Hiệu suất của tập đoàn Ôn Viễn vô cùng cao.
Đến lúc chiều tối, Phương Nguyễn nhận được điện thoại hợp tác của phòng truyền thông tập đoàn Ôn Viễn, sau khi giải thích phương thức liên lạc liền gửi cho cô bản thảo hợp đồng.
“Tuyệt quá Trần Diệp, lần trước Văn tổng đến đoàn làm phim không phải là thật sự coi trọng em rồi chứ?” Phương Nguyễn đi đến bên cạnh Trần Diệp nói.
Trần Diệp nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Họ giao hoàn toàn việc phát ngôn khai trương phố ẩm thực trong khu phát triển cho chúng ta, mới vừa liên hệ với chị xong đấy.” Phương Nguyễn vừa nói vừa vẽ xuống minh họa, lẩm bẩm: “Chỉ là phí đại ngôn không quá hào phóng thôi.”
(Đại ngôn: Hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.)
“…” Trần Điệp vươn tay, “Em nhìn thử xem.”
Phương Nguyễn đưa điện thoại cho cô.
Nhiệm vụ đại ngôn kia kỳ thực rất đơn giản, chỉ là tham gia mấy hoạt động trong thời gian khai trương phố ẩm thực, ngoài ra còn có thể tìm các nhà làm phim liên kết tuyên truyền, nhưng đây chỉ là điều khoản thêm của hợp đồng.
Chỉ là Trần Điệp không nghĩ mình và Văn Lương đã chia tay còn dựa vào anh để kiếm hoạt động đại ngôn.
Trần Điệp đưa điện thoại trả lại cho Phương Nguyễn: “Chị cảm thấy thế nào?”
“Đại ngôn này thực ra rất tốt, trong giới dự án điện ảnh, khu đất xây dựng hạng mục này trị giá sáu tỷ đó, giá trị thương mại sau này còn rất lớn, nếu có thể giành được vị trí phát ngôn chính này, lợi ích lâu dài đếm không xuể.” Phương Nguyễn nghiêm túc phân tích: “Tuy phí đại ngôn không cao nhưng cũng hợp lý, hơn nữa còn nhiều lợi ích khác không thể nhìn thấy được ngay.”
Trần Điệp nhíu mày, ngón tay vân vê chiếc trâm cài tự hỏi.
Phương Nguyễn thoáng nhìn, thở nhẹ một tiếng, vội nhào tới lấy chiếc trâm ra khỏi tay cô: “Ôi chao tiểu tổ tông, em đừng có mà hợp đồng còn chưa được ký đã làm hỏng bảo bối của Văn tổng nhà người ta.”
“…” Trần Điệp nhìn cô bỏ trâm cài vào hộp vải nhung cất đi, nói: “Nhưng em không muốn ký.”
Cô nói những lời này nhẹ nhàng, không hề có tí sức thuyết phục nào, bởi vì không biết nói ra lý do vì sao cô từ chối.
Phương Nguyễn: “Tại sao?”
“Nếu em cảm thấy phí đại ngôn ít, chúng ta có thể đi thương lượng với Ôn Viễn.” Phương Nguyễn đề xuất.
“Không phải vì việc này.” Trần Điệp có chút tuyệt vọng.
“Vậy là vì cái gì?”
Trần Điệp trầm mặc.
“Em lại nghĩ cái gì, lúc trước để em ở chung với Tề Thừa nhiều hơn em cũng không nghe, thái độ của em đối với đạo diễn Lục cũng kì lạ như vậy, hiện tại đại ngôn tốt cũng muốn bỏ qua? Trần Điệp em vào giới giải trí làm gì? Giới giải trí là nơi để em tu thành ni cô à?”
Trần Điệp thì thầm: “Em không thể chỉ quay phim thôi ư?”
“Vậy em cũng cần có chút tài nguyên. Mỗi ngày em đều ngâm mình trong đoàn làm phim, ngày thường lộ diện ra ngoài một chút cũng không có. Em xem như vậy thì đoàn làm phim nào dám tìm em?”
“…” Trần Điệp bị chị nhắc nhiều đến phiền, giơ tay đầu hàng nói: “Được, được, ký! Ký đại ngôn, chị quyết định đi.”
Phương Nguyễn hừ một tiếng: “Vậy còn tạm được!”
Nói chuyện xong với Phương Nguyễn, Phùng Trí ngồi trước máy quay gọi cô. Trần Điệp chạy đến, Phùng Trí nói: “Lát nữa những người khác kết thúc công việc thì cô ở lại bổ sung mấy cảnh quay thêm nhé.”
“Vâng.” Trần Điệp gật đầu.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Trần Điệp mặc bộ trang phục kia cũng cảm thấy hơi lạnh, chờ mãi mới tới lượt cô.
Nhân viên công tác dắt một con ngựa tới, Trần Điệp kéo cương, sờ sờ đầu nó.
Mấy ngày nay cô cưỡi con ngựa này, đã quen thuộc rồi nên cũng không còn sợ nó nữa.
“Có phải là còn chưa ăn no hay không?” Trần Điệp vuốt bờm nó, lẩm bẩm nói chuyện với ngựa, “Sao nhìn mày trông ủ rũ như thế? Mày chở tao nên mệt mỏi à?”
Đương nhiên ngựa sẽ không thể trả lời dù cô có nói gì đi nữa.
Bên kia, Phùng Trí rất nhanh đã bố trí xong địa điểm quay phim. Lục Xuyên cũng lắp đặt xong thiết bị, bên cạnh còn có Trần Thư Viện.
Trần Điệp rất bội phục nghị lực của cô nàng, cả ngày đều ở bên cạnh Lục Xuyên, dù không thấy Lục Xuyên nói gì với cô ta, cô ta cũng cứ ngồi bên cạnh mà không thấy nhàm chán.
“Trần Điệp.” Lục Xuyên chỉ Phùng Trí, “Có thể đi qua.”
Trần Điệp dắt ngựa đi vào trong ống kính.
Ngựa trong điện ảnh và truyền hình đều được huấn luyện rất ôn thuần, màu lông đen bóng, Trần Điệp mặc một bộ đồ xanh, ống tay áo bị gió thổi khẽ phất lên, có cảm giác hiệp nghĩa giang hồ rất tự nhiên.
Trần Điệp lưu loát lên ngựa không cần người khác đỡ.
Đường ray để quay chụp xung quanh đã được chuẩn bị xong.
Lục Xuyên kéo gần máy quay quay đặc tả, bắt đầu mở màn quay.
Không ngờ lại phát sinh sự cố ngoài ý muốn, con ngựa bị kinh hãi giương vó lên thật cao, cho dù Trần Điệp nắm chặt dây cương cũng không chống đỡ được, thân thể hoàn toàn mất thăng bằng, cuối cùng trong lúc căng thẳng chân trượt ra khỏi chỗ để chân.
Trần Điệp ngã từ trên lưng ngựa xuống, khuỷu tay đập mạnh vào tảng đá thô ráp trên mặt đất, bị mài đến đau rát, sau đó bên tai vang lên tiếng vải bị rách, trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn, gió thổi hơi lạnh lẽo, chắc là đã bị thương.
Trần Điệp không phát ra được tiếng nào, mồ hôi trên trán thoáng chốc rịn ra.
Xung quanh ồn ào náo loạn, rất nhanh có một đám người vây quanh, che đi ánh sáng vốn đang chiếu vào người Trần Điệp.
Con ngựa vừa sợ hãi bị kéo đi tránh làm người khác bị thương lần thứ hai, Trần Điệp ngã xuống làn váy bị vướng vào kim loại chỗ để chân ngựa nên bị xé rách ra một mảnh, một mảng chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra ngoài, trên đùi là một vết rách nhìn rất ghê người.
Giây tiếp theo, người vây xung quanh bị kéo ra, Văn Lương cởi tây trang, đôi tay vòng qua người cô, buộc thắt nút hai tay áo bên hông cô, lại đem làn váy dài vướng víu xung quanh vết thương xé bỏ.
“Gọi xe cứu thương chưa?” Văn Lương nghiêng đầu trầm giọng hỏi.
Một trong số những người đứng đó vội vàng trả lời: “Gọi rồi, sẽ đến ngay lập tức!”
Trần Điệp từ trong cơn đau đớn không thể chịu đựng được dần hồi phục lại, thanh âm còn run rẩy: “Tôi không sao, chỉ là có thể bị trẹo chân rồi.”
Văn Lương trầm mặt nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Tổ bảo vệ nhanh chóng mang đến hòm thuốc đã chuẩn bị trước đó phòng cho tình huống bất ngờ, Lục Xuyên tiếp nhận chạy tới: “Khử trùng trước đi, đừng để bị nhiễm trùng, xe cứu thương đến sẽ đi chụp phim xem có vấn đề gì không.”
“Để tôi.”
Văn Lương nói xong liền cầm lấy hòm thuốc được đem đến.
Bộ âu phục đắt tiền của anh lúc này được buộc bên hông Trần Điệp bị sỏi cát trên mặt đất làm bẩn, chiếc áo sơ mi trắng trên người cũng dính vết máu, mặt mày trầm buồn, đường viền môi mím chặt tỏa ra khí thế áp người.
Việc ngoài ý muốn bất chợt xảy ra nên mọi người đều không có thời gian suy nghĩ xem tại sao Văn Lương lại bỗng nhiên có mặt ở đây, bây giờ mới phát hiện có gì đó không đúng.
Mắt cá chân Trần Điệp bị anh nắm trong tay, nóng như phải bỏng.
Cô không muốn bị người khác hiểu lầm nên tự cầm lấy cái kẹp nói: “Tôi tự làm được.”
Văn Lương giương mắt nhìn cô: “Em làm cái rắm.”
“…”
OK.
Trước tiên Văn Lương lấy cái nhíp gắp hết sỏi đá dính trên chân cô sau đó dùng bông thấm cồn lau sạch sẽ vùng da ở đó, cuối cùng mới tiến hành sát trùng.
Sau khi lau sạch vết máu nhìn cũng không đáng sợ như lúc đầu.
Trần Điệp trời sinh không sợ gì, khác với rất nhiều cô gái khác đều sợ sâu bọ ma quỷ, cô đều không sợ, chỉ duy nhất sợ đau.
Trước kia Văn Lương nói cô yếu đuối thật ra cũng không sai, cô đặc biệt nhạy cảm với cảm giác đau đớn và vị đắng.
Cô không dư sức chú ý tới thái độ của mọi người xung quanh nữa bởi vì lúc sát trùng đụng đến miệng vết thương vô cùng đau đớn, hai tay Trần Điệp chống ra phía sau cả người cứng đờ quên cả hô hấp.
Văn Lương nhìn miệng vết thương nói: “Có thể sẽ phải khâu.”
“Không khâu.” Trần Điệp ngẩng cao đầu bướng bỉnh thà chết không khuất phục nói.
Động tác của Văn Lương ngừng lại, bàn tay cầm bông khử trùng dừng giữa không trung, nhẹ giọng hỏi: “Còn có thể chịu đựng được không?”
“… Có thể.”
Vì vậy Văn Lương tiếp tục khử trùng.
Đau đau đau đau đau quá aaa!!!
Tên khốn này sao xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Anh ta cố ý đúng không??!
Vốn dĩ Trần Điệp chỉ cảm thấy trượt chân rách một đường không đáng kể, bị Văn Lương sát trùng tiêu độc như này lại cảm thấy mình sắp bị cắt cụt chân vậy.
Cũng may xe cứu thương đến rất nhanh.
Văn Lương cúi người cẩn thận bế Trần Điệp lên.
“Mẹ nó, anh.” Trần Điệp rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng mắng bên tai anh, “Anh không thể nhẹ nhàng một chút được à? Lỡ tôi bị gãy xương thì sao?”
Văn Lương ôm Trần Điệp bước nhanh về phía xe cứu thương: “Tôi đã xem qua, không gãy xương, chỉ là vết rách hơi sâu thôi.”
Anh còn có kỹ năng này?
Vừa nãy Trần Điệp đỡ chân nên trên tay cũng dính máu, bị Văn Lương bế lên theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh, lúc này mới chú ý đến vết máu trên tay cũng đã dính vào cổ áo anh.
Ngoại trừ vết máu đó ra, trên áo sơ mi của anh cũng loang lổ vết máu, nhìn hơi dọa người.
Trần Điệp dừng một chút, hướng tầm mắt lên trên.
Trên trán Văn Lương không biết từ khi nào đổ ra một lớp mồ hôi, lông mày nhíu chặt.
Trần Điệp được nhân viên y tế đặt lên cáng trong xe cứu thương, xe chật hẹp có thể cho một người đi cùng, Văn Lương đã sớm lên xe, các nhân viên khác trong đoàn làm phim liền lái xe theo.
Buổi sáng Phương Nguyễn lái xe đến đoàn làm phim, vội vàng lấy xe ra khỏi gara.
Cảnh quay vừa rồi của Trần Điệp là sau khi tất cả nhiệm vụ quay phim hôm nay kết thúc, trường quay chỉ có nhân viên, các diễn viên khác đều đã trở về khách sạn trước.
Phùng Trí và Lục Xuyên vội vàng lên xe, Trần Thư Viện giữ chặt Lục Xuyên: “Đàn anh, trễ như vậy mà anh cũng phải đi sao?”
“Ừ.” Lục Xuyên hiếm khi lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, kéo tay cô ta ra vội vàng lên xe.
Trước đó Phùng Trí đã lấy số điện thoại của Văn Lương, gọi qua hỏi thăm tình hình.
Sau khi cúp máy nói: “Họ cũng sắp đến bệnh viện, trên xe cứu thương bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ, chỉ bị thương ở chân những chỗ khác không có gì đáng ngại.”
“Vậy thì tốt rồi.” Phương Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Chỉ là việc quay phim sau này tính sao bây giờ?”
Phùng Trí cũng lo lắng chuyện này, hợp đồng ký trước đó đã ấn định thời gian hoàn thành, như Tề Thừa ngay sau đó còn tham gia hoạt động khác: “Trước tiên xem kết quả kiểm tra rồi điều chỉnh sau.”
Trong xe im lặng một lát, Phùng Trí nói: “Trước đây Trần Điệp quen Văn tổng ư?”
Tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không bình thường, Phương Nguyễn đương nhiên cũng rõ ràng, chỉ là từ trước tới nay Trần Điệp chưa từng chủ động nhắc tới?
Không đúng.
Ngược lại đã từng đề cập đến một lần.
Khi chị hỏi mỗi ngày là ai đến đưa bữa sáng cho cô, sau đó Trần Điệp đã trả lời là Văn tổng.
Phương Nguyễn căn bản không tin, bây giờ xem ra thật sự có khả năng đúng là Văn tổng đưa bữa sáng.
Trên đầu Phương Nguyễn là dấu hỏi chấm to đùng.
Văn tổng rốt cuộc là có ý gì với diễn viên nhỏ dưới tay cô?? Lúc trước không phải nói người trong lòng mình không dịu dàng, khí phách không nhỏ, không cần làm nội trợ, so với đàn ông không thua kém là bao mà.
Có điểm nào giống với Trần Điệp chứ??
Duy nhất có một điểm đó là không làm nội trợ nhưng điều này quan trọng sao, khuôn mặt Trần Điệp vừa thuần khiết vừa quyến rũ dịu dàng, chẳng có chút nào giống con trai.
Chẳng lẽ trong nhà có một người đàn ông là vợ, hiện tại muốn biến Trần Điệp trở thành tiểu tình nhân??
Phương Nguyễn càng nghĩ càng sợ diễn viên nhỏ của mình bị bôi nhọ.
Tuy nói rằng Văn tổng này dáng vẻ thanh cao, không nói đến việc bị bôi nhọ nhưng nếu việc này bị đồn ra hẳn sẽ trở thành vết nhơ không thể nào xóa sạch.
“Ừm, xem như quen biết đi, nhưng cũng không gọi là quen.” Phương Nguyễn thuận miệng bịa ra một một cái cớ, “Chúng tôi thông qua ông chủ công ty từng gặp vài lần.”
Trần Điệp vừa vào bệnh viện đã được đưa đi chụp phim.
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý, khoảng nửa giờ sau sẽ có kết quả.” Bác sĩ khoa X-quang nói.
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Trần Điệp từ trên máy chụp bước xuống, bước chân khập khiễng đẩy cửa đi ra ngoài.
Văn Lương chờ sẵn ở bên ngoài, thấy cô đi ra liền tiến lên khom người muốn ôm cô.
“Dừng lại, dừng lại _____” Trần Điệp nói liên tiếp, đẩy anh lùi về phía sau, “Đang ở bệnh viện rồi, anh đừng có ôm tôi nữa.”
Văn Lương nhíu mày: “Chân em như vậy thì đi làm sao được?”
“Nếu bị người khác nhìn thấy thì làm thế nào? Hiện tại đã có người biết tôi rồi.”
Văn Lương: “Có gì mà không thể nhìn, không phải em cũng cùng người khác livestream lên hot search à, bây giờ lại không chịu?”
Trần Điệp: Hả??
Cô cùng người khác livestream lúc nào?
Trần Điệp không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề chẳng đâu vào đâu này nữa, bám vào tường bước từng bước về phía trước. Cô đi không được mấy bước đã bị Văn Lương túm lại, suýt chút nữa thì trượt ngã, cô đang định nổi nóng thì Văn Lương nói: “Đợi chút, tôi đi lấy xe lăn cho em.”
“… Không cần.” Trần Điệp lại cự tuyệt.
Quả nhiên sắc mặt Văn Lương trầm xuống, nhìn có vẻ rất mất kiên nhẫn.
“…”
Bản thân Trần Điệp cũng cảm thấy mình làm quá, chỉ là lúc này cô còn mặc một nửa bộ trang phục bị xé rách phía dưới, trên thắt lưng buộc âu phục, cả người đầy cát bụi, còn dính máu.
Cô khó có thể tưởng tượng được cảnh mình ngồi trên xe lăn được người khác đẩy một vòng trong bệnh viện sẽ gây chú ý đến mức nào.
“Cũng không cần.” Để biểu đạt mình chắc chắn, Trần Điệp bổ sung một câu.
Văn Lương nhìn cô không nói gì, nhìn qua trông giống như sắp sửa nổi giận.
“Tôi thích vậy, làm sao.” Trần Điệp nói trước mặt anh, nâng cằm nhíu mày nói: “Quá xấu, tôi thà chết còn hơn.”
Văn Lương tiến lên một bước kéo âu phục trên hông cô xuống ném lên đầu cô, hoàn toàn che kín mặt cô.
“Quen được nuông chiều.” Anh khẽ giễu cợt.
Giây tiếp theo, chân Trần Điệp nhẹ bẫng, lại một lần nữa được anh khom lưng ôm lấy.
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Văn Lương.
Đi ra ngoài cửa phòng X-quang, bệnh viện vẫn là vẻ ồn ào vốn có, Trần Điệp cũng không dám động đậy nữa, hai ngón tay mảnh khảnh ở bên trong túm chặt áo che trên đầu, sợ rơi xuống.
“Phẫu thuật ngoại khoa ở tầng mấy?” Tiếng của Văn Lương từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Trần Điệp: “Tôi làm sao biết được.”
“Có một danh sách trong túi quần tôi.” Văn Lương ôm tay cô đảo ngược lên trên, “Lấy ra tôi xem một chút.”
“…”
Vì thế Trần Điệp vô cùng miễn cưỡng vươn tay vòng qua khuỷu tay anh, rất khó khăn mới lấy được một tờ giấy từ trong túi quần anh, bởi vì tư thế đó nên hai cánh tay hai người dính sát vào nhau.
Vành tai Trần Điệp hơi nóng lên, cũng may hiện tại hoàn toàn bị áo khoác che phủ.
Người qua đường nhìn động tác khó khăn này của họ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt khó hiểu đánh giá Văn Lương, không thấy mặt cô.
Nghĩ như vậy khiến Trần Điệp thoải mái hơn một chút.
“Tầng ba, từ thang máy đi lên rẽ phải.” Trần Điệp buồn bực nói trong áo.
Vẫn đợi Văn Lương ôm cô đi vào phòng bác sĩ, đóng cửa lại, áo trên đầu mới bị kéo ra.
Bác sĩ hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Trần Điệp duỗi chân ra: “Ngã bị thương.”
“Ồ, rất nghiêm trọng.” Bác sĩ khom lưng nhìn đưa ra kết luận giống như Văn Lương, “Phải khâu mấy mũi.”
Trần Điệp nghe qua mấy từ “khâu mấy mũi” này cũng đã tê dại.
“Có thể không khâu không, dán băng gạc thôi không được sao?” Trần Điệp cố gắng giãy giụa.
“Vết thương này của cô giống như vết cắt, nếu không khâu lại thì có thể sẽ nghiêm trọng hơn, không liền được.” Bác sĩ nói xong còn ấn xuống vùng da quanh vết thương, như muốn xác nhận cho Trần Điệp rằng vết thương thật sự rất sâu.
Trần Điệp bị ông ấy ấn đau đến hai mắt suýt nữa thì tối sầm lại.
“Khâu đi.” Văn Lương thay cô quyết định với một thái độ rất thờ ơ.
Trần Điệp vừa rồi đau đớn giờ mới thở lại bình thường, liền giơ tay đấm vào người Văn Lương đang đứng phía sau: “Cũng không phải là anh chịu đau.”
“Nếu em không khâu sẽ càng đau hơn.” Văn Lương nói.
Trần Điệp cảm thấy mình còn có thể cứu vãn được một chút. “Ngoại trừ cách này không còn cách nào khác sao?”
“Cô gái à, bạn trai cô nói không sai đâu, khâu xong về sau sẽ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa khi khâu sẽ gây tê toàn bộ. Sau khi hết thuốc tê mới đau thôi, vết thương của cô chỉ cần khâu ba mũi thôi.”
Trần Điệp nói ngay lập tức: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Văn Lương khẽ suỵt: “Mau khâu đi.”
Trần Điệp nhanh chóng quay đầu trừng anh: “Văn Lương, anh thật nhàm chán!”
“Gây tê không đau.”
Cuối cùng không còn cách nào khác, sau này Trần Điệp vẫn còn phải quay phim nên cũng mong vết thương mau chóng lành lại, bác sĩ đã nói như vậy rồi cho dù sợ cũng phải khâu.
Bác sĩ gây tê ở xung quanh miệng vết thương, lại rửa sạch một lượt sau đó chuẩn bị khâu lại.
Không biết có phải do cơ thể Trần Điệp đặc biệt hay không mà thuốc gây tê không có mấy tác dụng, khi khâu cảm giác đau vẫn rất rõ ràng.
Trần Điệp “a” một tiếng, cắn chặt răng.
Ngay sau đó, trước mặt bị một bàn tay khô ráo ấm áp ngăn cách, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt mà cô đã quen thuộc trước kia, ôm cô ngả về phía sau, đầu dán vào trong ngực Văn Lương.
Trần Điệp quá sợ đau, mắt bị bịt lại làm giảm bớt một chút cảm thụ trực tiếp bị kim đâm của cô, nhưng mỗi lần cảm giác đau đớn vì bị đâm vẫn khiến cô không nhịn được mà phát run.
Vì thế cánh tay Văn Lương từ phía sau vòng qua, ôm chặt bả vai cô.
Đầu anh cúi xuống, tóc ngắn trên đầu cọ vào cổ cô có chút gai gai.
“Vẫn đau à?” Anh thấp giọng hỏi bên tai cô.
Khoảng cách quá gần gũi, mỗi một hơi thở phập phồng đều như được phóng đại rõ ràng.
“Đều tại anh nói không đau.” Trần Điệp phát run nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi muốn giết anh.”
“Được, chân lành thì hãy giết tôi.” Văn Lương nói.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Ây, tại sao khi Văn Lương nói “giết tôi” lại cảm thấy dịu dàng như vậy, có phải sự quyến rũ của badboy không?