Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

chương 653: chỉ hận không được gặp nhau sớm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Căn nhà trọ nhỏ màu trắng.

Dư quang ánh mặt trời lặn vẫy ra một mảnh vàng óng ánh, giống như tia sáng hạnh phúc Thượng Đế gửi đến.

Đường Khả Hinh nắm túi xách, mang giày cao gót màu trắng, mệt mỏi bất đắc dĩ đi dọc theo con đường ngô đồng cong cong, đi tới trước cửa nhà.

Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh cây anh đào lay động “xạc xào”, còn có tiếng giày cao gót mệt mỏi gõ xuống đất.

Ánh mắt Đường Khả Hinh mờ mịt, nhìn tới trước, giống như không thể nhìn thấy màu sắc gì, sắc mặt tái nhợt, ngửa mặt nhìn trời chiều nơi xa sắp lặn, cô mệt mỏi nói không ra lời, rốt cuộc nhìn thấy ngôi nhà đang ở phía trước, cái sân nhỏ trước hàng rào, ánh sáng dìu dịu, cô đè nén cảm xúc, nắm túi xách hơi nhanh chóng mà loạng choạng đi đến trước hàng rào, thở dài một hơi, mới đẩy cánh cửa thấp thấp đi vào, đi chưa được mấy bước, liền ngồi xuống trên bậc thang trước cửa nhà . . . . .

Trong túi lăn ra một cái hộp nhung, lăn đến gốc cây cà chua xanh tươi.

Đường Khả Hinh hư mềm tựa vào trên tường, hai chân co rúc, nhìn cái cái hộp nhung, mặt không lộ vẻ gì, im lặng không lên tiếng.

Cả người mệt mỏi, bi thương, mâu thuẫn, khổ sở, đè nén.

Cô gái này nhẹ nhàng gục đầu vào bên tường, cúi đầu, thở dài một hơi.

Tiếng mở cửa vang lên.

Nhã Tuệ mặc quần áo ở nhà, khó được chủ nhật nghỉ phép mang rác đi đổ, mới vừa muốn đi ra ngoài vứt bỏ, lại sững sờ nhìn thấy Đường Khả Hinh một mình mệt mỏi ngã trên đất, sắc mặt giống như bị rút sinh khí, hai mắt lộ ra mờ mịt. . . . . . Cô kêu khẽ một tiếng, vội vàng ném rác vào trong thùng bên kia, mới chạy đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống căng thẳng gọi: “Khả Hinh! ! Cô làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, hai mắt không có ánh sáng.

“Đường Khả Hinh! !” Nhã Tuệ lại gấp gáp căng thẳng gọi cô: “Rốt cuộc cô làm sao vậy ?”

Đường Khả Hinh không nói lời nào, mặc cho từng viên nước mắt dọc theo khuôn mặt trắng nõn lăn xuống.

“Khả Hinh! Cô đừng làm tôi sợ !” Nhã Tuệ nắm chặt bả vai của cô, lắc nhẹ một cái, mới nói: “Hôm nay không phải cô ở nhà Tổng Giám đốc Trang sao? Tại sao trở về dáng vẻ như thế này? Các người cãi nhau?”

Đường Khả Hinh vẫn là im lặng.

“Tôi gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Trang hỏi một chút, xem xảy ra chuyện gì! !” Nhã Tuệ lập tức căng thẳng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Trang Hạo Nhiên.

Một bàn tay nhẹ nhàng nắm tay của cô.

Nhã Tuệ dừng lại động tác, căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh mệt mỏi không còn hơi sức nói: “Chị tìm anh ấy làm gì? Còn chê anh ấy không đủ mệt sao? Còn chưa đủ giày vò sao? Anh ấy vì em . . . . . Bỏ ra nhiều như vậy, em còn có mặt mũi nào tìm anh ấy. . . . . .”

“Vậy rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì?” Nhã Tuệ nhìn cô căng thẳng hỏi.

Đường Khả Hinh sâu kín nói: “Tưởng Thiên Lỗi cầu hôn với em rồi. . . . . .”

“À?” Vẻ mặt của Nhã Tuệ ngưng tụ, liền căng thẳng hỏi: “Cô đã đồng ý sao?”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bạn thân, cười khổ nói: “Em có thể đồng ý không?”

“Nếu như cô yêu, có thể đồng ý!” Nhã Tuệ chỉ đành phải nói như vậy.

“Chị sẽ làm dâu phụ cho em?” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười như hoa, dịu dàng hỏi.

“. . . . . . .” Nhã Tuệ im lặng nhìn cô một lát, mới có chút hồ đồ nói: “Dĩ nhiên . . . . . .”

“Em nhớ hôn lễ của Tào Phó tổng và Quản lý Trần, chị làm dâu phụ thật đẹp. . . . . .” Đường Khả Hinh lại sâu kín nhớ lại lúc ấy, thở dài một hơi, nói: “Khi đó, em cũng mặc váy rất đẹp, trong lòng ôm một nổi hận, đi về phía hôn lễ vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thật quá ngốc, thời khắc đẹp như vậy, tại sao phải để cho mình sa vào trong thù hận?”

Cô gái này đột nhiên nghĩ tới một người đàn ông khác trong hôn lễ, mặc tây trang màu trắng, đứng ở dưới ánh mặt trời, nở nụ cười đẹp trai rất ấm áp, nhìn tới luôn là như vậy, ánh mắt cô sâu thẳm, giống như muốn đi đến trước mặt của anh, giống như lúc ấy, tay nhẹ kéo cánh tay của anh, nhìn ống kính, đầu tựa nhẹ vào trên bả vai của anh. . . . . Cô lại nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy điện thoại di động của mình, run rẩy mở màn hình, ngón tay không ngừng trượt qua từng tấm hình, rốt cuộc nhìn thấy tấm hình lúc hôn lễ, lúc ấy có thật nhiều người chụp hình, mọi người cũng cười thật vui vẻ, Trang Hạo Nhiên càng đẹp trai thoải mái đứng ở một bên, mình giống như em gái hàng xóm, kéo cánh tay của anh, làm nũng nở nụ cười ngọt ngào . . .

“. . . . . . . . . . . .” Một tiếng thở dốc khe khẽ, cô gái nhìn hai người trong hình, cười, nước mắt từng viên nhỏ xuống trên màn hình.

Nhã Tuệ sững sờ nhìn cô.

“Anh ấy rất đẹp trai phải hay không?” Đường Khả Hinh lập tức giơ máy trong tay về phía Nhã Tuệ, nghẹn ngào rơi lệ hỏi.

Nhã Tuệ cũng sững sờ nhìn tấm hình Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh dựa chung một chỗ phóng to, rất thân mật, chỉ đành phải gật đầu một cái.

“Nếu như lúc đó. . . . . . Em có thể hiểu được một chút tình cảm của anh ấy, có lẽ em sẽ không làm rất nhiều chuyện . . . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh cố nén run rẩy, nhìn Nhã Tuệ bật khóc nói: “Có lẽ, đêm hôm đó, nên nói rõ tất cả với anh ấy, em không yêu người nào, cũng chỉ muốn tha thứ cho một người khác, cho nên mới diễn một tuồng kịch như vậy, hoặc có lẽ lúc đi nước Anh, khi anh ấy đốt củi sưởi ấm cho em, em không nên đi nhanh như vậy, hoặc lúc đứng ở Kingscross, không nên lên xe lửa, để cho anh ấy nói hết lời, hoặc buổi tối hôm đó anh ấy không có tới, em không nên đi, một mực chờ ở đó đến khi anh ấy xuất hiện mới thôi. . . . . . Như vậy có lẽ tất cả mọi thứ cũng sẽ không xảy ra! ! Em có thể không chút do dự đi về phía anh lúc ở Cambridge! ! Rõ ràng bản thân em đã ý thức được, anh ấy là một người quan trọng nhất của em trên thế giới, tại sao anh ấy còn quan trọng hơn so với tình yêu ? Hiện tại em mới hiểu được, đó là bởi vì. . . . . . Anh ấy là yêu tình của em . . . . . .”

Nước mắt Nhã Tuệ chảy xuống.

“Hiện tại đối mặt số mạng, em giống như một người câm, một người vì em bị xe tông thiếu chút nữa không còn tánh mạng, người mà trong quá khứ em liều mạng yêu, anh ấy không yêu em, hiện tại người mà em không yêu nữa, anh ấy liều mạng yêu em, em muốn xoay người, em liều mạng từ chối, nhưng em không có một lý do chính đáng ! ! Em nói em không yêu, không được! ! Bởi vì anh ấy cho rằng trái tim em đến bây giờ vẫn trống không, nhưng em không thể nói cho anh ấy biết, bây giờ trái tim em đã đầy. . . . . . chứa đầy một người khác!” Đường Khả Hinh thất thanh tựa vào trên vách tường khóc lớn, nước mắt từng viên chảy xuống.

“Tại sao không thể nói cho anh ấy biết, bây giờ trái tim cô đã lắp đầy! Tại sao?” Nhã Tuệ đau lòng nhìn cô, hỏi.

“Bởi vì trên thế giới này, người cho em sinh mạng, lấy cái chết uy hiếp. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục rơi lệ nói: “Bởi vì nếu em nói, hai người này sẽ chiến tranh, sẽ hại bao nhiêu người khổ sở. . . . . .”

“Nghĩa . . . . . . là sao?” Nhã Tuệ đột nhiên sửng sốt hỏi.

“Nếu em không thể yêu anh ấy, em không muốn ở trong thế giới của anh ấy, tạo thêm nhiều gánh nặng cho anh ấy! ! Em muốn làm cái ô che mưa cho anh ấy, cho dù là trong suốt, nhưng ít nhất là một phần tâm ý của em. . . . . .” Đường Khả Hinh bật khóc nói: “Hiện tại cả số mạng, xé rách em ra thật rất đau rất đau, em không biết nên làm gì? Em không muốn anh ấy tổn thương, bị tổn thương bất kì chuyện gì vì em. . . . . .”

“Khả Hinh! ! Cô. . . . . . Cô nói chú phản đối cô và Tổng Giám đốc Trang?” Nhã Tuệ lại kinh ngạc hỏi.

“Tại sao muốn em lựa chọn! ! Tại sao?” Đường Khả Hinh bưng mặt khóc rống: “Em không muốn lựa chọn! ! Em không muốn nghĩ chút nào! ! Chẳng lẽ ngay cả một chút bình yên cũng không cho em sao? Em cũng không trốn được! ! Ở lại cũng không được! ! Chẳng lẽ em thật sự phải tiếp nhận Tưởng Thiên Lỗi sao? Nếu như em thật sự đón nhận anh ấy, em làm thế nào để không phụ lòng Trang Hạo Nhiên liều chết bảo vệ trái tim cho em! Em làm thế nào để không phụ trái tim của em bây giờ!”

Nhã Tuệ đau lòng nghiêng người tới trước, ôm chặt bạn thân, im lặng rơi lệ.

“Ở trong thế giới của anh ấy, em luôn được tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, em muốn để cho mình rơi vào trong hạnh phúc này, cả đời cũng không muốn thoát ra! Nhưng thế giới của em chỉ sinh ra một chút lòng tham, cha lại muốn tự sát, Tưởng Thiên Lỗi vì em bị xe tông. . . . . . Giống như một lời nguyền rủa đáng sợ! ! Chuyện này em làm thế nào để đi tiếp? Em làm thế nào mới có thể để cho anh ấy vui vẻ. . . . . .” Đường Khả Hinh ngã ở trong ngực bạn thân, đau khổ run rẩy khóc nói: “Quá khứ em cho rằng Tưởng Thiên Lỗi yêu em, anh ấy không yêu em, em sẽ thống khổ nhất, nhưng không phải, hai trái tim rõ ràng ở chung một chỗ, nhưng em không thể nói được gì, giống như bị câm! ! Em tham luyến muốn ở trong ngực anh ấy nhiều thêm một giây cũng cảm thấy phạm tội! Nhưng làm thế nào đây? Tất cả xung quanh đều là ánh mắt bị thương của anh ấy, anh ấy nói với em: anh yêu em . . . . . Cuộc đời của em vẫn không trọn vẹn, quá khứ là má trái, hiện tại. . . . . . Em đối mặt số mạng, em bị câm. . . . . . Nhã Tuệ, làm thế nào? Em nên làm như thế nào?”

Nhã Tuệ run rẩy khóc ôm bạn thân, nghẹn ngào rơi lệ, nhưng cũng không nói nên lời.

“Tôi vốn cho rằng đối mặt với tình yêu, em sẽ không dũng cảm nữa! Nhưng hiện tại em đã biết rõ, nếu như đối mặt với tình yêu, có thể có cơ hội dũng cảm một lần là một chuyện hạnh phúc dường nào! !” Đường Khả Hinh lại đau lòng bật khóc: “Nếu như thời gian có thể quay lại, một lần nữa đi đến hiện trường hôn lễ, em tiếp nhận hoa cầu, lúc ấy em nên quỳ xuống cám ơn ông trời đã nhắc nhở số mạng của em, người bên cạnh như ngọn đèn đã cạn dầu. . . . . .”

Ông trời ơi, bản lãnh thích trêu cợt lớn nhất của ông chính là khiến cho người đang yêu chỉ hận không được gặp nhau sớm, bởi vì thời gian giống như dòng sông lẳng lặng trôi đi, người cũng đã trên trời dưới đất . . . . . Cho dù một ngày nào đó có cầu ô thước, thì cũng chỉ có cơ hội gặp mặt nhau một lần. . . . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio