Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

chương 821: để ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửa thang máy nhẹ mở!

Đường Khả Hinh cất bước đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy nhân viên công tác phòng hành chính , cũng đang khẩn trương bận rộn , hai mắt của cô lưu chuyển, mới trầm mặc đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, đứng trước hai cánh cửa đóng chặt kia, mới nhớ tới hôm nay mình sẽ phải chính thức cáo biệt thân phận thư ký của Trang Hạo Nhiên, cô khẽ cắn môi dưới, nhẹ hít một ngụm khí, mới vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không có thanh âm nào truyền đến.

Đường Khả Hinh không chờ đợi, liền trực tiếp dùng sức gõ cửa.

Quả nhiên.

"Mời vào!" Thanh âm có chút nghiêm túc.

Đường Khả Hinh tức thời cảm thấy nhẹ nhõm, vươn hai tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vô ý thức nhìn về phía bàn làm việc...

Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngồi ở trước bàn làm việc, mặc sơ mi màu lam nhạt, quần thường màu trắng, ống tay áo xắn lên, tay cầm bút máy, đôi mắt chuyên chú nhìn phần văn kiện nào đấy, không chút nào có suy nghĩ sẽ ngẩng mặt lên.

Đường Khả Hinh đầu tiên là lẳng lặng nhìn anh một cái, lại nghiêng mặt nhìn thấy giữa ghế sô pha, để một hộp khoai tây mini không chút sứt mẻ gì, liền yên lặng đi đến trước bàn làm việc, trong mắt là sự ôn nhu cùng thỏa hiệp nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ: "Trang... Tổng giám đốc Trang..."

Trang Hạo Nhiên lúc này, mới phát hiện ra là Đường Khả Hinh, liền ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn về phía cô, hỏi: "Có việc gì vậy?"

Cơn nóng giận như muốn xông đến.

Đường Khả Hinh thế nhưng vẫn là thở gấp vài lần, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ẩn nhẫn nói: " Lần này em có thể thăng chức, toàn bộ là nhờ vào sự giúp đỡ, cùng dạy bảo của anh... Em thật sự rất cảm ơn..."

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô một cái, mới đưa ra văn kiện trước mặt, ném cho cô.

Đường Khả Hinh có hơi giật mình một chút, cúi đầu, kỳ quái nhìn về phía phần văn kiện kia, đây là doanh thu của phòng ăn Bách Hợp tại Anh quốc, cùng các chi nhánh... Cô không hiểu lại ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh, ý cười nhàn nhạt nói: "Đây là phòng ăn Bách Hợp do một tay em cứu sống, gần đây doanh thu của phòng ăn, đã khiến cho tổng bộ bên Anh Quốc phải khiếp sợ, cho nên hảo cảm đối với em tăng vọt, tiền vốn đã được cấp xuống, chuẩn bị ở trấn nhỏ phụ cận Cambridge, mở lại chi nhánh phòng ăn Bách Hợp, Allen cũng vì chi nhánh này, chủ động xin đến trấn nhỏ, phục vụ cho phòng ăn mới mở, Bruce cùng NIKY cũng biểu đạt, cả đời sẽ vì em mà cống hiến sức lực, hi vọng đời đời con cháu cũng sẽ được giúp đỡ cho sự nghiệp của em, tiếp tục tiến lên phía trước."

Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, có chút kích động nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cũng nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh nói: "Một công ty thành công, không phải là chỉ xem người nọ kiếm được bao nhiêu tiền, mà phải xem có bao nhiêu người nguyện ý đi theo , không rời không bỏ. Ở điểm này, em đã làm được. Cho nên buổi hôm nay, chẳng qua là giúp em mở ra trước một cánh cửa, chức vị này, sớm đã ở nơi đó, chờ em ..."

"... ..." Hai tròng mắt Đường Khả Hinh cấp thiết nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn lại cô, ngưng trọng nói: "Em có ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào chính sức lực của em, không có dựa vào bất luận kẻ nào, bởi vì chúng ta là tổng giám đốc, mỗi một ngày đều dẫn dắt những người cấp dưới khác nhau cùng tiến về phía trước, cũng không chỉ quan tâm đến em. Em nên cảm ơn cuộc đời này mới đúng, nhưng nên nhớ phương hướng đi nhất định phải chính xác. Mặc kệ tương lai em có thất bại, hay là thành công, thừa nhận kết quả này , cũng chỉ có mình em, người khác cũng không thể theo em một đời được."

Đường Khả Hinh yên lặng nhìn anh.

"Chúc mừng em, Hoàn Cầu bên kia còn có một hoạt động chúc mừng cho em, phòng làm việc mới của em, ngày mai mới hoàn thành được, còn rất nhiều việc chờ em xử lý, mau trở về đi thôi..." Trang Hạo Nhiên bộc lộ mấy phần tươi cười nhàn nhạt, anh nói xong liền cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện.

"... ..." Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt lưu chuyển, liền trực tiếp ngẩng mặt nói: "Em nghe nói tổng giám đốc Trang làm việc, cũng không sợ thua thiệt. Hôm nay là ngày cuối cùng em làm thư ký cho anh, muốn mở rộng kiến thức về phong thái làm việc của anh."

Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, hơi nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng liếc mắt nhìn về phía anh, cười rộ lên nói: "Chúng ta cùng chơi một trò chơi, ai thua , liền đem hộp khoai tây kia ăn sạch."

Trang Hạo Nhiên hai mắt lưu chuyển, tiếp tục cười như không cười nhìn về phía cô.

"Có muốn chơi hay không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, cười hỏi.

"Được!" Trang Hạo Nhiên nghe câu nói cuối cùng kia liền mỉm cười buông bút máy, tựa ở trên ghế da , ngẩng mặt nhìn về phía cô cười hỏi: "Em muốn chơi như thế nào?"

Đường Khả Hinh trong nháy mắt trên tay là một bộ bài poker, có chút thần bí nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Chúng ta chơi rất đơn giản, đoán bài, ai thua , người đó liền đem khoai tây trên ghế ăn sạch!"

"A!" Trang Hạo Nhiên nghe thấy kiểu chơi này, bật cười, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ kiêu ngạo nói: "Nếu em thực sự muốn ăn khoai tây, thì cứ nói đi!"

"Đừng có đùa! ! Nó cũng không phải ba trăm ngàn! Em không có ham muốn mãnh liệt như vậy!" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, cười nói.

Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, nhìn về phía bộ dáng của cô như tất cả đã nắm chắc trong lòng bàn tay, lại khinh bỉ cười nói: "Được! ! Chơi một phen! Nếu như em thua, ăn ít đi một cái khoai tây nào, anh sẽ xin Hoàn Cầu, không phát tiền lương tháng này cho em! !"

"Được!" Đường Khả Hinh đột nhiên cười thần bí, lập tức rút ra một lá bài poker, ngay trước mặt anh, nhanh chóng xáo bài, sau đó nâng mí mắt, nóng bỏng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong nháy mắt trong tay bắn lên một lá bài poker, hướng về phía nóc nhà nhanh chóng xoay tròn!

Trang Hạo Nhiên không nghĩ đến Đường Khả Hinh lại dùng đến chiêu thức ấy, tức khắc ngẩng đầu, híp mắt ý thức mãnh liệt , muốn nhìn thấu con số trên lá bài poker kia !

Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn về phía thái độ khẩn trương kia của Trang Hạo Nhiên, đột nhiên tươi cười, hơi chuyển động bước lên phía trước, nhẹ giẫm giày cao gót...

Lá bài poker sẽ phải xoay tròn đi xuống...

Trang Hạo Nhiên tức khắc thấy rõ chữ cái kia, vừa muốn lên tiếng...

"A?" Đường Khả Hinh đột nhiên xoay gót giày, cô chắc chắn sẽ phải ngã trên mặt đất.

Trang Hạo Nhiên phát hiện ra, trong nháy mắt vươn tay nắm chặt bên hông của Đường Khả Hinh, ôm chặt cô vào trong ngực...

Hai ngón tay tuyết trắng thon dài, nhẹ kẹp lấy lá bài poker kia.

Đường Khả Hinh nháy nháy mắt cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, giơ lá bài poker trong tay mình, lên trước mặt anh, đắc ý cười nói: "Át cơ! Em thắng! !"

"Em..." Trang Hạo Nhiên ôm chặt bên hông Đường Khả Hinh, nhìn cô tức giận nói: "Em cố tình! !"

"Đây không phải là học theo anh sao!" Đường Khả Hinh tựa ở trong lòng Trang Hạo Nhiên, đối với con át cơ kia, vừa hôn, vừa đắc ý cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng này của cô, chỉ đành a một tiếng, cười nói: "Em được lắm! !"

Thời gian rất nhanh liền đến lúc tan việc, ánh mặt trời chiều buông xuống.

Đường Khả Hinh ôm vai, ngồi ở trên ghế sô pha, nửa cười nhìn về phía người trước mặt.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng ngồi ở trên ghế sô pha, bóc túi khoai tây, lại đem một miếng khoai tây nho nhỏ, bỏ vào trong miệng, trầm mặc nhai, lập tức phát hiện, nó đích thực là có hương vị...

Đường Khả Hinh nhịn không được cười.

Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, liếc mắt nhìn cô một cái, lại tiếp tục bóc túi khoai tây, có chút ăn như hổ đói cái đống khoai tây trên bàn kia, đúng là đói bụng thật...

"Thế nào cả ngày nay anh không ăn cơm? Này không giống phong cách của anh a!" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, có chút chế nhạo nói.

"Quên mất." Trang Hạo Nhiên tiếp tục ăn khoai tây, trầm mặc nói.

"Đúng vậy! Bận đến mức em nhận chức, anh cũng không ở đây!" Đường Khả Hinh phảng phất có điểm trách cứ nói.

Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên cười hỏi: "Em hi vọng anh ở đây sao?"

"Không có!" Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời.

"... ..." Trang Hạo Nhiên tiếp tục cúi đầu, cầm túi khoai tây lên, có lẽ là ăn quá nhanh, thiếu chút nữa nghẹn chết, hơi ho khan hai tiếng, cầm cốc nước lên, ngửa đầu uống vài ngụm...

"Ăn chậm một chút..." Đường Khả Hinh nhìn anh, nói tiếp: " Chuyện của Tình Tình, rất cám ơn anh ."

Trang Hạo Nhiên nhai khoai tây, không lên tiếng, một lúc lâu hai tròng mắt mới lóe ra tia sáng, cười nói: "Không cần cảm ơn. Đây là việc anh phải làm , hôm qua bọn nhỏ mang đến cho anh nhiều niềm vui như vậy, anh nghe thấy tin tức này, cũng rất đau lòng..."

Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn về phía anh.

"Anh chưa kịp đến bệnh viện nhìn cô bé, nhưng mà thời gian đứa nhỏ lên phi cơ, anh có để thư ký đi theo, nhất định là sẽ chiếu cố tốt cho đứa nhỏ..." Trang Hạo Nhiên nói xong, lại tiếp tục, bóc khoai tây, bình tĩnh nhai .

Đường Khả Hinh nhìn về phía bộ dáng yên lặng như vậy của anh, trong lòng có chút kích động, không hiểu mở miệng giải thích: "Em không biết tổng giám đốc Tưởng xin nghỉ cho em..."

Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút.

Cô nhẹ chớp hai mắt, mới có chút khẩn trương cùng lúng túng nói: "Em chưa từng nghĩ muốn xin nghỉ, bởi vì chuyện này, nên em nghĩ tự mình qua đây cám ơn anh..."

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt lưu chuyển, mặt có chút ửng đỏ nói: "Ăn a! ! Anh thua, phạt anh ba tháng tiền lương!"

"Chỗ kia thì đáng bao nhiêu tiền a?" Trang Hạo Nhiên cười tiếp tục bóc khoai tây, ăn rất nhanh, nhai vài cái, mới phảng phất có chút bình thản nói; "Qua mấy ngày anh phải trở về Anh quốc..."

Đường Khả Hinh nghĩ tới, liền hơi nghiêng người về phía trước, nhìn anh hỏi: "Về Anh quốc làm cái gì?"

"Có chút việc phải xử lý!" Trang Hạo Nhiên nói.

"Lúc nào thì trở về?" Đường Khả Hinh hai mắt lưu chuyển hỏi.

"Mấy ngày nữa." Trang Hạo Nhiên lãnh đạm trả lời.

"... ..." Đường Khả Hinh lại trầm mặc nhìn về phía anh, từ hôm qua đến bây giờ, anh vẫn lạnh nhạt như vậy, làm cho lòng người hoang mang...Cô nhẹ thở dài mấy tiếng, liếc về phía anh, nhanh chóng nói: "Em không biết là em làm sai việc gì! ! Cứ coi như là một người bình thường, khi nghe thấy một sự cố bi thương nào đó, cũng sẽ không hiểu sao rơi lệ! ! Thế nhưng anh có chuyện gì, không thể từ từ cùng nhau nói được hay sao? Nhất định phải xé tấm vé số kia? Ba trăm ngàn a? Cứ như vậy biến mất! Nếu như anh đem nó cho viện phúc lợi viện, có thể đổi lấy tiếng cười của biết bao nhiêu bảo bối a! !"

Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngẩng đầu, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng này của anh, mặt ngay lập tức ửng đỏ, cúi đầu, không lên tiếng...

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng này của cô, đột nhiên trầm mặc không nói gì, từ dưới bàn trà , lấy ra một chiếc hộp nhung màu lam đậm, im lặng đẩy về phía Đường Khả Hinh, nói: "Em, đứa ngốc này! Vốn là không có tin anh! Đã từ rất lâu rồi, cũng chưa từng có thử qua một lần, đứng ở bên cạnh anh, ngay trước mặt anh ta! Em không biết là, anh rất để ý chuyện này sao!"

Đường Khả Hinh trong lòng khẽ động, nhìn về phía hộp nhung, đúng là chiếc hộp tự tay mình đưa cho anh , đột nhiên cảm thấy mất mác, biết anh trả lại lễ vật cho mình, cô liền có chút khổ sở, mặt ửng đỏ nói: "Anh, anh thật nhỏ mọn! ! Dù cho có tức giận, cũng không thể đem quà em tặng , trả về cho em!"

Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, đôi con ngươi chợt lóe, cười như không cười nhìn cô nói: "Không muốn?"

"Không muốn!" Đường Khả Hinh có chút lạc lõng khổ sở, quay mặt sang, không để ý anh! !

“ Em tốt nhất là nhìn lại! Nếu không, chờ lát nữa, lại ngất đi thì sẽ không tốt đâu!" Trang Hạo Nhiên lại ngưng mắt nhìn về phía cô, nói.

Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, liếc mắt nhìn anh một cái, mới không tình nguyện nghiêng người về phía trước, cầm lên hộp nhung màu lam đậm kia, chậm chạp mở ra, một tấm vé số màu hồng phấn, con số trúng giải nhất sáng nay, thình lình xuất hiện ở trong hộp, cô lập tức khiếp sợ mở to mắt, thở dốc vì kinh ngạc, kích động dâng trào, lập tức nói không nên lời!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio