Một giờ chiều, sắp tổ chức quyết nghị dự án khách sạn dưới nước lần thứ hai.
Trang Hạo Nhiên đến văn phòng Hoàn Cầu báo cáo công việc, sắp trở lại.
Tiêu Đồng dẫn người thư ký của phòng thư kí, bao gồm Đường Khả Hinh, tay cầm tài liệu và Laptop dùng cho hội nghị, nhanh chóng đi ra phòng thư kí, chuẩn bị đi về phía phòng họp số một đại sảnh Khách sạn Á Châu.
Lần đầu tiên Đường Khả Hinh tham gia một cuộc họp lớn như thế, không khỏi có chút căng thẳng, nhìn thái độ của tất cả đồng nghiệp cũng căng thẳng, cô cũng không nhịn được nuốt cổ họng một cái, tay ôm tài liệu, đi theo bọn người Tiêu Đồng vào bên trong thang máy.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Tiêu Đồng lập tức cầm văn kiện lên, thừa dịp chưa xuống lầu, thấy phần mềm anti-virus, sử dụng phần mềm của công ty SDT, cô hơi nhíu mày.
“Có gì không ổn sao?” Một thư ký hỏi.
Đường Khả Hinh cũng tò mò nhìn về phía cô.
Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, cũng không lên tiếng.
Thang máy nhanh chóng trượt xuống, cửa thang máy mở ra, Tiêu Đồng đi trước ra ngoài, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại của Tô Lạc Hoành, báo cáo nói: “Phần mềm anti-virus của chúng ta đổi thành SDT đúng không? không phải SHT sao?”
Tô Lạc Hoành xoay ghế da Phó Tổng Giám đốc, mặt nhìn bàn làm việc, ngay sau đó mở máy vi tính ra, thấy phần mềm anti-virus bên trong quả nhiên đã đổi thành SDT, anh khẽ nhếch cười, mười ngón tay nhanh chóng chạy trên bàn phím, để cho dữ liệu thẳng vào hệ thống SDT, nói: “Cho tôi năm phút!”
“Ừm!” Tiêu Đồng cúp điện thoại, nhanh chóng dẫn đám thư ký đi ra đại sảnh Hoàn Á, đi qua đường mòn phía sau vườn hoa, mới vừa đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, lại nghe được một tiếng hô: Chủ tịch Tưởng đến.
Tiêu Đồng hơi giật mình, ngay sau đó dẫn đám thư ký, đứng ở chính giữa đại sảnh, dừng lại, hết sức nghiêm túc, căng thẳng.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cũng có chút căng thẳng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi Tiêu Đồng ở bên cạnh: “Tiêu Đồng, Tưởng. . . . . . Chủ tịch Tưởng là . . . . .”
“Cha của Tổng Giám đốc Tưởng!” Tiêu Đồng cúi đầu nói khẽ, hiển nhiên cảm giác căng thẳng, vẫn luôn kéo dài, mà nhân viên cả đại sảnh khách sạn cũng hết sức căng thẳng và hoảng sợ.
Đường Khả Hinh càng tò mò, một người lạnh lùng giống như Tưởng Thiên Lỗi, sẽ có một người cha như thế nào? Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía lối vào.
Mưa phùn buồn bã trắng xóa vẫn rơi khắp ngoài trời, có chút tản mạn.
Lãnh đạo cấp cao Khách sạn Á Châu mặc đồng phục màu đen, đứng trước đại sảnh khách sạn, sắc mặt cẩn thận, lạnh lùng, giống như ở tiếp đãi một Nguyên thủ quốc gia.
Hai mắt Đường Khả Hinh đang di chuyển, cũng đã thấy trong nước mưa trắng xóa ngoài đại sảnh, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen phiên bản dài chậm rãi lái tới, mới vừa trải qua mưa gió, nhưng chiếc xe màu đen lóe sáng mang theo chút không thỏa hiệp, Giám đốc khách sạn đích thân tiến lên mở cửa xe, bên trong xe đi xuống một cô gái, mái tóc xoăn mềm mại, trên trán để mái ngang, đôi mắt to mơ mộng lóe sáng, cô xinh đẹp giống như búp bê, nhấp nhẹ đôi môi hồng, người mặc váy công chúa ren màu trắng thật dài, trong ngực ôm một bó Hoa Bách Hợp, đứng trước mặt người khác, rất thuần khiết, ngây thơ, xinh đẹp, mộng ảo nhìn về phía mọi người, mang theo một chút hư ảo đáng yêu.
Đường Khả Hinh nhìn thấy cô, lập tức ngây người.
“Nhị tiểu thư!” Lãnh đạo cấp cao Khách sạn Á Châu lập tức cung kính về phía cô gái trước mặt khom lưng chào hỏi.
Cô không lên tiếng, chỉ nhìn về phía người trước mặt, ôm Hoa Bách Hợp của mình, khuôn mặt nhỏ bé như búp bê nhẹ ngẩng lên, tròng mắt chớp chớp, không lên tiếng cúi thấp đầu, vuốt vuốt cánh hoa bách hợp của mình.
Đường Khả Hinh cau mày nhìn về phía cô, cứ có cảm giác cô gái trước mặt lưu cho mình cảm giác thật quái dị.
Tiêu Đồng đứng ở một bên, khe khẽ nhắc nhở cô nói: “Vị kia là em gái ruột của Tổng Giám đốc Tưởng, tên gọi Tuyết Nhi.”
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn về phía cô.
Cửa xe một bên mở ra, một người đàn ông trung niên đi xuống, người mặc tây trang màu bạc, hai mắt khúc xạ ánh sáng mạnh mẽ, vẻ mặt cứng rắn không một chút thỏa hiệp, khí phách lộ ra ngoài, không bị ảnh hưởng vì bất cứ chuyện gì, hai mắt xoay chuyển cũng hết sức vô tình và lạnh lùng, khí thế nghiêm nghị Duy Ngã Độc Tôn ép tới.
“Chủ tịch!”
Tất cả lãnh đạo cấp cao rối rít hướng về phía Tưởng Vĩ Quốc khom lưng, cung kính gọi.
Tưởng Vĩ Quốc nhìn quét ngang mọi người một cái, liền im lặng không lên tiếng cất bước đi về phía trước.
Tưởng Tuyết Nhi ôm bó hoa, lập tức mỉm cười đi theo phía sau cha, đi về phía trước, váy màu trắng và giày ballet, đuôi váy bay bay, như ẩn như hiện, có thể nhìn thấy cái lục lạc dưới cổ chân cô kêu leng keng, tóc mềm mại lướt nhẹ thoáng qua mùi Hoa Bách Hợp.
Đường Khả Hinh nhìn cô, cảm giác thần kinh của mình hơi chấn động, đôi tay không nhịn được buông lỏng, tài liệu thật dầy, phịch một tiếng, rớt xuống!
Cả đại sảnh chợt yên lặng!
Tưởng Vĩ Quốc đứng ở trước mặt của Tiêu Đồng, lạnh lùng dừng bước lại, dư quang khóe mắt cũng phát ra vô hạn lạnh lùng và sát khí.
Trái tim Tiêu Đồng ầm một tiếng, rớt xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt, thở hổn hển nói nhỏ: “Chủ. . . . . . Chủ tịch. . . . . . Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm rơi tài liệu.”
Lúc này Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch, không dám lên tiếng, chỉ lui ra phía sau một bước.
Tưởng Vĩ Quốc vẫn nhìn về phía trước, hai mắt lấp lánh hữu thần, hết sức nhiêm trang và vô tình.
Tiêu Đồng lập tức ngồi xổm người xuống, nhặt tài liệu Đường Khả Hinh rơi trên mặt đất, vẻ mặt căng thẳng đứng lên, thở dốc một hơi.
Lúc này Tưởng Vĩ Quốc mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng, hai mắt vô cùng sáng quắc, sau khi do dự một lát, mới chậm rãi dùng giọng nói vừa lạnh vừa cứng, nặng nề gọi: “Tiêu Đồng. . . . . .”
“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức hoảng sợ đến thất thần. Nhìn về phía Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nghe giọng nói này, trái tim cũng lạnh lẽo.
“Cô thay người nhận tội, thói quen vẫn không có thay đổi, xem ra tính cách của Hạo Nhiên cũng không có thay đổi bao nhiêu.” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói: “Quá mức thích nắm quyền, như vậy có thể mang đến một đội ngũ tốt sao?”
Tiêu Đồng cảm giác sắp hít thở không thông, căng thẳng và lo sợ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: “Vâng! Sau này tôi sẽ chú ý hơn, cũng sẽ kịp thời nhắc nhở Tổng Giám đốc Trang.”
Tưởng Vĩ Quốc không lên tiếng nữa, chỉ là ánh mắt khẽ híp lại, có một chút ánh sáng lạnh chiếu về phía Đường Khả Hinh.
Như bị mũi tên đâm vào, Đường Khả Hinh cảm giác tê dại da đầu, sắc mặt của cô tái nhợt.
Tưởng Tuyết Nhi im lặng không lên tiếng, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, có chút tò mò nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt cô biến ảo khôn lường, trong lòng biến ảo khôn lường, đột nhiên ánh mắt sáng lên, không nhịn được ôm bó hoa, từng bước từng bước đi về phía Khả Hinh. . . . .
Đường Khả Hinh ngửi thấy mùi Hoa Bách Hợp mãnh liệt, cúi đầu, thấy đuôi váy màu trắng và đôi giày ballet, cô cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. . . . . .
Hai cô gái tuổi xấp xỉ cùng nhìn về phía đối phương, đồng thời đều chớp mắt thất thần, trong đầu Đường Khả Hinh chợt xuất hiện một hình ảnh thảm cỏ Lavender trong toòa thành, cô trở nên đau đầu.
Sau một hồi kinh ngạc đi qua, Tưởng Tuyết Nhi lại ngây thơ thuần khiết mỉm cười, nụ cười lộ ra biến ảo khôn lường.
Tưởng Vĩ Quốc không lên tiếng nữa, chỉ lạnh lùng bước đi.
Tưởng Tuyết Nhi lập tức bước đi theo cha, thỉnh thoảng quay đầu lại, ở trong gió bồng bềnh, sợi tóc bồng bềnh, nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút khờ dại nói nhỏ: “Cha, con biết chị này, chị hơn con một tháng tuổi, con còn cùng chị chơi đùa xích đu.”
“Nói bậy!” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.
Đoàn người Tưởng Vĩ Quốc mới vừa đi khỏi, Tiêu Đồng đã mệt mỏi đứng ở một bên, nặng nề thở dốc một hơi.
Đám thư ký cũng rất căng thẳng thở dốc một hơi.
Đường Khả Hinh cũng thở dốc một hơi, thậm chí vịn chặt ngực nói: “Trời ạ! Tại sao có một ông già đáng sợ như vậy chứ?”
Tiêu Đồng nghe Đường Khả Hinh nói lời này, không nhịn được bật cười nhìn về phía cô nói: “Thân ái, không nên dùng từ ông già để gọi một nhân vật phong vân, người của toàn thế giới đều sợ ông ấy, bao gồm Tổng Giám đốc chúng ta, đều hết sức hết sức muốn né tránh ông ấy.”
“Ông ấy không thích Tổng Giám đốc chúng ta à?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi.
Tiêu Đồng nghe lời này, suy nghĩ một chút, liền không nhịn được cười nói: “Tôi không biết nói thế nào, ưa thích, lại không ưa thích.”
“Nghĩa là sao?” Đường Khả Hinh không hiểu hỏi.
“Chính mắt cô nhìn thấy mới có thể hiểu, tôi nói không rõ ràng lắm.” Tiêu Đồng mỉm cười nói xong, lúc này điện thoại di động vang lên, cô kêu lên A Di Đà Phật, nói thật may là lúc Tưởng Vĩ Quốc tới, điện thoại không có kêu, cô lập tức nhận điện thoại, sau đó nghe giọng nói của Tô Lạc Hoành truyền đến: “Tiêu Đồng, cô thật đúng là thư ký tốt của Trang tổng, cũng không uổng anh ấy vun trồng cô, cũng không uổng thân phận tiến sĩ của cô.”
“Ít nói nhảm!” Tiêu Đồng quát to một tiếng.
Sắc mặt của Tô Lạc Hoành cứng rắn, cầm điện thoại di động, nhìn dữ liệu đã bị phá giải trong Laptop, mỉm cười nói: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, hiện tại ở Á Châu, theo quy định của công ty bọn họ, chúng ta phải dùng chung phần mềm anti-virus, tối hôm qua chúng ta đã bị thay phần mềm anti-virus, bên trong có hacker, chỉ cần chúng ta khởi động máy vi tính vượt qua phút, tất cả tài liệu của chúng ta sẽ nhanh chóng truyền đến máy vi tính của bọn họ.”
Tiêu Đồng vừa nghe, lập tức hỏi: “Nên làm cái gì?”
“Tháo hard disk ra đi! Sau một tiếng, khởi động máy vi tính.” Tô Lạc Hoành nói.
“Tại sao?” Tiêu Đồng hỏi.
Tô Lạc Hoành cầm một cây kẹo que táo Trang Hạo Nhiên đưa cho mình ăn, lột ra cắn một cái, mới nói: “Tôi chơi đùa với bọn họ một chút!”
Tiêu Đồng hiểu ý, liền im lặng gật đầu, căn dặn thư ký sau lưng nói: “Một chút nữa tới phòng giải khát nhân viên, bí mật tháo hard disk máy vi tính mình!”
“Vâng!” Đám thư ký đáp lời.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hết sức hết sức không hiểu nhìn về phía Tiêu Đồng, hỏi: “Tại. . . . . . Tại sao phải tháo hard disk máy vi tính vậy ?”
Tiêu Đồng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên sững sờ, lại nhìn laptop màu hồng trong ngực cô, lập tức đoạt lấy mở ra nhìn, không ngờ laptop của Đường Khả Hinh vẫn là phần mềm SHT, cô ngẫm nghĩ một chút, mới vừa rồi trước khi Trang Hạo Nhiên đi khỏi phòng làm việc, lấy trước máy vi tính của Khả Hinh chơi, cô ồ một tiếng, tức giận nói: “Lão đại này quá thiên vị!”
“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn Tiêu Đồng đột nhiên kích động.
Tiêu Đồng hừ một tiếng, đột nhiên bật cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Được rồi, máy vi tính của cô không có việc gì, chúng tôi còn có việc phải làm, cô đến Phòng họp số một trước, xem trợ lý chuẩn bị tài liệu như thế nào rồi, không có việc gì, cô cứ ngồi ở vị trí của mình nghỉ ngơi một lúc, cô mới vừa hết sốt.”
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe vậy, chỉ đành phải ôm máy vi tính của mình và tài liệu, im lặng và không hiểu đi vào thang máy trước, sau đó đè xuống nút đóng cửa, lại thấy bọn Tiêu Đồng đã nhanh chóng đi chỗ khác, cô nghi ngờ suy nghĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thang máy đang nhanh chóng chạy lên trên. Tầng , cửa thang máy mở ra.
Đường Khả Hinh mới vừa đi ra cửa thang máy, lại đột nhiên cảm giác bên cạnh có chiếc thang máy đã mở ra, một bóng dáng màu trắng, căng thẳng đi ra, nhìn về phía bóng dáng to lớn cao ngạo đứng ở trước lịch sử phát triển khách sạn, mỉm cười gọi nhỏ: “Chú, xin lỗi, cháu tới chậm, không thể đi đón chú.”