Ở trong trí nhớ của nó, Kiều Thất Tịch hẳn đang nằm ngủ say dưới tàng cây. Nhưng bây giở ở nơi đó không hề có bóng dáng nhóc gấu bắc cực, ngay cả thùng vàng nhỏ mà cậu vô cùng thích cũng không thấy bên bờ biển.
Tiếp tục đi săn hay quay trở về xem xét, giữa hai lựa chọn này, Otis chỉ hơi do dự một lát liền nhấc móng vuốt hướng về bờ biển.
Thậm chí tốc độ càng lúc càng nhanh.
Kết quả, dưới tàng cây trống rỗng, không có thân ảnh nhóc gấu bắc cực, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trong tầm nhìn vẫn không có bóng dáng nhóc gấu bắc cực.
Đây là một chuyện không hề tầm thường.
Và tất nhiên cũng rất khó hiểu.
Tuy rằng Otis khá là mờ mịt, nhưng mà nó sẽ không dành thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Nhờ vào mùi vị truy tìm nhóc gấu bắc cực, nó lập tức quay người chạy về hướng Kiều Thất Tịch rời đi, mặc kệ một thân ướt nhẹp nhỏ giọt.
Khi hình bóng Otis xẹt qua gấu mẹ, cả nó và con của nó đều mờ mịt nhìn lại bóng dáng chàng gấu bắc cực đã đi xa kia.
Nhắc đến hai mẹ con gấu này, từng trải của chúng nó cũng hơi có chút đặc biệt. Dù sao thì những con gấu bắc cực khác cả đời chắc cũng không chứng kiến được tình cảnh một con gấu bắc cực đực đuổi theo một con gấu bắc cực con đang rời nhà trốn đi đâu.
Cũng rất không hợp rồi.
Nhưng mà flycam – không nơi nào vắng mặt, vẫn như cũ quay lại cảnh này.
Xét về tốc độ chạy nhanh, năng lực Kiều Thất Tịch tạm thời có hạn, trong lúc Otis không lưu ý, cậu đã lén lút chạy cây số.
Không sai, khoảng chừng mười cây số!
Căn bản không chạy ra khỏi phạm vi dò xét của khứu giác gấu bắc cực.
Otis đuổi kịp cậu chỉ tốn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chính xác là phút.
Nhìn thấy bóng dáng nhóc gấu bắc cực, Otis liền thả chậm lại bước chân, lấy ánh mắt cẩn thận lại có chút khó hiểu chăm chú nhìn đối phương, không phát ra bất kỳ động tĩnh nào.
Đây là hành động dựa theo ý thức bản năng muốn bao vây một mục tiêu, vì vậy có thể thấy được vị trí Kiều Thất Tịch trong lòng Otis, là vật sở hữu của nó.
Kiều Thất Tịch phát hiện ra Otis khi nó còn cách bản thân mét, trong đầu cậu ngay lập tức ong một tiếng, tiêu rồi!
Phản ứng đầu tiên, nhấc chân chạy!
Nhóc gấu bắc cực bị kinh động hoảng loạn chạy trốn, Otis lập tức đuổi theo sát sao, khoảng cách mười mét đối với nó dễ như ăn cháo.
Sự việc tiếp theo đã chứng minh điều đó.
Kiều Thất Tịch còn chưa quy hoạch tốt con đường đào tẩu đã cảm giác một cái bóng ma bao trùm lên người, a không, một luồng gió mạnh quét tới!
Thổi loạn tóc của cậu.
Cũng thổi loạn lòng cậu.
Otis vọt tới phía sau nhóc gấu, vẫn là phanh gấp, nếu không Kiều Thất Tịch có thể bị thân thể cao lớn của nó đè dẹp lép.
Nhưng mà trận khổ hình này được miễn, một trận khác thì lại không thể tránh thoát.
Otis theo bản năng mà cắn phần da cổ Kiều Thất Tịch, thân hình đè xuống, để có thể vững vàng khống chế đối phương ở dưới thân. Bé Vàng của Kiều Thất Tịch trong lần tranh chấp này vô tội bị quăng ra ngoài thật xa, cái tiếng va chạm kia đi vào tai Kiều Thất Tịch, khiến trong lòng vị gấu trên gấu trong tương lai này chảy máu, đệt!
Phần da phía sau cổ bị cắn đau quá!
Trong khoảnh khắc đó, Kiều Thất Tịch vừa đau lại mờ mịt, vì sao Otis lại làm như vậy?
Ban nãy bộ dáng Otis xông lại cắn cậu thật hung dữ, giống như đã thật sự tức giận, là vì cậu rời nhà trốn đi sao?
Không hẳn!
Thiếu một con gấu vô dụng chỉ biết ăn ăn, Otis không phải nên vui mừng sao?
Vì sao lại tức cậu rời đi?
Mà những câu hỏi này, không ngạc nhiên khi đối phương không trả lời được bất kỳ câu nào.
Mà này cũng không phải trọng điểm, a a a, đau.
"Ô ô y y.." Bắc cực không có nước mắt nhưng nhóc gấu thật sự khóc rồi.
Otis bởi vì tiếng khụt khịt ô ô y y này mà ngay lập tức nhả ra cổ đối phương, sau đó nhanh chóng liếm lên vết cắn.
Không bị thương, cũng không rách da, nó lại không thật sự cắn mạnh.
Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn là náo loạn rất lớn, người ngoài không biết chuyện còn sẽ tưởng cổ cậu gãy rồi.
Otis cúi đầu dán vào mặt Kiều Thất Tịch, định xem xem đôi mắt của đối phương, hoặc là chỉ dựa vào khứu giác nhay bén để phân tích tình huống của nhóc gấu. Nói chung, nó hơi bối rối.
Loại tình huống này là cả đời nó đều chưa từng gặp qua.
Một nhóc gấu bắc cực biết giả khóc.
Hơn nữa vì sao đối phương lại bỏ đi, các loại vấn đề Otis đều không có cách nào hiểu rõ, trừ phi có một ngày nào đó nó có được trí khôn của con người.
Nếu không nó chỉ có thể dựa vào bản năng để sinh tồn và xử lý vấn đề.
Thật là.. như vậy sao?
Kiều Thất Tịch đột nhiên không giả khóc nữa, bởi vì cậu cũng đang suy nghĩ trường hợp này. Vì cái gì mà Otis lại đuổi theo mình?
Luyến tiếc ư?
Không phải, chỉ là có một việc không thể không thừa nhận.
Otis nó, đã làm rất nhiều hành động không phù hợp bản năng, ví dụ như nuôi một con gấu bắc cực con.
Là tên nhóc gấu bắc cực có vận may tuyệt đỉnh kia, Kiều Thất Tịch chậm rãi xoay người, đối mặt với đôi mắt đen nhánh chuyên chú của Otis, hóa ra nó vẫn luôn nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao lưu.
Kiều Thất Tịch vẫn không nhìn ra Otis đang suy nghĩ cái gì.
Chớp chớp mắt, nhóc gấu bắc cực vờ vịt giãy giụa một chút, sau đó cậu nhận được một cái thái sơn áp đỉnh, Otis trực tiếp nằm sấp xuống ngăn chặn cậu.
Lúc này đừng nói là giãy giụa, ngay cả thở đều khó đây!
Được rồi, Kiều Thất Tịch đã biết, Otis hàng này là đang sợ bản thân lại chạy.
"Ô ô y y.." Tiếng khóc mềm mại của Kiều Thất Tịch vừa phát ra, "Thái Sơn" trên người dừng một chút, thả lỏng một chút không gian.
"Ô ô y y.." Nhóc gấu bắc cực được voi đòi Hai Bà Trưng, càng muốn nhiều không gian hoạt động hơn.
Otis rũ mắt, nhìn nhóc gấu bị mình áp chế, mãi một lúc sau vẫn là bị mắc mưu, thả lỏng thêm nhiều không gian.
Biết Otis vẫn còn đau lòng mình, trong lòng Kiều Thất Tịch thật ra vẫn là hơi hả giận. Dù sao việc vừa rồi cũng đã dọa sợ đối phương đến mức này.
Mà cũng không hết giận hoàn toàn.
Muốn cậu tiêu trừ toàn bộ khúc mắc, có thể, cậu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắn vào cẳng chân đối phương, vẫn là cái chỗ kia, vẫn là lực cắn kia!
Không, lần này còn cắn mạnh hơn!
Otis nhíu mày lại, cảm nhận được cơn đau, nhưng lúc này nó không dùng tiếng hô khủng bố hù dọa nhóc gấu.
Khả năng ghi nhớ và tính logic của gấu bắc cực không tệ. Có lẽ nó đã hiểu ra được nguyên nhân nhóc gấu bắc cực chạy trốn.
Loại hành vi hù dọa nhóc gấu này, một lần là đủ rồi.
Otis không phản ứng.
"?"
Chẳng lẽ không phải vì đau mà do "chửi bậy" chọc họa?
Kiều Thất Tịch nhả ra, hung ác trừng khuôn mặt Otis.
Cậu nghĩ nghĩ, quyết định tam sao thất bản câu thô tục của ngày hôm qua: "Ngao ô!"
Lúc này, Otis vẫn không hề có dấu hiệu nổi bão, thậm chí cúi đầu liếm liếm cái mõm vừa mới nói câu thô tục kia.
Hình như còn mang theo ý cổ vũ cậu, nếu không vui vẻ có thể mắng nhiều mấy câu đều được.
Đệt..
Kiều Thất Tịch cảm giác bản thân có phải là điên rồi hay sao mà lại có thể từ trong mắt của một con gấu bắc cực đọc ra ý tứ phức tạp như vậy.
Khẳng định là mình bị điên rồi.
Nhưng mà đối phương quả thật không còn dọa cậu nữa, thôi vậy, coi như nó đã biết sai rồi đi, chẳng lẽ còn có thể so đo với một con gấu bắc cực?
Kiều Thất Tịch ở trong lòng khuyên chính mình rộng lượng, sau đó cũng ngẩng đầu liếm liếm miệng Otis.
Phóng ra tín hiệu bắt tay giảng hòa.
Dù sao thì đây là phương thức biểu đạt hữu hảo trực tiếp nhất giữa động vật với nhau.
Đôi mắt đen nhánh của Otis hơi tỏa sáng, có vẻ như cực kỳ vui mừng. Sau khi được Kiều Thất Tịch chủ động liếm láp, nó vô cùng nhiệt tình đè lại nhóc gấu bắc cực chán ngán một trận.
Rất nhanh, trên mặt Kiều Thất Tịch bị Otis bá đạo trét đầy mùi vị của nó.
Sau đó không chỉ có ở trên mặt mà còn ở trên người. Chỗ nào thường ngày có thể liếm láp Otis đều sẽ chăm sóc một lượt.
Sự nhiệt tình và cẩn thận che chở kia khiến Kiều Thất Tịch cảm thấy bản thân lại ổn rồi.
Hóa ra vòng tới vòng lui đều do bản thân cả nghĩ, Otis mới không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Thích chính là thích, thiên vị chính là thiên vị.
Rất thuần túy và trực tiếp.
Thậm chí làm người sinh ra cảm giác nóng bỏng, khiến Kiều Thất Tịch không khỏi tò mò, tình cảm của gấu bắc cực thật sự nồng nhiệt đến thế sao?
Nhóc gấu bắc cực dính sát vào ngực Otis, cảm nhận tần suất tim đập của đối phương, không hề giống với nhân loại.
Đúng vậy, không hề giống với nhân loại, nhưng hiện tại hai người các cậu là giống nhau, không phải sao?
Cho nên không phải là đồng sàng dị mộng.
Bất kể sau đó thế nào, dù cho mỗi phút mỗi giây, bọn họ cũng là đồng bạn, sống nương tựa lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, không cần phải lo lắng và nghi ngờ nhiều như vậy.
Kiều Thất Tịch cọ cọ Otis đã yên tĩnh lại, đối phương không cần đắn đo, ngay lập tức cà lại cậu một trận.