Editor: Thùy Trang Nguyễn
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sáng sớm Đường Khả Hinh rời giường, mặc áo T-shirt màu đen ngắn tay, đem tóc buộc lên, cố định bằng một cây bút chì, ngồi xuống bàn đọc sách, mở tài liệu ra, bình tĩnh đọc một lượt. Tài liệu bao quát toàn bộ lịch sử phát triển hàng nghìn năm của rượu nho, những ghi chép đánh giá về ưu thế phát triển của một dố trang trại rượu n ổitiếng trên thế giới! Cô yên lặng đọc, ánh mắt vô cùng kiên định cùng nghiêm túc, bên cạnh để một quả cầu gai, nổi lên bề mặt là những chiếc gai nhọn sắc bén, thỉnh thoảng vào những lúc mệt mỏi, cô liền vươn ngón tay thon dài nhẹ để lên trên.
“A!” Cô đột nhiên cảm giác đau, thoáng cái thất thần, gương mặt bộc lộ vẻ đau đớn, liền nâng ngón tay lên bỏ vào trong miệng nhẹ mút.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Đường Khả Hinh không để ý nhiều đến đau đớn ở ngón tay, lại chăm chú cúi đầu, lật xem tài liệu, thỉnh thoảng còn cầm bút ghi chú một chút. Cô nhớ lời dạy của sư phụ, đọc hết tất cả, không phải là tiền đề để chuẩn bị thi, nếu như vậy, cuộc thi sẽ không còn ý nghĩa! Vitas cho tới bây giờ, đối với cách thức dự thi và tiêu chuẩn sinh tồn của người Trung Quốc đều không dám gật bừa. Hơn nữa khi ông phát hiện, học sinh tiểu học của Trung Quốc học toán, độ khó chính bằng toán trung học ở nước ông, vẫm không thể hiểu được, thường hỏi Khả Hinh: Rốt cuộc mới nhỏ như vậy, nỗ lực học tập nhiều như vậy, là vì cái gì?!
Đường Khả Hinh khẳng định nói cho sư phụ: Vì tương lai phát triển của đất nước.
Vitas nghe được, trên mặt không biết hiện lên vẻ mặt gì, nói chung có chút xấu hổ.
Thi Ngữ bê thuốc đông y bác Phúc bảo Lâm Bạch Bạch đưa tới, còn có thuốc bổ được Diệp Mạn sai người đặc chế như kẹo ngọt đưa tới, cẩn thận từng li từng tí đi tới, nhìn Đường Khả Hinh ngồi trước bàn đọc sách, vô cùng nghiêm túc lật xem tài liệu, thỉnh thoảng còn hạ bút ghi chú vài dòng, điểm này sư phụ cô vẫn không thích, ông cảm thấy làm như vậy sẽ làm tổn hại tới tâm tư người kế tiếp đọc sách, bởi vì cô nghĩ đến nhưng điều mà người khác không nhất thiết phải quan tâm.
“Đường tiểu thư! Đến thời gian uống thuốc rồi!” Thi Ngữ mỉm cười bê thuốc, đưa đến trước bàn đọc sách, ôn nhu nhìn cô nói: “Cô uống trước đã rồi xem tiếp?”
Đường Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, một biên bê bát thuốc, một bên vẫn chăm chú nhìn nội dung trên tài liệu, ừng ực uống hết bát thuốc, đến một giọt cũng không để lại.
Thi Ngữ thấy thấy cô khó chịu, vẻ mặt đau khổ, nói: “Có đắng không?”
“Không đắng!! Vừa vặn kích thích tinh thần một chút!” Đường Khả Hinh nói xong, đã nhanh chóng cầm bút máy lên, bắt đầu ghi chép những nội dung có liên quan vào tài liệu, quả thực cảm thấy từ khi theo sư phụ học tập, đối mặt với dịch rượu, càng có thể nắm giữ những tinh túy của nó. Phải biết rằng Vitas là cố vấn cho trường học rượu đỏ mấy chục năm, là hiệu trưởng của hàng nghìn người, năm nay sau khi nhiệm kỳ của ông kết thúc sẽ trở về Pháp nhậm chức hiệu trưởng, cho nên ông đã chọn chủ đề rtâất có tính định hướng, phải nói rằng Đường Khả Hinh quả thật có một sư phụ tốt!
Thi Ngữ bê khay, ôn nhu mỉm cười nhìn về phía dáng vẻ nghiêm túc của Đường Khả Hinh, sau đó lặng lẽ rời khỏi, lúc xoay người lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, do dự một hồi mới quay đầu lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, cẩn thận từng li từng tí nói: “Đúng rồi, Đường tiểu thư, không phải tôi có ý quấy rầy cô, nhưng tôi nghĩ nên nói cho cô một tiếng, mong cô... Tới xem Nhã Tuệ tiểu thư một chút, hình như cô ấy có chút không bình thường.”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía Thi Ngữ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô đi xem một chút.” Thi Ngữ lộ ra nụ cười khổ nhìn về phía cô, có chút bất đắc dĩ nói.
“.........” Đường Khả Hinh nghi ngờ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Thi Ngữ bất đắc dĩ cười khổ, hai mắt lóe ra, liền kỳ quái đứng lên lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó chân trần nhanh chóng đi xuống tầng, lập tức nhìn thấy Tiên Nhi cùng Lạp Lạp, còn có Lâm Bạch Bạch cùng nhau núp ở cửa dưới cầu thang, núp ở một bên lén lút nhìn về phía phía trước, cô liền kỳ quái hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Lạp Lạp cùng Tiên Nhi giật mình, vội vã đỏ mặt đứng lên, trốn ở một bên, Lâm Bạch Bạch đứng lên nhìn về phía Đường Khả Hinh vô cùng kỳ quái quái nói: “Cô mau tới xem Nhã Tuệ thế nào!! Cô ấy cầm khăn lau, lau sàn nhà, lau cửa sổ rồi lại lau bàn ăn, đã lau hơn ba giờ rồi!”
“A?” Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lập tức nhanh chóng đi chân trần xuống, lập tức phát hiện sàn nhà bằng cẩm thạch màu trắng đã được lau đến sáng bóng, lạnh lẽo. Trời mùa thu tới, cửa sổ màu trắng được lau như đánh bóng, chiếc rèm cửa màu trắng không biết đi đâu, cô há hốc mồm nhìn toàn bộ dụng cụ, đồ làm bếp bên trong phòng ăn đều được lau đến trắng bóc.
Cô nhíu mày vừa mới muốn nói, cũng nhìn thấy Nhã Tuệ mặc bộ quần áo thể thao đỏ thẫm, mái tóc dài thả tự nhiên đéneo, vài sợi tóc lộn xộn trên trắn, mặt không thay đổi cầm khăn lau đi ra, trên tay cầm một chiếc bình xịt bước nhanh tới sô pha bên cạnh, một bên phun một bên lau, liều mạng lau sô pha, trong mắt nổi lên vài tia phiền muộn.
“Nhã... Nhã Tuệ!” Đường Khả Hinh kỳ quái đứng trên cầu thang, nhìn về phía Nhã Tuệ kỳ quái hỏi: “Chị... Chị... Chị làm sao vậy?”
Nhã Tuệ dường như tỉnh lại từ trong mộng, vừa thở dốc vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức ôn nhu mệt mỏi cười nói: “Em tỉnh rồi? Chị đột nhiên cảm thấy trong nhà có một chút bẩn, liền lau dọn một chút, tâm tình cũng tốt lên nhiều!”
Lời này vừa nói ra...
Thi Ngữ liền vươn tay, hết sức gõ vào đầu Lạp Lạp cùng Tiên Nhi!
“Ôi!” Tiên Nhi cùng Lạp Lạp đau đến mức vẻ mặt oan uổng kêu lên nói: “Mỗi ngày chúng tôi đều lau nhà và dọn dẹp đồ đạc mà.”
“Không liên quan đến các cô ấy!” Nhã Tuệ lập tức cười nhìn về phía Thi Ngữ, ôn nhu nói: “Tôi làm mấy công việc nặng nhọc này quen rồi, thoáng cái có người hầu hạ, ngược lại cảm thấy không thoải mái. Tự mình làm việc, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút!”
Đường Khả Hinh mở to mắt nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Nhã Tuệ, chị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì đúng không? Bình thường em và chị có chuyện gì đều dọn dẹp nhà cửa, lau sàn sạch sẽ, càng lau thì trong lòng càng phiền muộn!”
Nhã Tuệ ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Không có! Không có việc gì! Chị và Lâm Sở Nhai chia tay!”
“A?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ, thất thần gọi: “Chia tay? Vì sao chia tay? Đang êm đẹp, tại sao phải chia tay?”
“Không có lý do gì...” Nhã Tuệ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật tình nói: “Đây đều là nguyên nhân của chị, có chút không tin tưởng, trái lại anh ấy rất tốt với chị, thế nhưng thật sự bọn chị không hợp nhau. Liền chia tay”
Cô nói xong cũng không có biểu tình gì, không ngừng lau sô pha, không muốn nói nữa!
“......” Đường Khả Hinh nhìn người này, còn kỳ quái nghĩ: Sao có thể chia tay?
Nhã Tuệ không để ý đến ý nghĩ của mọi người, nhanh chóng tiếp tục lau sô pha, lau xong lại nâng tay lên, nhìn thấy đã sắp đến mười giờ ba mươi phút, cô liền kêu lên một tiếng nói: “Chị còn chút chuyện phải làm, hiện tại muốn bắt đầu chuẩn bị!! Khả Hinh, em ngoan ngoãn ở nhà ôn tập, ngày kia chính là ngày thi đấu, khách sạn còn có rất nhiều chuyện cần xử lý!! Hôm nay chị ăn cơm trưa ở khách sạn!”
Cô nói xong, lập tức buông khăn lau đi vào phòng ăn rửa tay, gương mặt không hiện lên biểu tình gì bước nhanh vào phòng.
“.........” Đường Khả Hinh vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng lặng lẽ của Nhã Tuệ, trái tim của cô không hiểu sao cảm thấy đau, bởi vì cô biết Nhã Tuệ thật sự thích Lâm Sở Nhai. Lúc ở cùng một chỗ với lâm Sở Nhai, gương mặt thường xuyên ửng đỏ, thường xuyên bị anh chọc cho mỉm cười, mỗi tối về nhà đều vui vẻ, huống chi lúc trước cô bởi vì hồi phục gương mặt, ở tại biệt thự của Tô Thụy Kỳ ba tháng, thời gian đó vẫn luôn là Lâm Sở Nhai chăm sóc cho Nhã Tuệ.
Không bao lâu sau, Nhã Tuệ cũng đã mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô xanh đen, chiếc quần đen bó sát, mái tóc dài vẫn xõa tự nhiên, vẻ mặt ưu thương, đeo chiếc túi xách màu đen nhanh chóng đi xuống tầng, đi xuống dưới mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Chị đi trước...”
Cô nói xong, cả người đã nhanh chóng đi ra phòng khách, mở của ra đón ánh sáng của bầu tời mùa thu bước ra ngoài, không bao lâu sau cô đã biến mất trước mắt mọi người.
Đường Khả Hinh sửng sốt đứng ngốc ở một bên, nhìn bóng lưng Nhã Tuệ rời đi, trong lòng cô vẫn còn hoài nghi nghĩ: “Sao có thể chia tay? Xảy ra chuyện gì sao?”
Buổi trưa!
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng âu phục, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trên áo cài chiếc châm hoa màu ấm hiện đại, ngồi trên sô pha màu đen bên cạnh của sổ sát đất của phòng ăn Nhã Các, cả người toát ra mị lực, nâng khuỷu tay khẽ tựa vào cạnh sô pha, vẻ mặt tươi cười, híp mắt nhìn về phía mấy người trước mặt.
Vẻ mặt Lâm Sở Nhai tiều tụy tức giận ngồi trên sô pha đối diện, tay cầm dao không ngừng cắt miếng bò bít tết, từng miếng từng miếng bỏ vào trong miệng nhau, một câu cũng không nói.
Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn ba người cùng nhau trầm mặc nhìn Lâm Sở Nhai.
Một trưởng phòng nữ trên mặt mang theo ý cười, dẫn ba nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí bày lên một chai rượu Henry Pinault đến từ Romance và mấy ly thủy tinh, thậm chí cô còn tự mình mang một chiếc ly thủy tinh đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, tinh tế liếc mắt nhìn anh một cái, hơi khom người rồi mới lặng lẽ lui ra bên ngoài, lập tức nói nhỏ: Nghe nói đêm qua tổng giám đốc Trang thừa nhận anh có vị hôn thê.
“Đúng vậy đúng vậy! Không biết là vị kia là thiên kim tiểu thư nhà ai, tôi thực sự hâm mộ nha!”
Mấy người nhân viên phòng ăn Nhã Các phòng nhìn thấy Trang Hạo Nhiên tới, tất cả đều nhao nhao đứng chung một chỗ, thấp giọng nói nhỏ bàn luận chuyện tối hôm qua tổng giám đốc vì vị hôn thê đánh đàn dương cầm vô cùng lãng mạn, thậm chí có người khi nghe bài hát đó còn rơi lệ.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngồi một bên, không có thời gian để ý tới những lời bàn luận nhao nhao của mọi người, chỉ là bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sở Nhai hỏi: “Tối hôm qua... Cậu và Đông Anh đi vào trong đó?”
“Trở về phòng lên giường rồi!” Lâm Sở Nhai tức giận nói.
Trang Hạo Nhiên mi tâm căng thẳng, vô thức muốn đưa chân đạp anh, nặng nề nói: “Cậu muốn bị đánh phải không? Chính cậu thanh danh bại hoại, đừng có làm liên lụy đến Đông Anh! Đông Anh cũng không phải là phụ nữ tùy tiện, cậu cho là người ta giống cậu à?”
“Tôi thì như thế nào?” Lâm Sở Nhai tức giận ngẩng đầu, phịch một tiếng đập con dao xuống mặt bàn, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt giận dữ nói: “Lão tử làm sai chuyện gì sao? Hiện tại tôi so với cậu đi ngủ sớm hơn! Rất sợ lão bà cảm thấy không thoải mái! Cậu nói cô ấy bắt tôi ở trên giường, tôi còn chấp nhận! Tôi làm sai chuyện gì? Chỉ là cái lý do chia tay thôi! Còn đem những phong lưu trước đây đổ lên đầu lão tử! Lão tử nên làm cái gì bây giờ? Vô duyên vô cớ nói không thích hợp! Khôi hài!”
Anh nói xong, lại tức giận cầm dao lên, bắt đầu hành hạ miếng thịt bò, từng miếng nhét vào miệng nhai.
Lãnh Mặc Hàn ngồi một bên, cũng theo thói quen lãnh đạm nhìn anh, mở miệng nói: “Ở trên giang hồ có câu, nợ nần sớm hay muộn cũng phải trả. Ăn gian trong sòng bạc lập tức cắt ngón tay! Cậu phong lưu nhiều năm như vậy, không biết bị yểm bao nhiêu lần mới đủ để trả nợ.”
“Cậu...” Lâm Sở Nhai nhất thời tức giận ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có phải anh em của tôi hay không, lại còn nói tôi như vậy? Trong quá khứ ai chẳng có mấy người phụ nữ? Trừ cậu bận rộn chuyện hắc đạo không có thời gian mà ra ngoài!!”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, lập tức nghiêm mặt, tức giận nói: “Ngoại trừ cậu ấy không vui chơi, mấy người làm cho tôi mất mặt còn chưa đủ!! Mỗi lần họp, Thiên Lỗi đều ở trước mặt của tôi mắng mấy người, nói mấy người phong lưu thành tính đều là do tôi mang lại! Mất hết cả mặt mũi! Không biết xấu hổ mà còn nói!? Cậu cũng thật là, cho dù hai người cãi nhau, không thể đóng cửa giảng hòa hay sao. Cần gì phải làm ầm lên cho thiên hạ đều biết, còn muốn mang theo phụ nữ, mà còn là Đông Anh! Cậu nói xem tiến vào lâu như thế, thật sự kích thích mà. Cô ấy ghen, khẩn trương, không cảm thấy an toàn, đều là bởi vì cô ấy yêu cậu!?”
“Đúng vậy!” Tô Lạc Hoành cũng trực tiếp thừa nhận, nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Hai chúng ta trước đây vui chơi như vậy, cô ấy nhìn vào, trong lòng đều có chút không thoải mái, không có cảm giác an toàn, điều này là bình thường thôi! Đại lão gia, thì không thể dụ dỗ một chút sao? Liền dụ dỗ giống như hai chúng ta lúc trước! Ôm lấy ném lên giường là được rồi?
“Cô ấy phải cho tôi ôm mới được!” Lâm Sở Nhai cũng lớn tiếng nhìn về phía Tô Lạc Hoành, tức giận nói: “Thứ nhất, cô ấy nói hai chúng tôi không thích hợp, không có lý do gì khác!! Mẹ nó chứ chia tay còn không có lý do? Mẹ nó, hình phạt cũng phải có bản án! Cô ấy chỉ nói câu không tín nhiệm lão tử, lão tử không phục!”
“Cậu không phục cũng không nên mang cô gái khác bỏ đi!! Còn không mau một chút tìm cách đem người trở về? Thật sự muốn không có lão bà à?” Tào Anh Kiệt quan tâm nhất là chuyện này! Ở trong mắt của anh, lão bà là thứ nhất!
“Tôi mới không cần!! Chia tay thì chia tay, có gì đặc biệt hơn người!! Phụ nữ muốn ở cùng lão tử xếp hàng dài, cần gì phải cần cô? Tôi cũng có tự tôn được không?” Lâm Sở Nhai nói xong, cũng tức giận ném khăn ăn, đứng dậy nhanh chóng bước ra ngoài.
“Cậu đứng lại cho tôi!” Trang Hạo Nhiên xoay người nói!
Lâm Sở Nhai vừa nhắc tới hai từ chia tay này, trái tim liền cảm thấy đau nhức, sắc mặt liền thay đổi, lời ai nói đều không nghe vào, lập tức đi ra ngoài...
“Để cho cậu ấy đi!” Lãnh Mặc Hàn ngồi một bên, nhàn nhạt nói: “Cá tính của cậu ấy chính là như vậy, nếu như tức giận lên thì ai nói cũng không nghe, cứ từ từ rồi cậu ấy sẽ hiểu. Cậu giúp tôi một chuyện, giữ chặt Trần Tuấn Nam cho tốt là được!”
Tô Lạc Hoành một bên cầm cái dĩa đang ăn bò bít tết của Lâm Sở Nhai, một bên hơi ngẩng đầu lên cười cười nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng liếc mắt nhìn một lượt, không đoán được họ nghĩ gì, lạnh lùng đứng lên nói: “Tôi không phải là bảo mẫu của mấy người, mỗi ngày đều phải suy nghĩ chuyện tình cảm của mấy người! Có ông chủ nào phải hầu hạ như tôi không?”
Anh nói xong liền lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng ăn, Tào Anh Kiệt lập tức bỏ dĩa xuống đứng lên đi theo phía sau anh, mỉm cười rời khỏi
Tô Lạc Hoành cảm thấy ăn bò bít tết đã no, cũng để dĩa xuống, nâng ly uống một ngụm, trực tiếp đứng lên chuẩn bị đi.
“Cậu đi đâu đấy?” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt hỏi.
Tô Lạc Hoành nghe lời này liền dừng lại, kỳ quái nhìn về phía anh, cười rộ lên nói: “Ăn uống no rồi còn không đi, ở lại chỗ này làm gì?”
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lạc Hoành, hai tròng mắt lợi hại chợt lóe, nói: “Mấy ngày hôm trước tôi cùng lão đại trở về khách sạn Duy Tư Đinh tìm tài liệu, nhưng hai cảnh sát kia không chịu đưa nhưng tài liệu liên quan đến vụ hỏa hoạn năm đó cho chúng tôi! Cậu giúp tôi một chút, tôi đang rất vội muốn xem nhưng tài liệu đó!”
Tô Lạc Hoành hơi xoay người lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, tim đập thình thịch nói: “Tài liệu kia rất quan trọng sao? Đột nhập vào hệ thống bảo mật của cảnh sát cũng không hẳn là tốt lắm”
“Umk!” Lãnh Mặc Hàn khẳng định nói.
Tô Lạc Hoành dừng lại, hai mắt lưu chuyển, nghĩ một chút liền ngồi xuống, mở máy tính xách tay anh luôn mang theo người, nhanh chóng mở hệ thống phần mềm thế giới lộng lẫy của mình ra, hai tay chậm rãi đạt lên bàn phím bắt đầu hoạt động không ngừng. Trên màn hình máy tính xuất hiện một mũi tên màu đỏ không ngừng di chuyển về phía trước, theo sát hệ thống bảo mật của cảnh sát không ngừng phá giải, một bên nhanh chóng nhập số liệu, một bên nghiêm mặt hỏi: “Vụ hỏa hoạn kia vào năm nào”
Lãnh Mặc Hàn nâng ly rượu Henry Pinault lên uống một ngụm, cảm giác chính mình không thích vị này chút nào, nhàn nhạt nói năm hỏa hoạn, còn có thời gian lúc cảnh sát Chu lấy tài liệu qua, anh nhìn thấy số đánh đằng sau, thuận tiện nói ra.
Tô Lạc Hoành lên tiếng trả lời, hai tròng mắt lại lóe lên mãnh liệt, hai tay nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, động tác nhanh chóng, trên thế giới không có bao nhiêu người có thể sử dụng. Chỉ thấy trán của anh chảy mồ hôi nhưng hai tay vẫn hoạt động linh hoạt, nhìn mũi tên màu đỏ kia một lần rồi lại một lần mở ra cánh cửa bảo mật của sở cảnh sát, từng bước xâm nhập vào từng cơ sở dữ liệu mỗi năm của sở cảnh sát.
Lãnh Mặc Hàn có chút khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Lúc này, Lâm Bạch Bạch đột nhiên bởi vì có chuyện khẩn cấp, bước nhanh vào phòng ăn Nhã Các, liếc mắt liền nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành hai người đang ngồi chỗ gần cửa sổ, cô lập tức khẩn trương chạy tới ————
Tô Lạc Hoành thấy số tài liệu của vụ án hỏa hoạn năm đó, liền chuẩn bị lấy mẫu tài liệu.
“Phó tổng Lãnh!!” Lâm Bạch Bạch nói xong, nhanh chóng đi tới trước mặt hai người bọn họ, lại bỗng nhiên đụng phải một nhân viên phục vụ. Người nhân viên phục vụ kia kêu lên một tiếng, cả người ngã sấp xuống sàn, khay chén đĩa đang bê liền phịch một tiếng hướng về chiếc máy tính xách tay kia đổ xuống, một loạt âm thanh vang lên. Tô Lạc Hoành lập tức buông hai tay, cả người nhảy dựng lên, chờ anh lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Lâm Bạch Bạch tức giận kêu to: “Cô!!”
Lãnh Mặc Hàn cũng trong nháy mắt đứng lên, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lâm Bạch Bạch!!