Cửa sắt nhà kho phịch một tiếng bị va chạm mạnh mà mở ra! !
Người đàn ông dẫn đầu vừa muốn tách đôi chân của Tiêu Hào Oánh ra định đâm thẳng vào, không hiểu sao lại nghe thấy âm thanh phá sập thật lớn này, vừa muốn quay đầu lại, thì trong nháy mắt dường như nghe thấy tiếng mèo kêu, anh ta trừng mắt, liền bị một động vật quái dị đáng sợ lao thẳng về phía mình, anh ta a một tiếng, tiếng kêu thảm thiết vang lên , cả khuôn mặt cay nghiệt bị chộp tới nát , máu tươi nhễ nhại! !
Ba người đàn ông áo đen, giống như tia chớp đứng dậy, trong phút chốc mạnh mẽ đá ngã người vừa muốn rút súng ra, tay ném châm gây tê sắc bén, làm bọn họ trong nháy mắt mê mang, Điệp Y như mũi tên phóng đến, nắm tóc người đàn ông dẫn đầu ,ngẩng khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của anh ta lên, thông qua cây châm, đâm vào trong da của anh ta, lạnh lùng hỏi: “Nói! Ai phái mày tới ép buộc Tiêu ký giả ? !”
Hai nữ thuộc hạ, lập tức cầm lên một cái chăn màu đen, đem thân thể run rẩy không một mảnh của Tiêu Hào Oánh, vẻ mặt đang kinh hoàng bế lên , rồi mới để cho hai đàn ông vì cô tạm thời xử lý vết thương.
Tiêu Hào Oánh ngẩng đầu lên, nháy hai mắt kinh hoàng phiếm lệ, trái phải nhìn mấy người áo đen giống như thần chết này, trong mắt chấn động những giọt máu loãng rớt xuống, định hỏi mấy người là ai... Lại vì bị thương quá nặng mà thoi thóp, há miệng ra, lại nói không nên lời!
“Chúng tôi là thuộc hạ của Tổng giám đốc Trang! !Chúng tôi được phái) đến để bảo vệ cô !” Một cô gái trong đó lạnh lùng nhìn cô nói .
Tiêu Hào Oánh vừa nghe lời này, hai mắt lập tức rơi lệ, khuôn mắt tràn đầy máu, tím đen, đau lòng và kinh hoàng, còn có cảm kích... Chỉ là buông xuống sự tủi thân, thất thanh khóc rống lên.
“A... A...” Người đàn ông dẫn đầu chịu không nổi sự hủy hoại của loại thuốc này, cảm giác cả người dường như bị có nhái, sâu bọ, chuột muỗi bò quanh xung quanh, làn da bị đau ngứa trướng sưng càng lúc càng biến dạng , mắt trừng như muốn nứt ra, cả khuôn mặt bị lõm xuống, bị cảm giác thống khổ này thiêu đốt, cả người căng cứng lên, âm thanh khàn khàn đau đớn không ngừng ngửa mặt hét to: “Cứu mạng a! ! Tôi chịu không nổi nữa rồi ! !”
Vẻ mặt Điệp Y băng lãnh , cầm lên thuốc giải, hai tròng mắt giống như thần chết , lãnh đạm mà vô tình nhìn hắn nói : “Nói! ! Ai phái mày tới ! Chỉ cần nói ra người sai khiến, tao tha cho mày một mạng! !”
Cả khuôn mặt người đàn ông này máu thị lẫn lỗn, hai mắt nhanh chóng bắn máu, mặt run run rẩy rẩy trừng mắt nhìn Điệp Y, bắt đầu mãnh liệt co quắp, hai tròng mắt vẫn như cũ bộc lộ kinh hoàng, không dám nói chuyện!
Vèo! ! !
Ngoài cửa một viên đạn nhanh chóng bay qua cửa lớn, lao thẳng đến! !
Điệp Y trong nháy mắt tóm người này lại để tránh đạn, bình tĩnh nhìn đạn cắm vào trong tường kim loại , đôi con ngươi màu xanh biếc trừng lớn nhìn ra bên ngoài! !
Năm nữ hộ vệ giống như mèo tích tắc hét lên một tiếng, nhanh nhẹn từ các cửa sổ trước nhà kho vọt ra ngoài, chia ra tìm kiếm nguồn gốc tiếng súng! !
Hai tên hộ vệ nhìn về phía bộ dáng người đàn ông này thống khổ lại vẫn như cũ không chịu nói, trong nháy mắt rút ra một con dao nhỏ sắc bén, một nhát liền hướng đến giữa ngón chân của người đàn ông này cắm thẳng xuống, sau đó chậm rãi chuyển động thân đao, chỉ một chút sau đã đem đầu ngón chân của anh ta cắt xuống...
“A ————”Thân thể người đàn ông này không chịu được thống khổ, ngẩng mặt kêu to: “Giết tôi đi! ! Giết tôi đi! Tôi không thể nói! Nói ra cũng phải chết! !”
Điệp Y làm một bộ dáng như chưa nghe thấy ngững lời này, lạnh lùng giơ cây châm lên nói; “ Mày nếu như nói , khả năng hiện tại sẽ không chết! ! Nếu như mày không nói, mày bây giờ nhất định phải chết! Hơn nữa sẽ chết rất thảm! Tao thậm chí có thể trong một ngày làm cho người của mày thêm mấy chục lỗ, giống như thế này vậy ———— “
Cô nói cho hết lời, trong nháy mắt vung lên con dao nhỏ chém sắt như chém bùn, ở trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của anh ta, lại nhanh chóng xuất thủ, trong nháy mắt giống như vết đao hình võng, rơi trên khuôn mặt người đàn ông này, máu từ vết thương nhanh chóng vọt ra! !
“A ———— van xin các người! ! Tha cho tôi đi!” Người đàn ông thống khổ kêu to, thuốc tiếp tục ở trong thân thể có tác dụng, dưới chân còn đang bị dao đâm xuống, anh ta rốt cuộc chịu không nổi kêu to: “Tôi nói! ! Tôi nói! ! Tha cho tôi đi! ! Tha cho tôi đi! !”
Người đàn ông áo đen nghe thấy những lời này, trong nháy mắt dừng lại động tác, lại nghiêng người về phía trước, vung lên dao nhỏ, đặt tại cổ họng của anh ta , rạch một vết, đến khi có thể nhìn thấy vị trí cái mạch máu kéo dài sinh mệnh kia, chỉ sợ rằng kéo dài hơn nữa, anh mới lạnh lùng đem dao nhọn này để tới khí quản, vô tình mà tàn nhẫn nói: Mày) tốt nhất đừng để cho tao nghe những lời nói dối! ! Tao chỉ cần xuống thêm một chút nữa, mày liền vĩnh viễn biến mất trên thế giới này! Nói! ! Ai phái mày tới ! !”
“Tôi... Tôi... Chúng tôi trước kia là thuộc hạ của Hàn Văn Hạo, sau khi thế lực ở hắc đạo bị giải tán, mãi cho đến gần đây mới nhận được một nhiệm vụ, chính là muốn đem Tiêu ký giả bắt đến, ép buộc cô nói ra bí mật rượu đỏ...” Người đàn ông này đau đớn sắp mất hết lý trí, cảm giác dao nhọn lạnh lẽo kia sẽ phải tước mất tính mạng của mình, run run rẩy rẩy lại khai báo: “Chúng tôi cùng ông ta tiếp xúc thời gian đầu, cũng không biết thân phận của ông ta, thế nhưng có lần tôi cùng ông ấy giao dịch, nghe thấy tôn kính gọi đối phương là Phương thiếu gia... Tôi thật chỉ biết đến như vậy,đúng , chính là như vậy...”
Điệp Y lạnh lùng nhìn về phía anh ta, suy đoán lời của có bao nhiêu phần là giả! !
Tiêu Hào Oánh khoác khăn choàng đen, rơi lệ thống khổ nhìn về phía người đàn ông kia,tức giận hét: “Thiếu gia? Là ai! ! !”
“Tôi thật biết đến chỉ có như vậy, tôi chỉ là biết bọn họ có thế lực vô hạn! Giết một người như đạp chết con kiến hôi!” Người đàn ông này lại thống khổ vạn phần run rẩy nói.
Người đàn ông áo đen lạnh lùng nhìn về phía vẻ mặt này của anh ta , trong nháy mắt cầm lên dao nhọn, lại di chuyển đến khí quản của anh ta phát hiện ra có chút kỳ quặc hỏi: “Nếu như mày không biết anh ta là ai, tại sao lại biết thế lực của anh ta rất lớn?”
Người đàn ông một trận hoảng sợ nhìn về phía anh.
Ánh mắt của Điệp Y nhíu lại .
“Bởi vì... Bởi vì tôi nghe thấy bọn họ nói chuẩn bị muốn làm nổ khách sạn dưới nước , hơn nữa trong quá trình này, giết không ít người, chúng tôi... Chúng tôi cũng bị phái đi giết không ít người...” Anh ta lại một trận kinh hoàng sợ hãi nói.
“Làm nổ khách sạn dưới nước ?” Điệp Y nhàn nhạt nói ra mấy chữ này.
“Vâng ….Vâng...” Anh ta vội vã nói.
“ Bí mật rượu đỏ kia...” Điệp Y hỏi lại.
“ Bí mật rượu đỏ, chúng ta cũng không biết, chỉ là theo dõi Tiêu ký giả tra ra rượu đỏ bi mất trộm, hơn nữa cũng bắt được một tên quản lý quán bar năm đó và một tên bộ trưởng, chuẩn bị muốn ép hỏi tình huống năm đó!” Anh ta lại thống khổ thở dốc nói.
“ Quản lý kia cùng bộ trưởng hiện ở nơi nào?” Điệp Y hỏi lại.
“Bị bọn họ giấu đi rồi, tôi cũng không biết ở đâu... Tôi thực sự không biết... Tôi thực sự không biết...” Người đàn ông này nhìn về phía Điệp Y trong bóng đêm, hai tròng mắt xanh biếc càng lúc càng nổi lên sát ý, đáy lòng của anh ta một trận lạnh lẽo, lập tức thống khổ nói: “Tôi nói, tôi nói! ! Hình như bị người bóng đêm giấu đi ! ! Nếu có người muốn cùng ông ta tiếp xúc, đều dùng văn kiện trúc đến bàn bạc!”
“Trúc?” Điệp Y lại nhàn nhạt nhìn về phía anh ta.
“Đúng!Đúng!Đúng!” Anh ta vội vã hoảng sợ nói.
Một trận âm thanh mèo kêu truyền đến, một người áo đen bị ném vào, phịch một tiếng, rơi xuống đất! !
Điệp Y nghiêng mặt...
“Chạy mất một! ! Bắt được một! Người bóng đêm! !” Một nữ thuộc hạ trong đó lạnh lùng cúi đầu, nhìn về phía người nọ hôn mê ngã xuống đất, lui thân thể, nét mặt dữ tợn!
Người đàn ông áo đen lại dùng dao nhọn để ở cổ họng anh ta, mặt lạnh hỏi: “Nói! ! Mày còn biết cái gì?”
Người này hai mắt bộc lộ kinh hoàng, lại lắc lắc đầu, thống khổ nói: “Chính là như vậy, dù có giết tôi, thì cũng chỉ có như vậy ...”
Điệp Y trong nháy mắt vươn tay, hướng vùng trọng yếu huyệt thái dương của người này đập một phát!
“A! !” Nơi não bộ quan trọng bị ăn một đập, cả người ngã xuống đất! !
Ba nữ hộ sĩ, liền cầm lên vải đen đem cả người anh ta bọc lại, dùng dây đen nhanh nhẹn trói lại, người đàn ông áo đen cũng nhanh chóng bước đi, lấy ra một cái áo màu đen giữa bụi cỏ, đi tới trước mặt Tiêu Hào Oánh, vì cô phủ thêm , đem cả người cô ôm lấy, chuẩn bị muốn đi ra ngoài...
“Cẩn thận! !” Điệp Y trong nháy mắt lấy ra súng lục chim ưng, mặt lạnh đứng trên cầu thang! !
Mặt khác ba nữ thuộc hạ trong tay cầm súng trường cải trang lấy đạn nhét vào trong hộp đạn, lạnh lùng nói: “Để tôi xem , ai dám ngăn cản chúng ta! !”
Cô vừa nói, lập tức bấm cò, hướng núi rừng tối tăm phía trước nổ súng! !
Núi rừng phía trước lập tức sáng như ban ngày, mấy bóng đen nhanh chóng lóe lên! !
Điệp Y đã cùng thuộc hạ ôm Tiêu Hào Oánh , thừa dịp ánh lửa, nhanh nhẹn từ cửa sổ chạy như bay ra, nhanh chóng biến mất ở trong rừng rậm sắc trời bắt đầu tối này!
Nhà hát! !
Lãnh Mặc Hàn trông giữ ở ngoài cửa, nhìn đặc công dắt chó công vụ, khắp nơi ngửi ngửi, sau đó nhân viên công tác nhanh chóng đối chiếu danh sách khách sạn, hai tròng mắt anh lại mãnh liệt lóe ra, còn đang suy nghĩ rõ ràng theo như lời Tần Vĩ Nghiệp, rốt cuộc có hành động thế nào? Di động bỗng rung lên, anh nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, lên tiếng trả lời: “A lô! !”
Điệp Y ở trong rừng chạy nhanh như gió, nắm di động nhanh chóng giao kết quả thẩm vấn hôm nay! !
Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng khẩn trương nghe, sau khi nghe xong , lại nhanh chóng phân phó: “Bảo vệ tốt Tiêu ký giả, không cho phép cô ấy gặp chuyện không may! !”
“Vâng !” Điệp Y cúp điện thoại, xoay người, nhìn thấy phía sau người đàn ông áo đen đang ôm chặt Tiêu Hào Oánh chạy như bay mà đến, đôi mắt xanh của cô chợt lóe, nhưng trong nháy mắt giơ lên súng lục trong tay lên , nhắm ngay Tiêu Hào Oánh!
Tiêu Hào Oánh ở trong bóng đêm nhìn về phía ánh mắt sâu lạnh kia của Điệp Y, thân thể của cô phát lạnh, rơi lệ gọi: “Đừng giết tôi!”
Điệp Y như mũi tên, thẳng đến! !
Người đàn ông áo đen liền ôm lấy Tiêu Hào Oánh, nhảy lên trên cành cây, Điệp Y lại lánh qua đi thẳng về phía trước, nhắm ngay góc quanh phía trước, bịch bịch vài phát , nói: “Lập tức mang cô ấy rời đi! ! Bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ cô ấy ra khỏi rừng rậm này! !”
Trên cây bóng người chạy như bay, không một tiếng động mà đi! ! !
Điệp Y biến mất ở trong rừng rậm! !
Tại một nơi khác của rừng rậm, bóng đen chạy vùn vụt tới đáng sợ, đuổi theo hướng Tiêu Hào Oánh chạy như bay mà đến! !
Âm thanh đấu súng, vào lúc này vang vọng khắp núi rừng.
Nhà hát! !
Trang Hạo Nhiên tiếp tục cùng ủy viên và phu nhân cười nói, ngón tay lại nặng nề trượt trên đầu gối của mình, đôi mắt thỉnh thoảng lóe ra một chút ánh sáng sắc bén.
Di động rốt cuộc rung lên .
Anh nhanh chóng cầm di động, đứng lên, hơi cười nói câu xin lỗi, liền đứng lên, ấn nút nói chuyện điện thoại: “A lô!”
Phía đối phương truyền đến một loạt câu nói .
Anh trong nháy mắt khiếp sợ ngẩng đầu, nghe được tin tức này , nhanh chóng đi ra ngoài ————