đặt trong phòng khách đổ chuông, anh ta thấy người gọi tới là cậu hai Kiều, nên không có ý định nghe máy.

Nhưng lúc cuộc gọi thứ hai vang lên, trong lòng anh ta bắt đầu vang lên một tiếng gào thét thúc giục.

Vậy là trong lúc cảm xúc dâng trào, anh ta bỏ qua khuôn phép mà nghe máy, đồng thời còn nói ra một câu khiến người ta suy diễn miên man.

Anh ta thật ra không có ý như vậy, nhưng vẫn nói ra.

Động tác thái gừng của Mục Nghi thoáng khựng lại, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không kìm được cười tự giễu.

Có lẽ là vì lời nói kia của cậu Tư đã cho anh ta quá nhiều can đảm và động lực, nên mới khiến anh ta cho rằng mình có thể cạnh tranh một lần với cậu hai Kiều.

Mục Nghi vẫn tiếp tục tự cân nhắc lại bản thân, trút hết gừng cắt lát vào trong nồi, rồi mở bếp gas lên. Lúc này, cửa phòng bếp bị người ta mở ra một khe hở nhỏ.

Lăng Tử Hoan thò khuôn mặt tái nhợt lại mang theo chút ngạc nhiên qua khe cửa, búi tóc củ tỏi buộc lệch trên đỉnh đầu vẫn còn lung lay, “Đầu Gỗ, anh đang làm gì vậy?”

Cô nàng vừa hỏi vừa không ngừng xoa xoa bụng, trong cặp mắt đen láy trong veo toát ra vẻ ngây thơ.

Mục Nghi khựng tay cầm thìa lại giữa chừng, ngoái đầu lại nhìn cô nhóc, nhíu mày hỏi: “Sao cô không ngủ nữa đi?”

Cô chớp chớp mắt, tiếp tục thò vào trong khe cửa, “Tôi đói rồi.”

“Đi nằm nghỉ đi, khi nào nấu canh xong, tôi đi mua bữa sáng cho cô.” Mục Nghi vừa khuấy đều nước gừng đường đỏ trong nồi, vừa giơ cổ tay lên xem đồng hồ. Sắp chín giờ rồi, chắc là cô đói bụng lắm.

Lăng Tử Hoan “òa” một tiếng, nhìn nồi canh bằng đôi mắt trông mong, sau đó xoay người chạy lẹp bẹp về phòng khách.

Cô không ngủ được. Vừa rồi trong lúc mơ màng, không biết có phải là ảo giác hay không mà dường như cô nàng nghe được giọng nói của chú Hai.

“Aizz…” Cô vùi người trên ghế xô pha, thuận tay lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người, cặp mắt trong veo như nước nhìn thẳng ra bệ cửa sổ.

Dạo này cô rất thích ngây người nhìn bệ cửa sổ, giống như bị thôi miên vậy. Mỗi lần dừng tầm mắt ở đó, đáy mắt cô dường như dệt ra bóng dáng chú Hai mặc đồ bệnh nhân yên lặng đứng trước cửa sổ.

Lăng Tử Hoan mếu miệng, buồn bực gãi gãi vài cái trên trán.

Dạo này cô đã rất cố gắng học tập. Nhưng khi nhìn đến chương trình học, rồi hỏi thêm ý kiến của giáo sư thì cô phải cần ít nhất một năm rưỡi nữa mới có thể hoàn thành chương trình.

Lâu quá đi!

Còn chưa đến mười phút, Mục Nghi đã bưng canh gừng từ trong phòng bếp đi ra.

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Nhìn thấy cô nhóc co người lại thành một cụm trên ghế xô pha, trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh ta thoáng qua nét ôn hòa.

Cô ngủ thiếp đi rồi. Có thể là vì khó chịu khi đến kinh nguyệt nên cô nhíu cặp mày nhỏ lại, khóe môi hồng khẽ trễ xuống, dáng vẻ rất không thoải mái..

Mục Nghi thở dài một tiếng, đặt canh gừng lên bàn, muốn gọi cô thức dậy nhưng lại chần chừ.

Cuối cùng, anh ta vẫn bỏ đi ý định này, kéo chăn lên che kín người cô rồi mới ra ngoài đi mua bữa sáng.

Anh ta biết nấu cơm, nhưng nhóc con lại thích sandwich và sữa trong quán cà phê ở góc phố. Bởi vậy, hai ngày qua, ngày nào anh ta cũng tranh thủ đi mua một phần cho cô.

Sau này anh ta mới biết được, cô nhóc thích bữa sáng trong quán cà phê kia là vì cậu hai Kiều đã từng mua, nên cô vẫn luôn không thể quên được mùi vị ấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio