Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

chương 931: quỳ xuống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn bộ người bên trong phòng bệnh dường như lập tức đều sống lại, Trang Hạo Nhiên vội vàng chạy đến đỡ bác Phúc ngồi xuống ghế sô pha, lại nhanh chóng nhận lấy chiếc quạt Tiêu Đồng đưa tới, một bên ân cần quạt cho bác Phúc, một bên vô sỉ cười nói; “Ô kìa, bác Phúc! ! Bác, chúng cháu đều là người trẻ tuổi mắt mờ, có mắt như mù! Vốn dĩ không biết thực ra bác là một người tuyệt vời như vậy, hãy tha thứ cho ánh mắt thiển cận của chúng cháu! !”

“Đúng vậy, đúng vậy! !” Lâm Sở Nhai lập tức xun xoe như con chó con, đứng bên cạnh bác Phúc, một bên đấm lưng cho ông, một bên không biết xấu hổ cười nói: “Bác Phúc! ! Bác biết mà, chúng cháu đều là người trẻ tuổi lớn lên ở nước ngoài, cho nên kiến thức không có nhiều ! ! Vừa lúc bác tiến vào, cháu đã nhìn ra bác là người có tay nghề giỏi. Vừa nhìn cũng biết là một người có võ công cao cường, thế nhưng cháu chưa kịp nói gì, liền bị cái tên súc sinh kia không lễ phép mà ồn ào! ! Bác lại cho hắn hai cây trâm, suýt giết chết hắn.”

Bác Phúc bình thường là người không thích nói chuyện, vẻ mặt nhàn nhạt, tỏ vẻ cứng rắn, đôi chân tách ra ngồi trên sô pha, hai tay nắm chặt đầu gối, nghiêm túc nhìn về phía Tô Lạc Hoành phía đối diện, giống như một người bề trên.

Tô Lạc Hoành vẫn như cũ còn là một trận tê buốt ngồi trên sô pha, mắt mở thật to, miệng cũng há to, vừa duy trì dáng vẻ đó vừa nghĩ đến câu nói kia: Đến đây,đánh gãy đôi chân của tôi, xem tôi có thể vượt qua được biểu tình này hay không, sợ đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi, cũng không dám nhúc nhích. Thậm chí Bác Dịch đã nhắc nhở anh, nếu tiếp tục nhúc nhích, nửa thân dưới của anh cũng có thể không sử dụng được nữa. Anh muốn khóc.

Lập tức, Tào Anh Kiệt cùng bà xã bê một đĩa sen tuyết, giống như mời cha mẹ, cúi người xuống, khuôn mặt tươi cười nhìn bác Phúc nói: “Bác Phúc, bác là người rộng lượng chắc sẽ không so đo với đám tiểu nhân chúng cháu! ! Biết bác không thích uống nước trong thành phố, lại thích ăn hoa quả trong thành phố, đây là sen tuyết được trồng trên núi Trường Bạch, mời bác ăn thử.”

Vẻ mặt bác Phúc cứng rắn khẽ ngăn lại, trầm mặc ngồi trên sô pha, tự mình xăn ống tay áo bộ quần áo phong cách Trung Quốc của chính mình.

Lãnh Mặc Hàn ngồi một bên, nhìn thái độ này của ông, có chút sốt ruột .

Tô Thụy Kỳ, Hàn Văn Kiệt, Bác Dịch là ba bác sĩ trẻ tuổi của cả nước, đồng thời đứng một bên, từ cái nhìn của một người bác sĩ, mặc dù đối với y thuật của ông lão sắp chín mươi tuổi này có chút hoài nghi, nhưng vẫn khiếp sợ nhìn ông một bên bắt mạch cho Lãnh Mặc Hàn, một bên lấy ra một chiếc châm nhỏ, nhẹ nhàng châm trúng giữa huyệt vị trên người anh, phải nói đến cách xuống châm cùng rút châm kia, thật sự đây chính là tuyệt kỹ lợi hại nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Tiểu Nhu biết bác Phúc chỉ đơn giản thích uống trà bích loa xuân, hơn nữa dù ông đi đến chỗ nào đều mang theo ấm cùng lá trà đi theo, liền vội vàng đi pha trà.

“Này…này…này” Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, gọi Tiểu Nhu lại, khẩn trương nói: “Bác Phúc không có thói quen uống nước thành phố, ô nhiễm thật sự rất nghiêm trọng! Cha tôi vừa qua đây thăm Mặc Hàn có để lại một bình nước khoáng lấy từ trên núi xuống, lập tức lấy đi pha trà. Tại sao bác Phúc có thể uống loại trà này chứ ?”

“A…Vâng” Tiểu Nhu nghe lời này, tức khắc cầm ấm trà cùng lá trà, đi qua bên người Lãnh Mặc Hàn, tới bên một cái bàn, chuẩn bị pha trà, Tiêu Đồng thấy vậy cũng vội vàng đi qua cùng Tiểu Nhu pha trà.

Lâm Bạch Bạch vẫn như cũ đầu đội chiếc mũ nồi ghét bỏ nhìn mấy người trong phòng bệnh, mỗi người đều không biết xấu hổ mà xun xoe. Cô tặc lưỡi lắc đầu, theo lời dặn dò của bác Phúc, lấy ra một ít thuốc mỡ màu đen từ trong một hộp màu đỏ đậm, bỏ vào trong một chiếc hộp hình vuông, không biết chuẩn bị để làm gì, nhưng nhìn cô gái này thuần thục sử dụng tay không áng chừng lượng thuốc, vô cùng thành thạo.

Bác Dịch cùng Hàn Văn Kiệt là hai kỳ tài trong giới đông y, nhất thời theo bản năng ngửi thấy bên trong có ngưu hoàng, xạ hương, gốc ớt, thiên hương... Còn có rất nhiều loại không biết tên, thậm chí còn có thể ngửi thấy một chút mùi tanh từ máu động vật.

Lâm Bạch Bạch cứ như vậy cẩn thận đem thuốc bỏ vào trong chiếc hộp hình vuông.

Tô Lạc Hoành liếc mắt nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Lâm Bạch Bạch, đầu cô đội chiếc mũ nồi, có chút nhỏ bé xinh đẹp như vậy, rốt cuộc anh sợ đến nỗi toàn thân chảy đầy mồ hôi, có chút khẩn trương cùng lo lắng nhưng không thể nói thành lời, hàm răng va vào nhau lập cập nói: “Tốt... Cô thật tốt, Lâm... Em gái Lâm... Đến, mau đến xem huyệt cho anh ... Mau... Mau... Mau giải huyệt cho anh.”

Lâm Bạch Bạch nghe lời này, tức khắc xoay mặt, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ nhìn về phía anh, cười trừ nói: “Trương Vô Kỵ! ! Chắc anh rất thích xem phim ỷ thiên đồ long ký nhỉ? Còn điểm huyệt với chả giải huyệt? Làm gì có chuyện đó, nếu quả thật hai ngón tay có thể chọc chết anh, tôi đã sớm làm như vậy.”

Này nha đầu chết tiệt kia! !

Tô Lạc Hoành nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch, vừa rồi còn cảm thấy cô xinh đẹp, còn gọi cô là em gái, tôi khinh.

Lúc này Bác Dịch nhìn vẻ mặt của bác Phúc, không giống với người toan tính cho lắm, lập tức cất bước đi qua, cẩn thận từng li từng lí rút châm ra, thở phào nhẹ nhõm.

Bác Phúc ngẩng đầu, đôi mắt lợi hại nhìn về phía Bác Dịch.

Mà vào lúc này, Tô Lạc Hoành cảm thấy đã được giải cứu, liền ngồi xuống dựa vào ghế, hai tay rũ xuống, thở dốc, sức lực dần được hồi phục, khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay, bộ dạng như muốn khóc nói: “Hù chết lão tử rồi !”

“Đến đây! ! Trà bích loa xuân đến đây! !” Tiêu Đồng vẻ mặt khẩn trương bê một ấm trà bích loa xuân hương vị vùng Giang Nam đi đến. Đầu tiên là đá Tô Lạc Hoành một cái, tức giận đưa mắt ra hiệu, khẽ gọi: “Anh còn không đến đây cho tôi, mau kính trà! ! Lần sau mà còn không lễ phép như thế, một kim của bác Phúc sẽ đâm chết anh! !”

“Đúng vậy! ! Súc sinh! ! Còn không đứng lên cho tôi?” Trang Hạo Nhiên vừa thu lại cây quạt, chỉ vào Tô Lạc Hoành, bày ra dáng vẻ khoa trương kêu lên.

Tô Lạc Hoành vừa nghe lời này, anh biết vừa rồi là mình làm sai, vì anh em vội vã gắng sức ngồi dậy, hai tay run rẩy nhận lấy chén trà đi tới trước mặt bác Phúc, khụy gối xuống, nâng cao chén trà, ngẩng đầu lên, một bộ dáng sống dở chết dở, hai mắt rơi lệ, hối hận nói: “Thầy!! Thầy đừng trách con, con trẻ người non dạ, có mắt như mù. Mới vừa rồi là con không lễ phép xông tới! Thầy tha thứ cho con! ! Uống chén trà này...”

“Cái gì mà gọi là thầy? Anh cũng không phải là học trò của ông.” Lâm Bạch Bạch đứng một bên, tiếp tục quát anh! !

Tô Lạc Hoành nhất thời tức giận quay đầu, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch kêu lên: “Tôi muốn bái bác Phúc làm thầy không được sao ?”

Bác Phúc lại nhíu mày nhìn về phía Tô Lạc Hoành!

Tô Lạc Hoành lại bày ra dáng vẻ thành khẩn nhìn về phía Bác Phúc, vừa điềm đạm đáng yêu vừa khóc nói; “Thầy tha thứ cho con đi. Con sai rồi. Năm đó con không nên tự ý xuống núi...”

Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, liền ra vẻ tức giận, nâng cây quạt trong tay đánh vào tay Tô Lạc hoành, kêu to: “Súc sinh! Đã lúc nào rồi còn vui chơi. Đứng đắn một chút. !”

Tô Lạc Hoành lại giơ cao chén trà, ngẩng đầu làm ra dáng vẻ muốn khóc nhìn về phía Bác Phúc, nói: “Bác Phúc! Bác đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân con, em gái của Mặc Hàn là một cô gái tốt, bởi vì bị người ta nghiêm hình bức cung, bị bẻ gãy cả hai tay hai chân, hiện nay tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng cho cô ấy, tìm đến rất nhiều thầy thuốc nhưng đều không được, hi vọng bác Phúc có thể giúp đỡ một chút. Nếu như bác có thể giúp cho thân thể Uyển Thanh khỏe mạnh , cháu liền thay mặt anh em, cúi đầu lạy bác. “

Lời này nói ra có biết bao nhiêu chân tình!

Lãnh Mặc Hàn ngồi một bên, nghe Tô Lạc Hoành nói lời này, trong lòng không khỏi ấm áp.

Bác Phúc vẫn như cũ mang dáng vẻ cứng rắn, nhìn Tô Lạc Hoành! !

Tô Thụy Kỳ cùng Bác Dịch, Hàn Văn Kiệt ba người cũng mỉm cười nhìn về phía bác Phúc, vô cùng tôn kính cùng lễ phép nói: “Lần điều trị này chúng cháu là bác sĩ chính, thế nhưng y thuật Trung Hoa của bác vô cùng phong phú, chúng cháu tin rằng bác Phúc nhất định có thể phát hiện ra vấn đề mà người trẻ tuổi chúng cháu không tìm được, mong bác Phúc xem quá trình trị liệu cho bệnh nhân của chúng con, chỉ dạy một số điều.”

“Đúng đúng đúng! !” Tô Lạc Hoành vội vã quỳ tiến lên mấy bước, nhìn về phía bác Phúc! !

Bác Phúc vẫn như cũ không nói lời nào, híp mắt lại, nhìn Tô Lạc Hoành! !

Tiêu Đồng đứng một bên, vô cùng lo lắng, nhìn dáng vẻ như không muốn nói chuyện kia của bác Phúc, liền khẩn trương ghé sát vào tai Tiểu Nhu, nhỏ giọng nói: “Tôi nói này Tiểu Nhu, thế nào tôi cũng thấy là bác Phúc không thích nói chuyện vậy?”

Tiểu Nhu quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng, hai mắt mở to, thần bí nói: “Bác Phúc chính là không thích nói chuyện! ! Nhất là trong lúc chữa bệnh càng không thích nói chuyện! ! Khi ba tôi tìm ông ấy để xem ông ấy chữa bệnh, ông ấy đều trực tiếp nhét vào miệng ba tôi một cây cỏ, khiến ông quay trở về ! Thật là trâu bò ! !”

“... ... ...” Tiêu Đồng biểu lộ vẻ mặt gian nan nhìn Tiểu Nhu, cười khổ.

“Ta coi cậu, đứa nhỏ này... Đúng là có thiên phú...” Rốt cuộc bác Phúc cũng không để mọi người chờ đợi, lặng lẽ mở miệng.

“Ách...” Tô Lạc Hoành nghe lời này, lập tức há hốc mồm nhìn về phía bác Phúc, nói; “Học... Học võ công sao?”

Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, cầm cây quạt đánh vào đầu của Tô Lạc Hoành, tức giận nói; “Bác Phúc nói là cậu có thiên phú về y học! ! Không biết xấu hổ! !”

“A! !” Tô Lạc Hoành vừa nghe lời này, vẻ mặt như bừng tỉnh hiểu ra, cười rộ lên nhìn về phía bác Phúc, nói: “Xem ra cháu cùng với bác Phúc thật có duyên!”

“Cậu có đồng ý cùng tôi học hỏi về y thuật không?” Bác Phúc đột nhiên nghiêm mặt mở miệng hỏi.

“Ách! Cháu... Cháu?” Tô Lạc Hoành nhất thời khiếp sợ mở to mắt nhìn về phía bác Phúc, chính mình hồi bé viết lý tưởng của mình là theo đuổi các cô gái đẹp trên thế giới, chưa từng nghĩ tới vấn đề vì dân phục vụ như thế này.”

“Có nguyện ý không?” Bác Phúc hỏi lại! !

“Nguyện ý! ! Cậu ta đương nhiên nguyện ý!” Lâm Sở Nhai vội vàng hướng Tô Lạc Hoành đưa mắt ra hiệu, tức giận: “Cậu ta cầu còn không được! Có một người thầy như Trương Tam Phong! ! Phải không? Súc sinh! !”

“Bác Phúc của chúng tôi xưa nay không nhận học trò!” Lâm Bạch Bạch cũng nhìn Tô Lạc Hoành, có chút hâm mộ đố kỵ nói: “Tôi cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa học tập!

“Đúng là! !” Tiểu Nhu lập tức cảm động cười, nhìn Tô Lạc Hoành nói: “Bác Phúc của chúng tôi lâu nay không thu nhận học trò! Nếu như ông ấy đồng ý dạy anh, sau này anh bị ốm hay phát sốt, cũng không cần đến bác sĩ! !”

Lão tử bị ốm phát sốt, vốn không cần uống thuốc!

Tô Lạc Hoành nhất thời ngây ngốc giật mình khẩn trương nhìn chằm chằm vào anh, Lãnh Mặc Hàn cũng tự mình bật cười, lập tức cảm thấy đầu ngón tay mát lạnh, vì anh em, anh lập tức đặt chén trà xuống, hai tay chống xuống đất, đầu cúi xuống , kêu to: “Thầy, xin nhận của học trò một lạy !”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio