Người Khác Là Vực Sâu

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Ngũ hết cách, đành tìm một nữ cảnh sát dẫn người đến phòng thẩm vấn.

“Đây mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc Triệu Hy Văn đã bị ai đưa đi?”

“Cũng là Trần Giai Vỹ, nhưng không phải Trần Giai Vỹ này, cũng không phải Trần Giai Vỹ thật.” Diệp Tiểu Nhu lặng lẽ bước vào từ sau cửa, đầu tiên cô nhìn thoáng qua Dương Viêm, kết quả vừa chạm mắt với anh, cô lập tức quay đầu đi: “Ban đầu cậu ta chỉ tưởng tượng ra một người bạn gái để nói chuyện và sống chung với mình mỗi ngày. Nhưng dần dà, cô bạn gái này đã biến thành một nhân cách phụ.”

“Vốn dĩ người rối loạn đa nhân cách sẽ có từ hai nhân cách trở lên, anh đã xem ‘Hai mươi bốn Billy’* chưa? Đó là một câu chuyện có thật, Billy có tới hai mươi tư nhân cách, những nhân cách trong cơ thể hắn có thể nói chuyện với nhau, thậm chí có thể khống chế hành vi của đối phương. Đối với chứng rối loạn đa nhân cách thật sự, không có gì ngạc nhiên khi có nhiều tính cách.”

*24 Nhân Cách Của Billy Milligan: là một cuốn tiểu thuyết phi hư cấu năm 1981 của tác giả Hugo Daniel Keyes. Nó kể về câu chuyện của Billy Milligan, người đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ được tha bổng khỏi một tội ác lớn nhờ lời biện hộ cho chứng rối loạn nhận dạng phân ly.

“Vậy cô gái này... Liệu Trần Giai Vỹ này có biết mình đã đưa Triệu Hy Văn đi đâu không?” Vương Tranh hỏi.

“Anh thật sự hỏi ngay điểm mấu chốt rồi.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Thông thường, lúc đầu nhân cách chính sẽ không biết trong cơ thể mình xuất hiện một nhân cách phụ, ngoại trừ có người phát hiện ra rồi nói cho họ. Thêm nữa, vào thời điểm thay đổi nhân cách, chức năng não của họ cũng sẽ xảy ra chuyển biến. Ví dụ như ‘Hai mươi bốn Billy’, những nhân cách đó có thể nói nhiều tiếng địa phương khác nhau, đặc trưng trong tính cách lẫn ngôn ngữ cũng khác hẳn nhau, thậm chí còn có kỹ năng riêng biệt.”

Cô nhìn Dương Viêm.

Dương Viêm tiếp lời: “Trừ phi nhân cách kia nói tất cả cho nhân cách Dương Tuyết Phi này, nhưng trước mắt xem chừng không có nhiều khả năng đâu.”

Tiêu Ngũ hỏi: “Tại sao? Anh hỏi rồi?”

“Vấn đề này tôi không hỏi, nhưng Dương Tuyết Phi nói...“ Dương Viêm nhìn “Dương Tuyết Phi” đang ngồi sau cửa kính trong phòng thẩm vấn. Cô ấy bất an ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt vào nhau, thi thoảng giơ tay xoa xoa thái dương của mình. Điệu bộ của cô ấy hoàn toàn giống hệt một cô gái, đàn ông cố ý muốn giả vờ cũng không giả vờ nổi.

“Cô ấy bảo người kia muốn giết cô ấy, nên dạo này cô ấy luôn trốn tránh, đây cũng là nguyên nhân Trần Giai Vỹ không cảm nhận được cô ấy.”

“Chắc cô ấy vẫn luôn tồn tại ở dạng tiềm thức, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy làm chủ thân thể này.”

Do đó, đây cũng là lý do tại sao trong nhà Trần Giai Vỹ để những đồ dùng nữ nhưng chưa từng được sử dụng.

Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Nếu đúng là nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ đã bắt cóc Triệu Hy Văn, vậy hắn làm vậy với mục đích gì?”

“Việc này phải tìm được Triệu Hy Văn thì mới rõ, theo tình hình trước mắt, trước sáng mai Triệu Hy Văn vẫn an toàn.”

Tiêu Ngũ nói: “Tôi thật sự chưa từng gặp phải trường hợp này, mẹ nó phải thẩm vấn thế nào đây? Ngay cả nam hay nữ cũng không biết.”

“Nếu không ổn thật thì nhờ tới chuyên gia Tâm lý học được không?” Vương Tranh nghĩ nghĩ, bèn nêu ý kiến: “Tôi nhớ mình đã từng xem thể loại phim giống vậy, cũng dùng liệu pháp thôi miên để điều trị căn bệnh này, hay chúng ta tìm một biết chuyên gia thôi miên, dụ cô ấy nói ra?”

Tiêu Ngũ nhìn Dương Viêm: “Anh là chuyên gia về lĩnh vực này, anh cảm thấy biện pháp thôi miên được không?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Viêm, chờ anh đưa ra biện pháp nào tốt hơn, dù sao lúc này quả thực không còn nhiều thời gian, Triệu Hy Văn vẫn đang chờ trong phòng tối.

Diệp Tiểu Nhu cũng nhìn anh.

Có vẻ thật sự không có nhiều người biết Dương Viêm giỏi thôi miên.

Cũng đúng, trong mắt người ngoài, việc thôi miên này quá mức thần bí, cộng thêm hiệu ứng cường điệu của tác phẩm điện ảnh lẫn truyền hình, rất dễ khiến người khác đề phòng trong vô thức. Thử nghĩ xem, nếu bạn là cảnh sát, bạn biết một người vừa cực kỳ thông minh, vừa thành thạo Tội phạm học vừa giỏi thôi miên, vậy bạn còn có thể tin người đó sao? Có phải bạn cũng sợ hãi, lo lắng người đó nhân lúc bạn không biết mà thôi miên bạn, đúng không?

Theo tình hình hiện tại, Dương Viêm đã tiến hành thôi miên Trần Giai Vỹ một lần, từ đó nhân cách khác đã xuất hiện, Dương Tuyết Phi bước ra từ trong tiềm thức.

Nếu Dương Viêm không bảo mình biết thôi miên, thế chẳng khác gì nói dối Tiêu Ngũ. Còn nếu anh thừa nhận mình biết thôi miên, vậy... về sau anh còn có thể được những vị cảnh sát này tiếp tục đặt niềm tin không?

Sếp của tôi, anh sẽ làm thế nào mới có thể giúp bản thân thoát khỏi tình cảnh khó xử này đây?

Trong lòng Diệp Tiểu Nhu hơi căng thẳng, nhưng cô thấy Dương Viêm vẫn điềm nhiên, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trông có phần lười nhác, anh như cười như không: “Sao anh biết tôi là chuyên gia về lĩnh vực này?”

Nghe anh trả lời lập lờ nước đôi, Diệp Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận, ai có thể biết được điều gì chứ? Nhưng ngay sau đó cô lại hít sâu một hơi, vì bây giờ việc quan trọng nhất là cần phải làm gì với “Trần Giai Vỹ”.

“Chủ yếu do chuyên gia tôi quen chỉ có anh, hiện giờ anh kêu tôi tìm tạm ai khác cũng không kịp. Được rồi, anh cũng đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc phải làm gì? Cứ thẩm vấn bình thường, hay tôi tới bệnh viện tìm chuyên gia Tâm thần học đến đây?”

Dương Viêm nói: “Chuyên gia Tâm thần học, bên cạnh anh còn một người, không cần tìm đâu.”

Tiêu Ngũ nương theo mắt anh, nhìn về phía Diệp Tiểu Nhu kế bên.

Diệp Tiểu Nhu: “?”

“Nói cũng đúng, Diệp Tiểu Nhu.” Tiêu Ngũ nhìn cô đầy ẩn ý: “Với cái đầu nhỏ của cô, ở trong bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất thành phố lâu như vậy, dù sao cũng phải học được vài phần về khả năng của các chuyên gia rồi đúng không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diệp Tiểu Nhu hơi cạn lời: “Phó đội trưởng Tiêu quá khen, anh đừng quên tôi chỉ là một bệnh nhân có bằng cấp không cao ở bệnh viện tâm thần, bản lĩnh của chuyên gia Tâm thần học tôi học không nổi, nhưng...”

Cô dừng một chút, bảo: “Tôi có thể thử, bây giờ vẫn còn thời gian, để tôi tâm sự với cô ấy xem sao, có thể giữa con gái với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn.”

Tiêu Ngũ: “... Nhưng dù sao cậu ta vẫn là đàn ông.”

Diệp Tiểu Nhu cười cười: “Anh nghĩ sai rồi, hiện tại cô ấy là một cô gái thật. Dù bề ngoài là đàn ông thì cô ấy cũng vẫn là một cô gái. Tin tôi đi, số lượng bệnh nhân tâm thần tôi gặp còn nhiều hơn số tội phạm mà anh bắt đấy.”

“... Được rồi, cô nói đúng.” Quả thực anh ta không phản bác được.

Tuy đến tận bây giờ anh ta vẫn không biết vì sao lúc trước một cô gái thông minh như Diệp Tiểu Nhu lại phải vào bệnh viện tâm thần. Nhưng với lối tư duy thiên tài của cô, dù cô ở bệnh viện tâm thần cũng sẽ không biến mình thành kẻ điên, không chừng nhiều khả năng cô đã nghiên cứu từng “kẻ điên” qua một lần.

Sau khi Diệp Tiểu Nhu vào, quả nhiên Dương Tuyết Phi đã bớt căng thẳng hơn hẳn, nhưng cô ấy vẫn đầy cảnh giác: “Cô được cảnh sát phái tới nằm vùng sao?”

Diệp Tiểu Nhu vô cảm, lạnh lùng pha trò: “Không, hầu tử* phái tôi tới nằm vùng.”

*Hầu tử: khỉ (chắc nữ chính muốn đùa là mình do Tôn Ngộ Không phái tới).

Dương Tuyết Phi sửng sốt một chút, bật cười: “Cô buồn cười quá ha ha ha.”

Vương Tranh đang xem camera: “Mẹ nó, vậy cũng được sao? Sớm biết thế đã để Đội trưởng Tiêu của chúng ta vào cười khẩy nói đùa rồi, lần nào tôi cũng ớn lạnh tới phát run!”

Vừa dứt lời, cậu ta đã bị Tiêu Ngũ đánh vào gáy: “Nghiêm túc một chút.”

Cục trưởng Châu cũng xuống, đứng bên cạnh Dương Viêm, ông ấy quan sát cô gái đang nói chuyện với “Dương Tuyết Phi” trong camera, bỗng gật đầu nói: “Cô gái này là một hạt giống cảnh sát tốt, hừm, có thể bồi dưỡng.”

Dương Viêm nhìn ông ấy: “Không, không thích hợp.”

Quan hệ giữa Cục trưởng Châu với bố của Dương Viêm khá tốt, nên lúc nói chuyện với Dương Viêm, ông ấy chưa bao giờ lên giọng, luôn thẳng thắn: “Có tài phá án tốt như thế, không thích hợp chỗ nào?”

“Ý tôi là, không ai trong mọi người thích hợp làm lãnh đạo của cô ấy.”

Cục trưởng Châu cười mắng: “Cháu, thằng nhóc này, chú cũng không định cướp người với cháu, đừng nghĩ nhiều.”

Tuy chỉ thử một chút, nhưng xem ra con đường này không có khả năng rồi.

Tiêu Ngũ nói: “Cướp cũng vô dụng, ông chủ Dương sẽ không cho.” Dù ngoài mặt Dương Viêm vẫn bình tĩnh, nhưng anh ta đã sớm nhận ra, Dương Viêm đối xử với Diệp Tiểu Nhu không giống những nhân viên khác. Như Lâm Linh, cũng là cô gái nhỏ trong công ty, nhưng trước giờ Lâm Linh chưa từng ngồi xe Dương Viêm rồi được sếp lớn này tự mình lái xe đưa đến Cục Cảnh sát. Nhưng Diệp Tiểu Nhu thì ngược lại, lần nào tới đây cô cũng ngồi xe Dương Viêm, chỉ sợ chính cô cũng không biết mình là cô gái nhỏ đặc biệt nhất trong cả công ty.

Cục trưởng Châu bảo: “Nếu lần này có thể giúp bọn chú tìm được cô gái mất tích trở về, nhất định phải cảm ơn cô ấy thật tốt.”

Dương Tuyết Phi đã hoàn toàn mở lòng với Diệp Tiểu Nhu.

Trong nhân cách chính của Trần Giai Vỹ, hy vọng ban đầu là có được một người bạn gái ngoan ngoãn thấu đáo, lúc nào cũng có thể ở bên cậu ta, tốt nhất là vĩnh viễn không rời xa cậu ta. Rồi dần dà, tưởng tượng trong tiềm thức của cậu ta đã biến thành thật, Dương Tuyết Phi tồn tại như một cô gái nhỏ vẫn luôn ở bên cậu ta.

Đối phó với cô gái nhỏ như vậy, Diệp Tiểu Nhu làm dễ như trở bàn tay.

“Thế nên, vì sợ hắn nên cô mới hoàn toàn trốn tránh không dám xuất hiện, khiến bạn trai của cô Trần Giai Vỹ cho rằng cô mất tích?”

Dương Tuyết Phi gật đầu, sợ hãi trả lời: “Đúng thế, hắn luôn... muốn giết tôi, có lần hắn thừa dịp ý chí tinh thần của Giai Vỹ sa sút mà chiếm thân thể anh ấy. Tôi thấy hắn trong gương... Hắn rất đáng sợ, hắn nói hắn muốn giết tôi!”

Diệp Tiểu Nhu nhìn “cô ấy” rúc mình trên ghế, vòng hai tay ôm cơ thể mình, trên mặt giàn giụa nước mắt, trông giống hệt một cô gái đầy sợ sệt.

Dương Tuyết Phi vừa kể, “hắn” lợi dụng ý chí tinh thần của Trần Giai Vỹ suy nhược rồi chiếm lấy cơ thể Trần Giai Vỹ, chứng tỏ ý thức của cô ấy và Trần Giai Vỹ hoàn toàn tách biệt với “hắn”.

“Cô biết hắn đã bắt cóc một cô gái không?”

Dương Tuyết Phi do dự một lúc, cẩn thận gật đầu.

Nhóm Cục trưởng Châu đang nhìn camera lập tức nâng cao tinh thần.

Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Thế cô biết hắn đưa cô gái kia đi đâu không?”

Dương Tuyết Phi co rúm lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Vậy cô biết tại sao hắn lại bắt cóc cô gái kia không?”

Dương Tuyết Phi cắn môi: “Hắn là tên bi3n thái, hắn thích giết người, hắn là một tên sát nhân bi3n thái.”

Những lời này rất dễ khiến người ta liên tưởng tới Thẩm Trạch.

Điện thoại Diệp Tiểu Nhu rung nhẹ, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, Tiêu Ngũ gửi tin nhắn cho cô, bên trong là một hình ảnh: Email cảnh sát nhận được trước đây, chứa lịch sử trò chuyện giữa “Dương Tuyết Phi” với “SZ”.

Diệp Tiểu Nhu cầm điện thoại để trước mặt Dương Tuyết Phi, ý bảo cô ấy xem cuộc trò chuyện bên trong: “Đây là hai người nói chuyện sao?”

Dương Tuyết Phi vừa nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch, cô ấy đứng phắt lên lui vào trong góc, toàn thân run lẩy bẩy ôm lấy mình: “Tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi không biết. Đừng hỏi tôi nữa!”

Diệp Tiểu Nhu giữ chặt cánh tay cô ấy đặt lên góc tường, để cô ấy nhìn thẳng vào mình: “Nghe đây, Dương Tuyết Phi, cô phải biết rằng hiện tại không chỉ có mình cô gái kia gặp nguy hiểm, mà còn cả một nửa khác của cô Trần Giai Vỹ, thậm chí bao gồm chính cô nữa. Với tính cách yếu đuối của cô lẫn Trần Giai Vỹ, sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, khi ấy hắn sẽ hoàn toàn làm chủ thân thể này, trở thành một kẻ giết người. Bây giờ chỉ còn cách phối hợp với cảnh sát, cô và bạn trai cô mới có cơ hội được cứu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nhưng bất kể thế nào thì khi kết thúc mọi chuyện, tôi vẫn sẽ biến mất thôi, không phải sao?” Dương Tuyết Phi sợ sệt tuyệt vọng nói: “Từ trước tới nay Giai Vỹ không hề biết hắn tồn tại, anh ấy vẫn luôn hy vọng hai bọn tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau. Thế nhưng, cuối cùng mọi người vẫn sẽ đưa anh ấy vào bệnh viện tâm thần để điều trị, khiến tôi hoàn toàn biến mất, đúng không?”

Đối với chứng rối loạn đa nhân cách, phương pháp điều trị điển hình nhất là dung hợp mọi nhân cách thành một. Nếu điều trị đầy đủ, nhân cách Dương Tuyết Phi vốn chỉ được sinh ra do tưởng tượng, có thể sẽ thực sự biến mất.

Diệp Tiểu Nhu bỗng hiểu ra, sở dĩ Dương Tuyết Phi đa nghi như thế là vì cô ấy đang lo lắng về việc này.

“Nhưng ấy...” Diệp Tiểu Nhu khẽ cười: “So với trở thành một tên tội phạm bị người đời khinh miệt, vào bệnh viện làm một bệnh nhân tâm thần vẫn tốt hơn mà? Cô cũng không muốn khi Trần Giai Vỹ tỉnh lại thì cậu ta sẽ ở trong tù, đúng không?”

Dương Tuyết Phi khóc gật đầu.

Mọi người đang xem camera bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc họ đang nghĩ mọi việc tiến triển thuận lợi.

Dương Tuyết Phi chợt lên tiếng: “SZ nói chuyện với tôi, hắn... hắn...”

Diệp Tiểu Nhu nhìn ánh mắt “Dương Tuyết Phi” trước mặt, không nói tiếp.

Chưa tới một giây, dự cảm mạnh mẽ trong lòng khiến Diệp Tiểu Nhu nhận ra điều bất ổn, nhưng khi cô kịp phản ứng thì đã muộn.

Trong rối loạn đa nhân cách, quá trình chuyển đổi nhân cách chỉ xảy ra trong nháy mắt. Và trong nháy mắt kia, Diệp Tiểu Nhu chỉ cách hắn một khoảng ngắn bằng một sải tay sẽ không kịp phòng bị, vì cô không hề đề phòng “Dương Tuyết Phi”. Thế nên khi “Dương Tuyết Phi” bóp cổ mình, cô muốn phản kháng thì cũng đã chậm.

Dù chỉ chậm nửa giây, cũng muộn rồi.

Cô vừa định phản kháng, “Trần Giai Vỹ” đã lấy dao nhỏ không biết từ đâu đặt lên cổ cô.

“Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp một cô gái nào vừa thông minh vừa có năng lực như cô.”

Ánh mắt vốn non nớt sợ hãi của Dương Tuyết Phi trở nên âm u, trống rỗng, hắn hoàn toàn biến thành một kẻ giết người máu lạnh vô cảm. Hắn nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt chết chóc, nở nụ cười tàn nhẫn: “Chắc chắn bộ não của cô không giống người khác, có lẽ sẽ giống khuôn mặt xinh đẹp này, tôi rất muốn móc ra xem thử đấy...” Dứt lời, hắn lập tức vươn đầu lưỡi đến trước mặt Diệp Tiểu Nhu, muốn li3m mặt cô.

Ầm một tiếng, cửa bất ngờ bị đẩy ra, tất cả cảnh sát vọt vào.

“Thả cô ấy ra!” Tiêu Ngũ cầm súng hét lên với hắn.

“Trần Giai Vỹ” đặt dao lên cổ Diệp Tiểu Nhu, đối mặt với họ, cười nói: “Một con tin còn chưa đủ để các người bận rộn, ấy mà vẫn đưa tới cho tôi một người khác, hơn nữa còn là cô gái xinh đẹp xuất sắc như vậy. Thật tình, các người không biết đau lòng sao?”

Ai mẹ nó không đau lòng?!

Vương Tranh nghiến răng nghiến lợi nhìn “Trần Giai Vỹ”, không chỉ mình cậu ta, mà trong Đội Cảnh sát hình sự không có đồng chí nam nào không sùng bái cô gái xinh xắn lại có IQ cao như Diệp Tiểu Nhu, chẳng qua mọi người ngại nên không nói thôi. Hành động hôm nay của thằng khốn này, lời lẽ khiêu khích này, quả thực đang khiêu chiến thể diện của cả Đội Cảnh sát hình sự bọn họ!

Cục trưởng Châu bước lên trước, khoát tay: “Tất cả giữ bình tĩnh.”

Cục trưởng thành phố vừa lên tiếng, ai nấy đều im lặng.

Lướt qua nhóm cảnh sát đang cầm súng, Diệp Tiểu Nhu thấy Dương Viêm đứng cạnh Tiêu Ngũ.

Diệp Tiểu Nhu khẽ mở miệng.

Mọi người đã dồn hết chú ý lên người Trần Giai Vỹ, không ai thấy hành động mờ ám của cô, ngoại trừ Dương Viêm.

Anh híp mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu, rồi quan sát “Trần Giai Vỹ”.

Cục trưởng Châu lạnh lùng bảo: “Thả cô ấy ra, Trần Giai Vỹ, cậu trốn không thoát đâu, nơi đây là Cục Cảnh sát!”

“Cục Cảnh sát thì sao? Mạng cô gái kia còn nằm trong tay tôi, dù tôi không thể quay về, cũng có người thay tôi hoàn thành livestream thôi!”

Dương Viêm đoán trúng rồi, hắn thật sự có đồng bọn.

Đúng lúc này, Dương Viêm lên tiếng: “Nói thẳng đi, cậu muốn gì?”

“Trần Giai Vỹ” nhìn Dương Viêm: “Tôi biết anh, anh là ông chủ công ty Mặc Phi.”

Tiêu Ngũ khó hiểu liếc nhìn Dương Viêm, lần trước Thẩm Trạch cũng nói giống thế, chẳng lẽ Dương Viêm rất có tiếng trong nhóm bi3n thái này?

Dương Viêm vô cảm nhìn Tiêu Ngũ: “Đừng ngó tôi, tôi cũng không rõ tại sao hắn biết tôi.”

“Trần Giai Vỹ, rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Cục trưởng Châu không giận tự uy, bầu không khí trong phòng cực kỳ căng thẳng. Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu đã bắt đầu đỏ lên, một lúc nữa chắc chắn cô sẽ ngạt thở, tên bi3n thái ‘Trần Giai Vỹ’ này dùng quá nhiều lực, dao nhỏ vẫn ấn chặt vào động mạch chủ của cô, khiến cô không thể cử động.

“‘Trần Giai Vỹ’, tốt nhất cậu nên thả cô ấy ra.” Dương Viêm chợt tiến lên mấy bước, Tiêu Ngũ còn chưa kịp ngăn cản, anh đã đi tới trước mặt Cục trưởng Châu: “Cậu muốn gì, cảnh sát không cho cậu được, nhưng tôi có thể cho.”

“Trần Giai Vỹ” cảnh giác nhìn anh.

Từ ánh mắt của đối phương, Dương Viêm hiểu rõ, anh đã sắp bước tới khoảng cách nguy hiểm, nên anh không tiến lên nữa, điềm tĩnh hỏi: “Nói đi, cậu muốn dùng ‘người của tôi’ để đổi lấy gì?”

“Trần Giai Vỹ” nhìn anh một lúc, dường như đang lưỡng lự, rồi thốt ra một câu khiến toàn bộ mọi người ở đây, bao gồm cả Diệp Tiểu Nhu đều giật mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio