Vùi đầu học hành đến cuối tháng, trường chuẩn bị lễ tốt nghiệp cho học sinh năm ba, theo truyền thống thầy trò toàn trường đều phải đi tham gia.
Lễ tốt nghiệp vừa bắt đầu, các lãnh đạo lần lượt lên phát biểu, nhưng laàn này, các học sinh năm ba đều nghe chăm chú khác thường, không hề chê ghét hiệu trưởng và các lãnh đạo chủ nhiệm nói nhiều. Tại vì bọn họ biết, đây là lần cuối cùng của thời học sinh rồi.
Dù cho sau này muốn được như thế này, cũng không có cơ hội nữa.
Sau khi phát biểu xong, học sinh ưu tú đại diện toàn khối lên phát biểu.
Một nam sinh mặc áo đen cộc tay bước lên, ngay lập tức cả lễ đường sôi nổi hẳn lên!
Cố Tử Thần!
Có thể nói, cậu là nam thần ưu tú, học giỏi, gia đình thân thế có điều kiện trong ký ức tất cả mọi người khóa này của trường Thánh Âm.
Cậu bước đến trước micro, cầm tờ giấy chầm chậm đọc.
Ánh nắng ấm áp, gió mùa hạ dịu nhẹ, xuyên qua những ô cửa sổ hắt vào lễ đường, để lại bóng dáng cao dài.
Giọng nói trầm ấm quyến rũ như lời thầm thì bên tai, khiến người ta bất giác hồi hộp trong lòng.
Tô Niên Niên chống tay vào cằm, chăm chú nghe, quan sát động tác nhỏ của cậu. Hết mỗi câu cậu đọc đều hơi ngưng lại một chút; cậu đọc đến phần quan trọng cũng hơi cau mày lại; khóe môi mấp máy....
Đợi đến khi đọc hết bài diễn văn, cậu khom lưng cúi chào mọi người, bước xuống sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên, mỗi người đều ra sức vỗ, không chỉ là đang tiễn cậu, cũng là tiễn những hồi ức tươi đẹp trong lòng mỗi người.
Thầy giáo phụ trách dẫn chương trình cảm thán hồi lâu: “ Tôi ở Thánh Âm đã mười sáu năm, nhìn không biết bao nhiêu khóa học sinh mới vào trường, rồi lại tiễn vô số những học sinh tốt nghiệp, không cầu các em phải vinh hoa phú quý học thức hơn người, chỉ mong các em không quên học hành! Học làm người! Sau đây mời học sinh đại diện năm hai của chúng ta lên hát bài tặng cho các đàn anh đàn chị học sinh năm ba ra trường!”
Trong tiếng vỗ tay, Đường Dư bước lên sân khấu.
Trong trận chung kết cuộc thi giọng hát hay Hoa Hạ, cậu đã giành được ngôi vị quán quân, bây giờ cũng coi như là người có chút nổi tiếng rồi.
Các nữ sinh hò reo không ngừng, im lặng nghe cậu biểu diễn.
Đường Dư ôm đàn ghita tự đàn tự diễn, trong lời ca du dương dịu nhẹ, đến cuối cùng, nữ sinh trên lễ đường đều khóc òa lên.
Lạc Gia Di viết lời bài hát khóc nức nở không thành tiếng, gỡ kính mà không ngừng lau nước mắt.
Cô ta xuyên qua đám đông, ngồi xuống bên cạnh Tô Niên Niên, vừa ngồi xuống, giọng nói vui vẻ như trút nỗi lòng: “ Tô Niên Niên, chuyện trước đây thật xin lỗi, sau này còn mong chỉ giáo nhiều.”
Tô Niên Niên sững người một lát, cười lên: “ Làm gì có kiểu xin lỗi mà lại vênh váo hung hăng như cậu chứ!”
“ Hừm! Cậu không nhận thì thôi! Dù sao tôi vốn dĩ nhìn cậu đã chướng mắt, cậu liệu mà thắp hương khấn phật cầu xin cho cậu và Cố nam thần đừng chia tay đi!” Lạc Gia Di kiêu ngạo ngoảnh mặt, trên mặt còn dấu của giọt nước mắt vẫn còn.
Không biết vì sao, Tô Niên Niên đột nhiên phát hiện, đối diện với Lạc Gia Di như thế này, cô không tức giận nổi.
Thực ra nếu như không có những hiểu lầm đó của hội học sinh, có lẽ cô cũng có thể trở thành bạn thân với những người con gái thẳng thắn kiểu này cũng không biết chừng.
Đối diện tốt nghiệp, đối diện thương cảm, tất cả ân oán ở thời khắc này dường như không còn quan trọng như thế nữa, sau khi ly biệt, ai còn nhớ được ai nữa chứ?
Cô cười sáng lạn, chủ động đưa tay về phía Lạc Gia Di: “ Tô Niên Niên lớp F năm hai, mong được chỉ giáo.”
--- có lẽ thời niên thiếu đều có một người cất giấu trong tim, anh ấy ấm áp, lương thiện, hiền hòa, dạy cho bạn trưởng thành, cũng dạy bạn biết yêu.
Có lẽ nhiều năm sau này, chúng ta sẽ không nhớ được dáng vẻ mặc đồng phục màu trắng của cả hai, nhưng luôn hy vọng, màu sắc đơn thuần đẹp đẽ đó sẽ luôn ở mãi trong kí ức của mỗi người.