Sau màn biểu diễn lãng mạn, trong ngày sinh nhật quan trọng của mình, Trang Hạo Nhiênchu đáo ôm lấy mẹ ngồi trên sô pha dành cho chủ nhân bữa tiệc, tươi cười nhìn tiết mục biểu diễn kế tiếp.
Tưởng Vĩ Quốc im lặng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhìn dáng vẻ nhiệt tình tươi cười của anh.
"Con thực sự hát không được hay..." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt ngồi tại chỗ, phát ra một câu như vậy.
Khuôn mặt Tưởng Vĩ Quốc có chút khó hiểu nhìn con trai.
Diệp Mạn Nghi lại nhịn không được cười, vươn tay nhẹ kéo cánh tay con trai nói: "Con không hát, mẹ cũng biết con rất hiếu thuận."
Tưởng Thiên Lỗi cười.
Phía trước một trận tiếng nhạc jazz vang lên, mang theo chút hương vị của thể loại Rock anh roll.
Trong nháy mắt, mọi người đều ngẩng đầu, nhìn thấy một dàn nhạc đến từ Mỹ, trên sân khấu đang biểu diễn nửa nhạc jazz nửa nhạc Rock and roll của ca khúc “ Với anh yêu không bao giờ là đủ”, một nữ ca sĩ xinh đẹp nổi tiếng với thể loại Rock and roll, mặc chiếc váy ngắn mỏng màu xanh đậm, cầm microphone, bước ra, hướng về đông đảo các khách mời, nồng nản tình cảm bắt đầu hát: "Gió thổi trên con đường thật dài, cả trái tim em đều rung động mãnh liệt, suy nghĩ muốn tìm một người cùng em đi dạo, lúc mệt mỏi thì ngủ trên đường..."
Mấy người Lâm Sở Nhai, nghe bài hát này, cùng nhau hát lên, đồng thờiphong độ thân sĩ phụ họa, bắt đầu xoay người, cuồng nhiệt nhảy múa.
Một ảo thuật gia anh tuấn mặc áo choàng dài, theo điệu nhạc jazz nhẹ nhàng bay bổng, từ phía sau sân khấu thần bí bước ra, trong nháy mắt, ngón tay sáng lên, toàn bộ bể bơi lập tức dâng lên vô số những quả cầu lửa màu xanh, bay lơ lửng giữa không trung.
"Oa oa!"Đông đảo khách mời sôi mổi vỗ tay cười rộ lên.
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy thần kỳ ngẩng đầu, nhìn những quả cầu lửa màu lam này, đại não lập tức lại tê buốt, một vài hình ảnh nhanh chóng lướt qua, nhưng lại không nắm bắt được.
Ảo thuật gia đi đến bên cạnh bể bơi, hướng về những bông hoa lửa đầy trời, lại di chuyển ngón tay tạo ra tiếng vang, những bó hoa lửa trên bầu trời, lập tức biến thành những cánh hoa hồng trắng, nhẹ nhàng rơi trên mặt hồ, trong bữa tiệc khiêu vũ xinh đẹp này, sàn nhảy giống như ngọc quý! !
"Trời ạ!"Vài vị khách nữ nhìn thấy cảnh này, đều khiếp sợ che miệng cười.
Đường Khả Hinh cũng nhìnvới vẻ mặt hưng phấn.
Nhà ảo thuật giữa tiếng vỗ tay của mọi người, bỗng nhiên tung mình nhảy xuống nước, mọi người lại đồng loạt ồ lên, nhộn nhịp đứng dậy, muốn nhìn trong bể bơi xem nhà ảo thuật đã đi đâu rồi? Một tiếng cười phía trước truyền đến, mọi người lại xôn xao ồ một tiếng ngẩng đầu...
Một phút sau, nhà ảo thuật lại ngồi trước dương cầm ba chân, hướng về phía mọi người hôn gió! !
“Ồ.. ..."Mọi người lại ồ lên cười, sôi nổi vỗ tay.
"Không thể nào!" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn nhà ảo thuật kia, cô tận mắt nhìn thấy anh ta nhảy xuống, sao có thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh chiếc dương cầm được, cô bỗng khiếp sợ.
"Ảo thuật mà thôi."Thị trưởng Tống thật chưa bao giờ bị mê hoặc bởi những màn xiếc nhỏ như vậy.
"Thế nhưng..." Đường Khả Hinh vẫn còn vô cùng khiếp sợ về màn ảo thuật vừa rồi, bỗng nhà ảo thuật từ đâu xông đến, một bóng đen hiện ra trước mặt cô, trong nháy mắt cô giật mình, cơ thể nghiêng ra sau, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía nhà ảo thuật với vẻ mặt thần bí kia đang tươi cười, nhìn mình... Đôi mắt cô chớp chớp, có chút khẩn trương nhìn anh ta.
Nhà ảo thuật ung dung nhìn lướt qua Đường Khả Hinh, mỉm cười, lại hơi khom lưng về phía Tống Vĩ Thần.
Tống Vĩ Thần sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên cũng hơi khó hiểu quay đầu, nhìn Tống Vĩ Thần cười.
Mấy người Lâm Sở Nhai vẫn phong độ nhảy múa, lắc lư cơ thể, vô cùng tập trung tinh thần!
"À... Đây là..." Tống Vĩ Thần khó hiểu nhìn nhà ảo thuật, có chút chống cự cười nói: "Chuyện gì xảy ra?"
"Ảo thuật..." Nhà ảo thuật đột nhiên đứng trước mặt mọi người, mở rộng hai tay mình ra, xúc động nói: "Chính là dẫn người, đi vào một thế giới hư ảo, ở thế giới đó, người sẽ phát hiện, không gian sống, thật ra là rất nhỏ hẹp !"
Trang Ngải Lâm nằm sô pha biên, nhìn anh ta.
Người nhà họ Tưởng cũng có chút tò mò quay đầu, nhìn nhà ảo thuật kia.
"... ..." Tống Vĩ Thần vốn là người truyền thống bảo thủ, nghe lời này, chỉ mỉm cười.
"Tiên sinh thân ái! !Thể giới ảo thuật sắp sửa mở rộng! !Người có dũng khí, để khám phá sự thật không?" Nhà ảo thuật nhìn Tống Vĩ Thần, mỉm cười nói.
"... ..." Tống Vĩ Thần lại không nói gì, đầu tiên là quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng có chút chờ mong nhìn anh.
Tống Vĩ Thần nhìn ánh mắt này của cô, đành phải cười muốn đứng lên...
"Tôi muốn chơi... Ưm..." Tiểu Nhu đứng một bên, vừa muốn nhảy lên, giơ tay chơi trò ảo thuật này, Trần Mạn Hồng liền bịt miệng cô lại, nghiến răng nghiến lợi sống chết nói: "Cô muốn chơi? Cô là cái thứ gì?Cô không câm miệng cho tôi, tôi còn không đánh cô chết! !"
Tiểu Nhu ưm một tiếng uất ức kêu, mở to mắt nhìn phía bên kia, cô chính là muốn chơi.
"Đối với anh yêu yêu yêu không bao giờ là đủ, em có thể yêu anh ngày này tháng nọ năm kia cho đến mãi mãi về sau..." Nữ ca sĩ hướng về phía Tống Vĩ Thần, mở rộng một tay, làm động tác xoay tròn, tựa hồ như muốn gọi anh cùnghát : "so-we-love-love-love-tonight!"
Tống Vĩ Thần không có cách nào, đành phải nhẹ gài nút áo âu phục, vô cùng thân sĩ đứng lên.
"Mặc kệ đi đến đâu... Tối nay vẫn sẽ là một buổi tối kỳ diệu đối với ngài! !Và cũng là một buổi tối kỳ diệu đối với tất cả mọi người!"Trong nháy mắt, nhà ảo thuật dẫn Tống Vĩ Thần chậm rãi đi đến bên cạnh bể bơi, trước mặt đông đảo khách mời, anh ta vung lên áo choàng màu đen, vây quanh Tống Vĩ Thần rồi mạnh mẽ xoay tròn một vòng, lúc xoay tròn có chút sững sờ, anh ta gõ ngón tay, giữa bể bơi, lại nhanh chóng dâng lên vô số quả cầu lửa, xoay tròn vây quanh Tống Vĩ Thần! ! !
Trang Hạo Nhiên bộc lộ ý cười ôm lấy mẹ mình nhìn một màn này.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nheo mắt, nhìn một màn này.
Các vị khách mời lại hiếu kỳ nhìn, chờ mong bước tiếp theo, sẽ xảy ra chuyện gì! !
Nhà ảo thuật trong nháy mắt đi tới trước mặt mọi người, xúc động mà thần bí nói: "Mỗi người chúng ta, đều muốn đi vào một thế giới mà mình chưa biết đến, bởi vì nó là nơisáng tạo nên những khát vọng trong tương lai! Thế nhưng nơi này, không phải ai cũng có thể đến! ! Đến đây! !Chứng kiến thời khắc kỳ tích này, cánh cửa không gian đang được mở ra!"
Anh ta hô to một tiếng, quay đầu, vung cây gậy màu đen trong tay, quả cầu lửa xoay tròn, trong nháy mắt biến hóa thành những cánh hoa hồng trắng, xoay tròn rơi trên người Tống Vĩ Thần...
Mọi người đều thét lên, mở to mắt nhìn về phía từng đoàn cánh hoa xoay tròn kia.
Đường Khả Hinh nghiêng người về phía trước, vô cùng khó khăn nhìn những cánh hoa càng lúc càng nhiều, sau đó theo cơn gió nhẹ nhàng, lại càng lúc càng ít đi, cuối cùng cô trợn tròn mắt nhìn Tống Vĩ Thần cư nhiên theo cánh hoa, biến mất giữa không trung, trong nháy mắt cô khiếp sợ đứng lên, nhìn về phía những cánh hoa rơi bên bể bơi, kinh ngạc kêu to: "Người đâu rồi?"
Các vị khách mời cũng vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, đều rối rít tìm người.
"Oh-my-god!" Ân Nguyệt Dung dường như cũng bị khiếp sợ nghiêm trọng, nằm trong lòng con trai, hai tay bịt chặt miệng, sắc mặt tái nhợt nói: "Người đâu?"
"Đừng sợ, đừng sợ!"Trang Hạo Nhiên nhịn không được khóe miệng cong lên, ôm lấy mẹ cười, ôm như muốn trấn an.
Trang Tĩnh Vũ cũng nhìn thấu quỷ kế của hai người này, nghiêng người, nhíu mày, nhìn bọn họ.
"Quá thần kỳ!"Trang Hạo Nhiên vẫn tiếp tục ôm lấy mẹ, thán phục lắc đầu, nói.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay mặt sang, nhìn người này nhiều năm qua, chết cũng không thay đổi tính tình, chậc một tiếng.
"Thị trưởng đâu?Đi đâu rồi?" Tất cả khách mời, vẫn còn đang tìm kiếm khắp nơi xem thị trưởng ở đâu, thậm chí có người còn liếc mắt về phía dương cầm bên kia, nghĩ anh ta có khi nào sẽ xuất hiện ở đó?
Đường Khả Hinh cũng kìm lòng không đượctrái phải đều tìm kiếm...
"Không nên tìm..." Nhà ảo thuật lúc sắp sửa chào cảm ơn, vung cây gậy trong tay, nhìn về phía mọi người cuối cùng xúc động nói: "Ngài ấy đã... Theo hoa... Bay tới một thế giới khác rồi."
Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn về phía anh, không hiểu đành cười.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, nhịn không được cúi đầu cười.
Mấy người Lâm Sở Nhai cũng nhịn cười không được.
Đúng lúc này, Tưởng Vĩ Quốc ngửi được manh mối, nhìn về phía hai người Ân Nguyệt Dung và Trang Hạo Nhiên, khẽ cắn răng nói: "Lá gan cũng lớn lắm rồi !Dám đùa giỡn thị trưởng Tống?Mau cho cậu ấy xuất hiện!"
"Đều đã nói theo gió bay đi rồi! Có bản lĩnh, ông cũngtheo gió bay đi mà tìm!" Ân Nguyệt Dung dường như tức giận đứng lên, đi vào nhà!
Trang Tĩnh Vũ cảm thấy việc này, không phải chuyện đùa, lập tức theo vợ mình đi vào, muốn hỏi thị trưởng đang ở đâu! !
Tưởng Vĩ Quốc cũng vội vàng cùng vợ mình đứng lên, đi vào nhà, cũng muốn ép hỏi Ân Nguyệt Dung! !
"Muốn như vậy thật sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn khách mời đều đang nhao nhao tìm Tống Vĩ Thần, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, mang theo vài phần khinh bỉ và khẩn trương nói: "Nếu như, ngày mai chính phủ hỏi tội Hoàn Cầu chúng ta, tôi còn không đánh chết cậu!"
"Đâu có liên quan gì tới tôi?" Trang Hạo Nhiên quay mặt đi! ! .
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nhìn người này nữa, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn vẻ mặt thất thần tìm kiếm xung quanh, đang suy nghĩ thị trưởng Tống thị trưởng đã đi đâu, anh bất đắc dĩ thở dài một cái, nhưng vẫn đứng dậy, đi vào nhà! ! !
Đường Khả Hinh vẫn đang hết sức kinh ngạc đứng tại chỗ, nghĩ Tống Vĩ Thần đi đâu .
Đúng lúc này Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, cố ý nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ đã gần chín giờ, nói: "Nếu như anh nhớ không sai, thầy em quy định em giờ phải về nhà..."
"Hả?"Vẻ mặt Đường Khả Hinh sững sờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại.
"Hôm nay anh nhảy múa cả một buổi tối, nóng chết được !Về phòng anh trước, anh tắm rửa, sẽ cùng em về nhà!" Trang Hạo Nhiên nói xong, trong nháy mắt liềnnắm chặt tay nhỏ bé của cô, kéo cô đi về phía trước...
"Trang Hạo Nhiên..." Đường Khả Hinh không hiểu sao lại kêu lên cáitên này.
Trang Hạo Nhiên lập tức dừng bước, sửng sốt xoay người, nhìn cô.
Đường Khả Hinh bỗng chớp mắt, cúi xuống, nghĩ sao đột nhiên mình lại kêu tên người này?