“Vào mùa xuân, Mẫu Đơn mãi mãi là Quốc Hoa”
Mười hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc quần áo đồng phục truyền thống của khách sạn, tóc búi cao, tươi cười, tay bưng đĩa ngọc ở trên đó trang trí một bông hoa Mẫu Đơn trắng đang nở, ở giữa có nhụy màu vàng trông rất đẹp mắt. Mùi thơm tỏa ra khắp phòng làm cho người ta chợt cảm thấy tinh thần khoan khoái, từ từ tiến vào phòng tiệc,…
Sau đó, mười hai nữ nhân viên phục vụ khác, tay cũng bưng mười hai đĩa ngọc, ở trên cũng trang trí một bông hoa Mẫu Đơn nhưng nó là màu hồng, cùng với đĩa thức ăn có hoa Mẫu Đơn màu trắng, đặt ở giữa bàn tiệc.
Trong lúc ấy, mấy phụ bếp nam nhanh chóng ôm giỏ hoa Cúc vàng, vội vàng đi vào phòng bếp chính! !
Tại phòng bếp chính, không khí cực kỳ khẩn trương, việc ai người đấy làm từ bếp trưởng, bếp chính và cả các phụ bếp cũng nhanh chóng đem bào ngư, tôm hùm sơ chế sạch sẽ, đem đi hấp chín, sau đó đặt những cái giỏ lên! !
“Hoa đã tới! !” Ba phụ bếp người đầy mồ hôi nhễ nhại, thật vất vả đợi phòng thu mua đưa tới, lấy từ nhà kính tám mươi bông! !
“Bày ở đây! !” Đầu bếp nói chưa hết lời, cũng đã nhanh chóng xoay người, tự mình đến lồng hấp, lấy một càng cua Nhật Bản rất to, có màu vàng ánh kim rất đẹp, không sợ nóng trong nháy mắt đưa tay vào trong lòng hấp, đem càng cua dài khoảng phân bỏ ra, đặt giữa bàn, mùi thơm của nó xông lên mũi quá hấp dẫn! !
Bên này phụ bếp cũng nhanh chóng đem một gốc cần tây xanh đậm, loại bỏ bớt lá nhỏ ở trên, sau đó cắm nhẹ vào giữa miệng con cá chép, lại cầm củ cà rốt lên cắt tỉa thành một chiếc đèn lồng đỏ, cẩn thận từng li từng tí đặt vào gần nhau, cúi xuống lấy thân cần tây, làm thành cây treo đèn lồng, cuối cùng chuyển cho phụ bếp khác để hoàn thiện món ăn...
Đúng lúc này một cái giỏ được đem tới, cẩn thận bày đặt ở trên mặt bàn! !
Bên kia đầu bếp phụ trách món tráng miệng, khẩn trương mở tủ lạnh, đem một phần thạch hoa quả tạo hình giống cây dừa đặt ở trên bàn, phụ bếp lập tức cầm cái thìa hình mặt trăng, nhẹ nhàng từng chút từng chút một xiên vào giữa phần thạch đó, cuối cùng hai ngôi sao lập tức hiện ra...
Một đĩa màu trắng đưa tới, đầu bếp đặt một chiếc thìa lên, sau đó đem phần thạch hoa quả đặt ở trên, một phụ bếp khác lại nhanh chóng đem đường phèn tổ yến chưng cách thủy một vài tiếng rồi được đem đi ướp lạnh phủ lên. Óng anh trong suốt, nhìn giống như nhụy của một bông hoa.
Thời gian dần dần trôi qua! !
Hoàng hôn bắt đầu tới, mặt trời phía tây đang lặn xuống, tân khách lần lượt tiến vào! !
Nhân viên phục vũ bữa tiệc khẩn trương đem hoa Mẫu Đơn màu trắng và màu xanh trang trí khắp phòng, sau đó đem chiếc đèn sứ Trung Quốc cao m theo chỉ đạo của Nhã Tuệ được thắp lên, lợi dụng trời tối, ánh sáng màu vàng phát ra từ những ngọn đèn đang xoay tròn kết hợp với màu trắng, xanh của hoa Mẫu Đơn tạo ra bầu không khí ấm áp, lung linh – đúng là phong cách truyền thống của người Trung Quốc, giống như khung cảnh của Hồng Lâu Mộng, hay Dương Quý Phi..
Cả đám nhân viên đều kìm lòng không được dừng tay, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía mười chiếc đèn sứ, cảm giác này thật là tuyệt vời, bọn họ nghĩ nhất định Thủ Tướng sẽ hài lòng! !
Nhã Tuệ cũng đứng ở một bên, tay cầm bộ đàm, nhìn về phía ánh đèn xoay tròn chiếu vào bàn ăn, tao nhã mê người, cô cũng kìm lòng không được mỉm cười.
Trần Mạn Hồng một trận cảm thán đi tới bên cạnh Lưu Nhã Tuệ, nhìn khắp tám mươi bàn tiệc, được phủ lên ánh đèn xoay tròn, vô cùng ấm áp lại tao nhã, kết hợp với nhũng bông hoa Mẫu Đơn nở rộ như vì bữa tiệc lại tăng thêm vẻ rực rỡ, cô cười nói: “May mắn bây giờ hoa Mẫu Đơn vừa mới vào mùa, trang trí kiểu này quá hấp dẫn!”
“Đúng vậy...” Nhã Tuệ thở hổn hển một hơi, mỉm cười, nói; “Thực sự là ông trời bảo vệ tôi...”
Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn về phía Nhã Tuệ nói đùa: “Cô không cần nói lời này, chúng ta làm việc ở khách sạn, sợ nhất là nói ông trời bảo vệ mình! ! Sẽ lập tức gặp chuyện không may!”
“Phi phi phi phi! Thật sự quên mất! !” Nhã Tuệ thoáng cái lấy tay tát vào miệng, bất đắc dĩ cười lên nói: “Tôi thật sự đáng đánh! !”
Trần Mạn Hồng không khỏi phì cười.
“Đúng rồi! ! Quan khách sắp tới! Dạ tiệc hôm nay tổ chức hơi sớm, bảy giờ sắp bắt đầu! ! Chín giờ kết thúc, sau đó xem biểu diễn!” Nhã Tuệ nhất thời có chút khẩn trương nhắc tới công việc, nhìn đồng hồ nói.
“Đúng! ! Lập tức phải hoàn thành! ! Vì vậy cô đi thay quần áo đi! ! Ở đây giao cho tôi và phó quản lý là được!” Trần Mạn Hồng thúc giục, cười nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Sau đó đứng ở bên cạnh tổng giám đốc, ngàn vạn lần không được xấu hổ a!”
“Được rồi!” Nhã Tuệ ngay lập tức đỏ mặt, đánh nhẹ vào người Trần Mạn Hồng, cười, nói: “Cô suốt ngày trêu tôi!”
“Tôi không trêu cô! Là tôi ca ngợi cô! ! Tổng giám đốc đã quyết định cho cô một vị trí cao hơn!” Trần Mạn Hồng lại thúc giục cô: “Mau đi đi! Mặc lễ phục đẹp một chút!”
Nhã Tuệ vẫn có chút lo lắng, lại nghi ngờ hỏi: “Khả Hinh đâu?!! Tôi muốn đi cùng cô ấy!”
“Ô, mau đi đi! Cô ấy đang quản lý hiện trường, rất bận! Cô còn sợ cô ấy không có ai chăm sóc sao?” Trần Mạn Hồng không ngừng thúc giục! !
Nhã Tuệ thực sự không có cách nào, đành phải nói lời cực khổ, liền nhanh chóng hướng khách sạn Á Châu đi tới! !
Buổi tối h! !
Sảnh khách sạn trải thảm màu tím, hai mươi nữ phục vụ, mặc sườn xám màu trắng ngà, thêu hoa màu đỏ rất thanh lịch nhưng cũng bắt mắt, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, hai tay để nhẹ bên hông, đứng ở hai bên thảm màu tím, đứng ngược hướng gió, mỉm cười hơi khom lưng gật đầu, cúi chào quý khách, thời đồng nhẹ nhàng nói: “Chào mừng quý khách tới khách sạn Á Châu!”
Nhiều doanh nhân và chính khách ưu tú ăn mặc lịch sự, mỉm cười dìu bạn đi cùng tiến vào khách sạn Á Châu, một nhóm nữ nhân viên khác mặc sườn xám màu trắng thêu ren màu xanh, dẫn tân khách hướng đến vườn hoa, lúc đó sẽ có những chiếc xe chuyên dụng phiên bản dài đưa họ qua sân cỏ, vừa được ngắm toàn cảnh khách sạn, vừa không phải đi bộ.
Quản lý bộ phận PR toàn thân mồ hôi ướt đẫm, tay cầm bộ đàm, mỉm cười khi nhìn thấy nhân viên phục vụ thướt tha, duyên dáng di chuyển, giơ cánh tay thon thả dẫn tân khách đi về phía trước, lộ ra dáng vẻ tự nhiên trong lòng cô cảm thấy thoải mái, yên tâm!
Tiếng bước chân khẩn trương truyền đến! !
Hai cửa thang máy đồng thời mở ra!! Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên mặc lễ phục, hiện ra khí thế quân vương, bước ra thang máy, đi theo sau cả đám phó tổng giám đốc cùng thư ký trưởng, vội vã bước đi sợ Thủ tướng Lý đã đến! !
Quản lý bộ phận PR lập tiến lên, hướng hai vị tổng giám đốc tôn kính nói: “Tổng giám đốc!! Phía trước thông báo, Thủ tướng Lý năm phút nữa mới đến khách sạn Á Châu”
“Được!” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt lên tiếng trả lời, sau đó cùng Trang Hạo Nhiên tươi cười đi ra sảnh khách sạn, đồng thời đứng ở bên trái cửa khách sạn...
Lúc này, lại một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến! !
Mọi người cùng nhau nhìn sang! !
Nhã Tuệ mặc váy cúp ngực màu lam, tóc buộc cao để hết về bên trái, mang giày cao gót màu trắng dịu dàng thuần khiết, tay cầm ví màu trắng, bước nhanh dọc theo vòng xoáy cầu thang, hơi vén váy đi xuống, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, có một vài giọt mồ hôi!
Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng bạn gái như vậy, lại cảm giác đau lòng!
Tưởng Thiên Lỗi hiện ra nụ cười áy náy, nhìn về phía Nhã Tuệ, lấy thân phận tổng giám đốc kêu nhỏ: “Qua đây...”
Trang Hạo Nhiên cũng tươi cười, lấy thân phận người trong nhà, nhìn về phía Nhã Tuệ!
“Thực sự rất xin lỗi, tôi đã tới chậm...” Nhã Tuệ một trận thở dốc, một tay cầm túi xách, một tay nhấc chân váy lên, vội vàng bước tới, đứng phía sau tổng giám đốc Tưởng xin lỗi nói; “Bởi vì có chuyện, nên đến muộn một chút!”
“Hôm nay cực khổ...” Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng người nhìn cô một cái, liền mỉm cười nói.
Nhã Tuệ vội vã thở dốc, gật đầu.
Xa xa hơn mười chiếc xe màu đen của chính phủ, từ từ mà khí thế tiến đến sảnh khách sạn! !
Tưởng thiên lỗi cùng Trang Hạo Nhiên với dáng vẻ tôn kính, nghiêm trang nhìn về phía chiếc xe dẫn đầu- màu đen ánh kim mang theo vẻ quyền uy, oai hùng – tiếp đón! !
Cuối cùng chiếc xe dẫn đầu đoàn xe của chính phủ từ từ dừng ở trước cửa sảnh khách sạn, xe sau là xe gia đình, tiếp theo là xe chở Thủ Tướng Lý, theo sau là cục trưởng cục cảnh sát, đội trưởng đội đặc công và thị trưởng cùng nhau xuống xe, đứng sang một bên. Quản lý an ninh khách sạn mở cửa xe, tôn kính nói: “ Chào mừng Thủ tướng Lý tới khách sạn Á Châu.”
Ngay lúc đó, Tô Linh mặc váy dài màu trắng, tóc buộc gọn, cài chiếc bờm đính hơn chục viên kim cương, tay cầm ví thêu thanh lịch, xinh đẹp, tươi cười, giống như nữ thần, bước ra từ một chiếc xe màu đen, đầu tiên hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên gật đầu và mỉm cười, sau đó mới xoay người đỡ ông nội, cười khẽ gọi; “Ông nội! Mọi người đều vui mừng chào đón ông!”
Người mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện, Thủ tướng Lý mặc âu phục màu đen, một phong thái nghiêm nghị, nhưng cũng rất vui vẻ bước ra khỏi xe, tất cả các phóng viên nháy đèn flash liên tục để chụp lại thời khắc này.
“ Thủ tướng Lý! Chào mừng tới khách sạn Á Châu!” Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời cất bước tiến lên, mỉm cười khom người gật đầu.
Tổng lý theo thói quen ngửa mặt lên, tràn đầy yêu thương nhìn về phía hai người đàn ông hiên ngang trẻ tuổi này, nhẹ nhàng cười nói; “Các cậu là những doanh nhân trẻ nhưng cũng đã đạt nhiều thành công, đối với sự nghiệp từ thiện lại hết sức quan tâm! Ta rất mừng, hôm nay các cậu đã vất vả rồi.”
“Thủ tướng đừng nói vậy...” Tưởng Thiên Lỗi khách khí trả lời.
“Thủ tướng Lý mới gặp chúng tôi luôn nói mấy câu khách sáo, sau đó sẽ từ từ giáo huấn...” Trang Hạo Nhiên cũng nở nụ cười, khách khí nhưng cũng khôi hài nói.
Một trận cười vang lên.
“Hạo Nhiên vẫn là như vậy...” Thủ tướng Lý chưa nói hết câu, liền liếc mắt nhìn, hỏi; “Thụy Kỳ đâu?”
“Đang đến! Phía trước kẹt xe...” Tô Linh mỉm cười nói xong, cũng đã nhìn thấy một chiếc màu đen xe con, nhanh chóng lái tới, bảo vệ cũng nhanh chóng mở cửa xe! !
Tô Thụy Kỳ tối nay mặc bộ âu phục có sọc thẳng màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, phía trước là ve cài áo màu trắng hình hoa Hồ Điệp, cánh hoa trong suốt, trong mắt mọi người lại càng hiện lên vẻ tôn quý, đẹp trai, khí chất vương giả của anh. Vừa đi vừa gật đầu chào hỏi hai bên, tươi cười tới trước mặt ông nội, nói: “Xin lỗi đã tới chậm!”
“Con không bao giờ đến sớm...” Thủ tướng Lý không khách khí nhắc nhở cháu trai!
Mọi người lại được một trận cười to.
“Thời gian không còn sớm, mời Thủ tướng...” Tưởng Thiên Lỗi vừa nói vừa đưa tay ra, mời Thủ tướng Lý và Tô Linh, còn có Tô Thụy Kỳ cùng nhau hướng bên trong khách sạn đi đến, sau đó qua sảnh, đi ra phía tây vườn hoa, chợt cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, mưa lắc rắc rơi, bầu trời có phần u ám!
Mọi người kìm lòng không được ngẩng đầu lên.
Nhã Tuệ trong lòng cảm thấy ớn lạnh, mở to mắt ngẩng nhìn về phía bầu trời u ám kia, sao tự nhiên lại mưa lúc này nhỉ?