Phòng bệnh.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngồi ở ghế sofa, yên tĩnh nghe hai chị em sinh đôi báo cáo kỹ càng chuyện vừa rồi Đường Khả Hinh bị truy sát, Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành nghe, đều rối rít kinh ngạc nhìn về phía họ.
Tiểu Vi mở miệng lần nữa, nhìn về phía mọi người nói: “Đường tiểu thư bị truy sát thì chúng tôi đã từng giao thủ với một người trong số bọn họ, phát hiện đối phương chính là dùng thủ pháp Thái Cực, không giống với võ công của tập đoàn sát thủ bình thường, hơn nữa bọn họ đang thi hành nhiệm vụ thì thái độ và tính cách có quy tắc cường ngạnh như vậy, giống như đồng môn học cùng một thầy với chúng tôi!”
Ánh mắt của Trang Hạo Nhiên nhíu lại.
Lãnh Mặc Hàn nửa nằm ở trên giường bệnh, nhàn nhạt phân tích: “Sauk hi Như Mạt được cứu, nhất định sẽ gặp mặt dạ hành nhân! Trong khoảng thời gian này đến giờ, mỗi lần dạ hành nhân đi làm nhiệm vụ đều thất bại, đối phương nhất định sẽ có phê bình kín đáo, nhưng bởi vì hợp tác nhiều năm, lúc này vạch mặt, đối với người nào cũng không có chỗ tốt, vì ổn định lòng người, nhất định phải làm một chút việc, mới khiến dạ hành nhân an tâm, tiếp tục bán mạng cho hắn ta!”
Lâm Sở Nhai vừa nghe chuyện này, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nói: “Ý của cậulà nói, lần này bọn họ muốn ám sát tiểu Đường, là vì đưa một phần lễ cho Như Mạt?”
Hai mắt của Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lóe lên ánh sáng sắc bén, ngồi trên ghế sa lon, quả đấm bắt đầu răng rắc nắm chặt, trong đầu hiện lên khuô mặt dịu dàng của Như Mạt, một cảm giác tức giận nói không ra lời, muốn bạo phá ra, thiếu chút nữa đánh sụp lý trí tự tin nhiều năm của mình.
Lãnh Mặc Hàn cũng hiểu nhìn thoáng qua Trang Hạo Nhiên, trầm giọng nói: “Nếu như theo tôi dự đoán, người bên kia cũng nhanh chóng ra tay trong quy mô lớn, đầu tiên là tiểu Đường, tiếp theo đó là càng nhiều người!”
“Tôi có một chuỵeen, không nghĩ ra!” Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người nói lên sự nghi ngờ của mình, nói: “Năm đó những quan chức có liên quan đến cái chết của ba trăm thôn dân, bây giờ mọi người cũng hưởng hết vinh hoa phú quý, mà bọn họ mới là đầu sỏ gây nên chuyện này, cũng nhất định hiểu biết rõ chân tướng trong đó! Dạ hành nhân chẳng lẽ không có nghe được tiếng gió gì hay sao? Mặc dù không có ngửi được, chẳng lẽ những người này cũng không sợ, có một ngày chân tướng rõ ràng, sẽ bị tên sát thủ của tập đoàn này phản bội cắn ngược sao?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Lâm Sở Nhai, mở miệng nói: “Đây cũng là chỗ tôi lo lắng nhất. Rốt cuộc người đứng đầu hợp tác với dạ hành nhân là ai? Hắn ta với sự kiện rượu đỏ năm dó, lại có bao nhiêu quan hệ? Vì sao hắn ta lại sử dụng quy mô lớn như vậy để dung túng dạ hành nhân tán tận lương tâm đi giết người phóng hỏa?”
Trang Hạo Nhiên chỉ là trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, hai mắt lưu chuyển , mới chậm rãi nói: “Ở trước mặt lợi ích, mặc kệ có bao nhiêu âm mưu, bao nhiêu chân tướng, bao nhiêu vô tội, đều sẽ bị những người này đều sẽ công cụ bị lợi dụng, ở trước mặt bọn họ, giết người không cần đền mạng, phạm pháp không cần ngồi tù! Linh hồn là đen tối, tự nhiên không thấy rõ con người chính đạo! Thế gian này chờ mong thiên sứ, là bởi vì e ngại ma quỷ. Nhưng mà con người của tôi. . . . . . Chưa bao giờ tin tà!”
Anh nói xong, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái, liền lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tưởng Thiên Lỗi.
Bên trong xe Rolls-Royce.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế sau xe, chậm chạp lấy điện thoại di động ra, thấyhiện thị cuộc gọi đến là Trang Hạo Nhiên, anh suy nghĩ trong chốc lát, mới nghe điện thoại: “Alo!”
Giọng nói của Trang Hạo Nhiên truyền đến. Tưởng Thiên Lỗi im lặng nghe, hai mắt lưu chuyển , sau đó trả lời liền cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Đông Anh . . . . .
Phủ thủ tướng.
Một trận âm thanh của giày cao gót, có quy luật tiết tấu vang lên.
Đông Anh vừa đi theo Tịnh Kỳ về phía trước, vừa cầm điện thoại di động, tôn kính nói: “Phải, bây giờ tôi đang ở trong phủ thủ tướng, ngài không cần lo lắng, tốt. Sau tôi sẽ gọi cho ngài sau”
Tịnh Kỳ mỉm cười đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu, dịu dàng nhìn về phía Đông Anh, hơi giơ taymời cô tiếp tục quẹo trái đi về phía trước.
Đông Anh cũng lập tức lễ phép khách khí gật đầu.
Hành lang cũng xa hoa nhưng khéo léo, cách mấy bước, sẽ có một rèm vải vàng rủ xuống, thỉnh thoảng có kết đồng tâm tinh xảo, rũ xuống một bên, kèm theo bức tường được điêu khắc tinh tế, khắp nơi lộ ra nồng đậm chủ đề con người và núi sông, thậm chí đến gần bên ngoài thư phòng của Thủ tướng, bức tường gỗ điêu khắc sông suối trong veo đó là tốn thời gian ba năm mới hoàn thành, tổng cộng dài ba mét, dọc theo người phía trước, trên đỉnh bức tường còn treo cái đèn nhỏ màu vàng ròng, chiếu rọi vào người cùng phong cảnh trong bức điêu khắc trên tường trông rất sống động, sinh động khác thường. . . . . .
Đông Anh thấy bức tường này vô cùng kinh ngạc và đẹp mắt, vẻ mặt của cô đầy cảm thán, hai mắt cũng không khỏi tỏa sáng, kinh ngạc nói: “Điêu khắc thật tinh tế, con người và núi non thật là đẹp, điều này cần tốn thời gian thời gian rất dài đi. . . . . .”
Tịnh Kỳ cũng mỉm cười đứng ở trướcbức họa Thanh Minh Thượng Hà Đồ này, ánh mắt nhìn vào bức họa, thấy nó được khắc gọt tỉ mỉ cùng nhẵn nhụi, dịu dàng nói: “ Thanh Minh Thượng Hà Đồ này, là tiểu thư chúng tôi vì đại thọ của thủ tướng, tìm khắp các nơi trong cả nước, mới tìm tới cây Ô Mộc ngàn năm khó có được này, lại được sư phụ điêu khắc tiêu phí ba năm mới hoàn thành.”
“Trời ơi!” Đông Anh nghe nói như thế, trong nháy mắt có chút khiếp sợ, không nhịn được mà đưa ngón tay ngọc ra, muốn chạm vào tranhh vẽ trên tướng, nhưng lại sợ lỗ mãng, không dám động thủ, chỉ là có chút cảm thán cười nói: “Bức họa này thật sự là vô giá, sợ rằng không có bất kỳ tác phẩm nghệ thuật điêu khắc nào mà có thể so với nó?”
Đôi mắt của Tịnh Kỳ lóe lên, nhìn về phía Đông Anh mỉm cười nói: “Tại sao không có? Năm đó Hoàn Cầu của cô thì có bình phong Cửu Long nổi tiếng nhất thế giới, nó có ba ngàn năm lịch sử, là tác phẩm điêu khắc trân quý của Hoàng Đế Hán triều, , cùng Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Thủ tướng có thể nói là giá trị ngang nhau, thậm chí tương lai giá tiền cao hơn, còn có giá trị mong đợi!”
Đông Anh trầm mặc nhìn về phía cô.
Tịnh Kỳ đầu tiên là trầm mặc nhìn cô một cái, cuối cùng khẽ mỉm cười, hơi giơ tay nói: “Lưu tiểu thư, xin mời. . . . . .”
“Mời. . . . . .” Đông Anh nghe Tịnh Kỳ nói những lời này, tự suy tính mội hồi lâu, mới chậm rãi đi theo Tịnh Kỳ bước lên phía trước, vừa đi vừa khẽ cười nói: “Gần đây hình như Thủ tướng luôn ở trong phòng nghỉ ngơi. . . . . .”
“Phải!” Tịnh Kỳ dẫn Đông Anh đi tới trước thư phòng của Thủ tướng, mới xoay người, nhìn về phía cô nói: “Gần đây Thủ tướng bị ốm nhẹ, vẫn luôn không có gặp khách. . . . . .Cô vẫn là người đầu tiên. . . . . .”
“Đây thật sự là vinh hạnh của tôi!” Đông Anh nói.
Tiếng gõ cửa vang lên. Tịnh Kỳ đứng ở ngoài cửa, dịu dàng nói: “Thủ tướng, thư ký Đông Anh của tổng giám đốc Tưởng, có chuyện muốn gặpngài. . . . . .” Bên trong buồn bực chút ít.
Hai mắt của Đông Anh lưu chuyển , có chút khẩn trương nắm tài liệu, hơi hít sâu, chờ đợi. . . . . .
“Vào đi. . . . . .” Rốt cuộc truyền đến giọng nói trầm thấp của Thủ tướng. cuối cùng Đông Anh cũng thở ra một hơi, nắm tài liệu, đượcTịnh Kỳ vì mình mở cửa, liền cầm tài liệu cẩn thận từng li từng tí cất bước hướng bên trong thư phòng đi, một mùi đàn hương liền bay tới, tầng hai trên lầu, để rất nhiều bộ sách được xếp chỉnh tề, đè xuống một luồng hơi thở mãnh liệt. Bàn sách cổ to lớn được đặt ở bên trái cửa sổ sát đất,ởừng trúc xanh tươi, nhẹ lay động, thủ tướng đang ngồi ở trên ghế bành, cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn về phía công văn trên bàn, vệt ngón tay, cầm một cây bút máy màu đen, cũng không có viết xuống. . . . . .
“Thủ tướng!” Đông Anh vô cùng cẩn thận lễ phép cất bước, đi tới trước bàn đọc sách, nhìn về phía ông tôn kính gật đầu, nói: “Rất xin lỗi, sau giữa trưa như thế còn đến quấy rầy ngài, cảm ơn ngài có thể ở trong lúc cấp bách gặp mặt tôi.”
“Có chuyện gì sao?” Thủ tướng cúi đầu nhìn về phía một phần tài liệu, mi tâm hơi chặt, nhàn nhạt hỏi.
Đông Anh nhắc mí mắt lên, liếc ông một cái, mới cẩn thận từng li từng tí đem tài liệu mà Tưởng Thiên Lỗi giao phó cho mình, nhẹ mà dùng đôi tay đưa tới trước mặt của Thủ tướng, nói: “Sáng này tổng giám đốc của tôi, dặn dò tôi tự mình đem phần tài liệu này đưa đến trước mặt của ngài, xin ngài tự mình xem qua. . . . . .”
Đôi mắt của Thủ tướng hơi lưu chuyển, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tài liệu khách sạn Á Châu, suy nghĩ một lát, mới đưa tay nhận lấy, im lặng mở ra, rút ra mấy phần giấy tài liệu A, lẳng lặng để ở trên mặt bàn, giống như một học giả nghiêm túc, cầm mắt kiếng màu đen bên cạnh lên, lẳng lặng xem nội dung phía trên. . . . . .
Hai mắt của Đông Anh lưu chuyển ,chăm chú nhìn ông. Thủ tướng yên lặng nhìn, thỉnh thoảng hơi chuyển động ánh mắt, giống như một chút suy nghĩ, khi ông thấy hai học trò yêu quý, cũng trong vụ án tham ô trên tài liệu, hai mắt cũng chỉ là bình tĩnh lưu chuyển, cũng không có nhìn ra bao nhiêu biến hóa. . . . . .
Đông Anh tiếp tục thật yên lặng nhìn ông, lại không khỏi cảm thấy lồng ngực phập phồng. Thủ tướng lật một tờ tài liệu, thấy Như Mạt cũng ở trong vụ án tham ô, thậm chí nhắc tới chuyện Tần Vĩ nghiệp tham ô lúc trước, cuối cùng ngón tay ông nhẹ đóng tài liệu, lấy mắt kiếng xuống, mới nhàn nhạt ứng: “Ừ.”
Tim của Đông Anh đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía ông.
“Đi ra ngoài đi. . . . . .” Thủ tướng không nói gì, tiếp tục xem hướng một phần công văn khác.
Đông Anh lập tức tôn kính gật đầu, không dám dừng lại, dịu dàng nói: “Tạm biệt. Thủ tướng.”
Cô nói xong, cuối cùng nặng nề thở ra một hơi rồi đi ra ngoài.
Cửa thư phòng, nhẹ đóng, Đông Anh đứng ở bên cửa, lại một lần nữa nhanh chóng nhớ lại tất cả động tác cùng vẻ mặt vừa rồi của Thủ tướng, mới vừa rồi do dự một chút. . . . . .
“Lưu bí thư. . . . . .”
Đột nhiên Tịnh Kỳ cười đứng ở trước mặt của cô, nhìn về phía cô nói: “Nhanh như vậy nói xong rồi hả?”
“Ách. . . . . . Phải . . . . .” Đông Anh dịu dàng gật đầu, mỉm cười.
“Thủ tướng gần đây bị ốm nhẹ, lời nói dù sao cũng khác hơn quá khứ chút, khó tránh khỏi sẽ khiến cô khẩn trương, nhưng không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng ngàn vạn lần không được có áp lực, ông ấy là ông già hiền nhất đó. . . . . .” Tịnh Kỳ nói xong, liền hơi giơ tay cười nói với Đông Anh: “Xin mời. . . . . .”
“Cám ơn. . . . . .” Đông Anh chỉ đành phải gật đầu, sau đó cùng Tịnh Kỳ đi về phía trước, rời khỏi phủ Thủ tướng.