Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

chương 247: bóng đen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên quay người lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn về phía cô nói: "Lá gan cô rất lớn, lại dám kéo tây trang của tôi!"

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, nhìn anh, ngón tay không khỏi nới lỏng, chậm rãi buông góc tây trang của anh ra. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé của cô, để ly rượu xuống, liền nhìn cô nói: "Nhảy một bản đi. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, nhìn anh.

"Tôi nói. . . . . . Nhảy một bản đi, nếu không, người của toàn thế giới, nhất định cũng sẽ theo phong trào đến tìm cô." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, vẫn đứng ở trong đám người, nhìn anh, đột nhiên cảm thấy lúc nảy mình tới tìm anh, thật mất hết mặt mũi, trong lòng của cô căng thẳng, liền muốn xoay người đi khỏi, Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo mạnh, ôm cô vào trong ngực. . . . . .

"A!" Cả người Đường Khả Hinh nhào tới trong ngực của anh, khẽ kêu một tiếng, cảm thấy lòng bàn tay trần của Tưởng Thiên Lỗi đặt trên lưng mình, nhẹ nhàng vuốt, thậm chí đầu ngón tay đụng phải sống lưng của mình, lòng của cô mềm nhũn, không tự chủ dựa trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, mê ly nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng cúi xuống, vừa nhìn cô, vừa kéo cô nhích lại gần mình hơn, chậm rãi xoay tròn ra sàn nhảy, đi tới trước đài phun nước hoa, mượn ánh đèn màu hồng, nhìn cặp mắt to của cô lộ ra xấu hổ, mong đợi, còn có chút cảm động, anh nhìn chằm chằm đôi mắt này, tối nay lông mi thật dài nổi bật càng mê người, tay của anh từ bên vòng eo khêu gợi của cô, nhẹ nhàng lướt phía sau lưng của cô, ngón tay xẹt qua ngọn lửa màu đỏ thẫm, trầm thấp cảm tính nhìn cô, hỏi: "Thích bữa tiệc tối nay không?"

"Thích. . . . . ." Chỉ cần Đường Khả Hinh đi trong âm nhạc chập chờn, trong không khí mờ ảo, sẽ rơi vào trong thế giới của anh, không cách nào tự làm chủ.

Tưởng Thiên Lỗi nhẹ bước, hưởng thụ ăn ý bước chân cô, thậm chí cảm nhận thân thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng tựa vào trên người của mình, khơi gợi ham muốn mãnh liệt của đàn ông, hai mắt của anh thoáng qua nụ cười, nhìn cô nói: "Tôi không biết cô sẽ đến. . . . . . Còn dùng phương thức này . . . . . ."

Đường Khả Hinh nhẹ hắng giọng, trong lòng hơi động nhìn về phía anh, nói: "Tôi thế nào?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, sâu kín nói: "Việc xã giao trong xã hội thượng lưu, thái độ nói chuyện không phải như thế. . . . . ."

Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt mỉm cười, nói: "Khi một người đàn ông nói với cô, tôi không biết cô sẽ đến, còn lấy loại phương thức này, cô nên hiểu, anh ấy đang kinh ngạc vui vẻ. . . . . . Cô nên trả lời cám ơn. . . . . ."

Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động, hơi khoa trương nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Anh. . . . . . Anh vừa mới cố ý hỏi tôi, hay. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn mắt to ngây thơ trong sáng của Đường Khả Hinh, cười khẽ một tiếng, nói: "Cố ý."

Lòng của Đường Khả Hinh căng thẳng, ánh mắt mờ đi, bước chân liền rối loạn, không cẩn thận đạp chân của anh một cái.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn buông tay của anh ra.

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của cô, để cho cô nhích lại gần trước mặt của mình hơn, rồi dắt cô xoay tròn giữa sàn nhảy, vừa xoay tròn vừa cúi đầu nhìn lông mi thật dài của cô, lỗ mũi cao thẳng, bờ môi khêu gợi, cô nhẹ nhàng bĩu môi một cái, anh mỉm cười nói: "Tức giận?"

"Không có." Đường Khả Hinh lạnh nhạt đáp lời.

Tưởng Thiên Lỗi lại hơi nghiêng mặt nhìn chừng mắt cô, quả thật có chút không vui, anh im lặng mỉm cười, cảm tính nói: "Ở trong vòng này, nếu như cô không vui vẻ, cũng không nên biểu lộ ra ngoài mà nên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam sĩ, mỉm cười với anh ta. . . . . ."

"Tôi không hiểu. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hết sức khêu gợi hấp dẫn, nói: "Chẳng lẽ trong vòng này, không có cảm xúc khác, cần phải cười với người ta, cười đến cứng mặt."

"Cô từ chối cái vòng này."

"Tôi từ chối."

"Cô lựa chọn con đường xa hoa, bước lên thảm đỏ, đi tới nơi này, không phải dự đoán được mọi chuyện hôm nay sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói.

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn anh.

"Cô đừng nói với tôi, cô không hưởng thụ ánh đèn nơi này, thức ăn ngon, còn có cậu chủ Tô say đắm khiêu vũ với cô. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại dịu dàng nói.

"Chúng tôi chỉ bạn thân"

"Nhưng anh ấy không xem cô là bạn thân." Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở cô, nói: "Tối nay cô biểu hiện tốt như vậy, anh ấy bị chìm đắm vào trong thế giới của cô, cô làm sao từ chối anh ấy?"

Ánh mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút lạnh lùng nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, ở trong thế giới của anh, tôi không xứng đáng có bạn bè, không xứng đáng có hoa tươi, không xứng đáng có váy xinh đẹp? Chỉ cần tôi thể hiện, tôi sẽ có lỗi với bất ai?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cứng lại, chậm rãi cười một tiếng hỏi: "Ở trong thế giới của anh, có phải người yêu của anh chỉ có thể tiếp nhận hoa tươi của anh, váy của anh, thảm đỏ rất đẹp rất đẹp của anh hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác, hung hăng nhìn cô.

Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, mới mỉm cười nói: "Mà tôi không phải, tôi đi, đơn giản là vì tôi là thư ký của Hoàn Cầu, tôi là bạn thân của Tô Thụy Kỳ, tôi muốn vì thân phận của tôi, tấm lòng của tôi thể hiện vẻ đẹp của tôi, nhưng tôi cảm thấy anh nhất định không cho phép người yêu của mình, biểu diễn tất cả."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút sững sờ, lại đông lạnh nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Anh là hạng người như vậy sao? Tưởng Thiên Lỗi."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói: "Tôi không phải là người như thế, không cần cô nhiều lời."

"Tôi cũng không muốn nhiều lời." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng buông lồng ngực của anh ra, thật lòng nhìn về phía anh, mỉm cười nói: "Chẳng qua ở chỗ này, tôi học được một thứ là. . . . . . thứ muốn biểu đạt, lại không thể biểu đạt, muốn mập mờ thì rất mập mờ. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cau mày nghĩ nghĩ, không nhịn được bật cười, nói: "Thì ra . . . . . . tất cả mọi thứ đều không phải là lỗi của anh, lỗi là ánh đèn, âm nhạc, còn có đài phun nước xinh đẹp, nói cách khác. . . . . . lỗi của hoàn cảnh!"

Sắc mặt của cô cứng rắn, không nói chuyện nữa, mà nhẹ nhàng nắm đuôi váy, đi qua bên cạnh anh đi về phía trước, cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lại, cô quay đầu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nắm cổ tay của cô, hai mắt ở trong không gian mờ ảo, lóe lên một cái.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh xốc xếch lóe lên, lòng của cô thầm đau xót, nhưng vẫn di chuyển bước chân, đi về phía trước, người nước ngoài kia lại đi tới, cô mới vừa muốn mỉm cười nghênh đón, lại cảm giác bên hông bị người kéo, cô cũng đã nhào vào trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Khả Hinh, hai mắt cô bi thương và mong đợi, hai mắt anh lóe lên chút dịu dàng, ôm nhẹ thân thể của cô, dịu dàng nói: "Âm nhạc còn chưa kết thúc, tôi và cô nhảy xong điệu này. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn qua nước mắt, trong lòng chợt chua xót, buồn bã nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không nói chuyện nữa, chỉ là ôm nhẹ thân thể của cô, tiếp tục nhẹ nhàng bước theo điệu nhảy, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng phối hợp theo bước chân anh, buồn bã và đau lòng nhìn anh.

Ánh đèn sàn nhảy từ màu hồng chuyển sang màu xanh, lại chuyển sang màu tím u buồn mê ly mờ ảo.

Sau đó, trên sàn nhảy mờ ảo chỉ có hai người.

Chỉ mong. . . . . . âm nhạc mãi mãi không kết thúc. . . . . . Đường Khả Hinh giống như nghe được tiếng lòng của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới ba năm trước đây, hai người gặp nhau thì mình là cô gái ngây thơ, đã từng hướng về phía người đàn ông hoàn mỹ lộ nụ cười của mình, cô đột nhiên bật cười, khóe mắt rơi xuống nước mắt. . . . .

Anh nhìn giọt nước của cô, ánh mắt lại lộ ra một chút dịu dàng, muốn vươn tay lau giọt nước mắt cho cô. . . . . .

Khả Hinh vội vàng nhìn anh.

Lúc này Đông Anh nhanh chóng đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Tổng Giám đốc, trái tim Như Mạt tiểu thư đột nhiên không khỏe, đã đưa đến phòng VIP, mời bác sĩ theo dõi!"

Tưởng Thiên Lỗi chợt buông Khả Hinh ra, khiếp sợ nhìn về phía Đông Anh!

Đường Khả Hinh cũng đột nhiên không tin nổi nhìn về phía Đông Anh, lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, cũng không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước!

Khả Hinh nhìn về phía bóng lưng anh thản nhiên đi khỏi, đột nhiên hơi loạng choạng, tuyệt vọng cô đơn ngây người đứng trong ánh đèn màu hồng, nước mắt lăn xuống xuống. . . . . .

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng nảy, áy náy bước nhanh đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Như Mạt ra sao?"

Đông Anh lập tức nói: "Tình huống hết sức không tốt, dường như gần đây trái tim khó chịu hơn so năm trước, giống như ba năm trước đây. . . . . ."

Cô không dám nói nữa.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên mãnh liệt, bước nhanh về phía phòng VIP cuối hành lang, tay nắm chặt khóa cửa, dùng sức vặn một cái, cửa mở, cũng đã thấy Tần Vĩ Nghiệp, Trang Hạo Nhiên, còn có Thủ tướng, người nhà họ Tô, bác sĩ gia đình đều có mặt, hai mắt của anh lóe lên mãnh liệt, hơi thu hồi ánh mắt, nắm chặt quả đấm, đi về phía giường, nhìn thấy sắc mặt Như Mạt tái nhợt, đầy mồ hôi hột, giống như sắp chết, thoi thóp nằm ở trên giường, tim của anh chợt đau nhói, nhìn hai mắt cô yếu ớt lóe lên, cố nén cảm xúc vào trong trái tim, hỏi: "Như Mạt như thế nào? Có phải. . . . . . Trái tim xuất hiện phản ứng bài xích hay không?"

Tần Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh vợ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Không có việc gì. Vì cô ấy mới vừa đi qua toilet thì nhìn thấy một bóng đen, cô ấy giật mình."

"Bóng đen?" Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Như Mạt.

Như Mạt thở gấp gáp, sâu kín ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Tôi mới vừa đi điều tra, đó chỉ là một nam nhân viên phục vụ, đưa thức uống cho khách quý, không cẩn thận làm cô ấy sợ. Không có chuyện gì."

Như Mạt yếu ớt nhìn về phía mọi người, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, các vị, là tôi không tốt, phá hư nhã hứng của mọi người."

Tô Linh thật lo lắng cho nhìn về phía Như Mạt, mỉm cười nói: "Đứa ngốc, chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi, chúng tôi cũng yên tâm."

Thủ tướng cũng gật đầu nói: "Nếu là như vậy, cô cũng đừng đi ra ngoài. Ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt. . . . . ."

"Không. . . . . ." Như Mạt mỉm cười cố gắng muốn chỏi người lên, nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói: "Tối nay một bữa tiệc xinh đẹp như vậy, tại sao tôi có thể vắng mặt, tôi không sao. . . . . . Đã qua rồi. . . . . . Hiện tại hơi thở đã ổn, thuận lợi rất nhiều, không có việc gì. . . . . ."

"Thật không có chuyện?" Tần Vĩ Nghiệp cẩn thận nhìn vợ.

"Ừm. . . . . ." Như Mạt mỉm cười gật đầu.

"Vậy chúng ta đi ra ngoài đi. Xin lỗi mọi người." Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười nói hết lời, liền cẩn thận dắt vợ, mọi người cùng nhau yên lòng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở tại chỗ, nhìn bộ dáng Như Mạt giống như bị thương, tim của anh cũng thật đau, anh biết cô đau cái gì. . . . . .

Như Mạt vừa xoay người đi ra ngoài, vừa quay đầu để anh yên lòng, mỉm cười lắc đầu một cái, tim của anh đau nhói, nhưng vẫn cất bước xoay người đi theo bóng lưng của cô, đi về phía trước. . . . . .

Một bóng dáng màu trắng, nhìn cảnh tượng này, thân thể nhỏ nhắn lui nấp vào hành lang.

Bữa tiệc tiếp tục, sắp sửa tổ chức nghi thức cắt bánh ngọt.

Thủ tướng ngồi vào chỗ, tất cả mọi người đều xuống lầu, chuẩn bị xem Tô Thụy Kỳ cắt bánh ngọt, tuy nhiên tìm khắp nơi không thấy Khả Hinh, liền ngạc nhiên nhìn về phía mọi người nói: "Mọi người nhìn thấy Khả Hinh không? Tôi tìm cô ấy thật lâu. . . . . ."

Mọi người nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn một vòng, mới nói: "Không nhìn thấy. . . . . . cậu cũng không biết cô ấy đi đâu sao?"

"Không có. . . . . ." Tô Thụy Kỳ có chút lo lắng, cũng có chút mất mát nói: "Không phải cô ấy đã đi rồi chứ? Tôi còn muốn cùng cô ấy cắt bánh ngọt đấy”.

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, suy nghĩ một chút, hai mắt chợt lóe lên.

Trang Hạo Nhiên cau mày, có chút lo lắng, cũng có chút nghiêm túc nhìn đám người náo nhiệt xung quanh hội trường, mới vừa muốn đứng dậy, lại nghe Tô Linh mỉm cười nói: "Em trai, cô ấy tới kìa. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ vừa nghe, nhanh chóng xoay người.

Đường Khả Hinh đi ra từ lối đi phòng VIP, tay nâng một ly "Hỏa Liệt Điểu" màu đỏ thẫm, nhẹ vén đuôi váy, vừa đi qua tân khách, dịu dàng mỉm cười gật đầu, vừa đi về phía Tô Thụy Kỳ, vẫn linh động xinh đẹp, vô cùng quyến rũ. . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô nở nụ cười động lòng người.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Đường Khả Hinh uyển chuyển đi tới, nhìn thấy Tiêu Tiêu, cô vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt lộ ra khả ái giống như vầng trăng non, hướng về người tới nâng ly, anh đột nhiên mỉm cười.

Tô Thụy Kỳ thở dốc một hơi, bước nhanh tới bên Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Em làm anh sợ muốn chết. Anh tìm em rất lâu, cũng không nhìn thấy em!"

Đường Khả Hinh thật dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cố ý hạ thấp giọng, khe khẽ nói: "Em không sao. Bên trong váy bị siết quá chặt, em đi ra bên ngoài lấy hơi."

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, hai mắt xoay tròn, liền cúi đầu không lên tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio