Mưa lớn rốt cuộc cũng ngừng lại, chỉ còn lác đác vài hạt, từng cơn gió len lỏi gột rửa khắp mọi nơi, máu tựa mật hoa tinh khiết dần thấm đẫm nền đất. . . . .
Bên ngoài biệt thự, mọi người đều trầm mặc đau thương tột độ, khuôn mặt ai nấy đều u ám, hơi thở thì gấp gáp như người lên cơn suyễn.
Ngoài Tào Anh Kiệt và Tô Lạc Hoành, còn có cả Lâm Sở Nhai, ba người vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vì lo lắng cho Hạo Nhiên nên liền đội mưa chạy thẳng đến biệt thự, nhìn thấy tất cả mọi người ai nấy đều bị thương, nhất là Điệp Y, cô hi sinh bản thân mình bảo vệ chủ nhân đến hơi thở cuối cùng, trước khi anh ta phát hiện ra nguy hiểm thì cô đã ngã xuống, bác sĩ và y tá đang ra sức cấp cứu, đặt cô lên cáng đưa đi, còn Mĩ Linh, Tiêu Yến cũng giúp tất cả bọn họ lên xe, tim họ chợt quặn thắt lại, nhưng sau đó liền nhanh chóng chạy ngược về . . . . . .
Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ vừa mới từ biệt thự đi ra, nhìn thấy bọn họ ba người đều bình an quay lại, Mạn Hồng chạy tới khóc lớn, rồi gào lên :“Chồng ơi! !”
Tào Anh Kiệt trong nháy mắt đã thấy vợ đến chỗ mình, mắt anh ngấn lệ, liền hôn cô một cái.
Nhã Tuệ đang âm thầm tạ ơn trời đất trong lòng, thì một bóng dáng ôn nhu từng bước nhanh nhẹn ra khỏi khu biệt thự, hướng đến Lâm Sở Nhai, cô ngẩn ra . . . . . .
“Lâm phó tổng! !” Đông Anh chớp đôi mắt đã ngập ngụa nước mắt hướng Lâm Sở Nhai mà nghẹn ngào nói︰”Em lo lắng có người giết anh! Nghe nói anh không sao,nhưng em vẫn thấy lo cho anh. . . . . .”
Lâm Sở Nhai toàn thân mệt mỏi thở hổn hển, vừa kích động ngước nhìn bàn tay mềm mại của Đông Anh cùng khuôn mặt kiều diễm đang khóc nấc của cô, anh hơi giật mình.
Đông Anh dùng mu bàn tay lau nước mắt của mình, rồi lấy ra chiếc khăn tay, dịu dàng thâm tình đưa tới lau đi mưa bụi dính trên mặt của Lâm Sở Nhai, vừa lau cho anh lệ nơi khóe mắt cô cũng vừa rơi xuống lúc nào không hay. . . . . .
Lâm Sở Nhai tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn cô gái đang nhẹ nhàng lau mặt cho mình, mới nhớ tới Đông Anh từng ở Anh Quốc, chính là đàn em học việc của mình. Cô gái nhỏ luôn một mình đến tiệm sách cũ, hay ngồi bên bàn trống, phía trên thì đặt cuốn sách Jane Eyre trông rất đáng yêu, thỉnh thoảng thì rời đi cùng giáo viên. Cô luôn mặc chiếc áo màu hồng nhạt phối với váy ngắn màu trắng, tay cầm một hộp sữa, vừa hút vừa lóng ngóng như đang đợi ai đó. . . . . .Chính là cô. . . . . .
Lâm Sở Nhai nhịn không được mà vươn tay ra, nghi hoặc nắm lấy tay cô, sửng sốt nhìn.
Đông Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn lệ, nhìn về phía Lâm Sở Nhai. . . . . .
Hai người tay trong tay giữa bầu trời đen nghịt, mắt chăm chú nhìn đối phương.
Nhã Tuệ đứng ở biệt thự phía trên, nhìn một màn này, mắt cô chợt lóe lên tia đau đớn, cứ như vậy âm thầm xoay người rời khỏi.
“Tiêu Đồng đâu?” Tô Lạc Hoành đi vào, nhìn tình hình ở đây, khó hiểu hỏi, anh biết Tiêu Đồng cùng Trang Hạo Nhiên đang trở về, lo lắng cô ấy sẽ gặp chuyện không may! !
Lãnh Mặc Hàn mang thương tích trên người đi ra khỏi biệt thự, nhìn về phía Tô Lạc Hoành, rất nhanh nói︰”Tôi nghe Lão Đại nói Tiêu Đồng tránh ở phía dưới thác nước trong sơn động! ! Nhanh đi tìm cô ấy đi!”
Tô Lạc Hoành nghe lời này, con ngươi nóng lên, tức khắc xoay người chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa bất an không biết Tiêu Đồng có xảy ra nguy hiểm không, trong trí nhớ của anh, tuy xung quanh anh có rất nhiều người nhưng cô là người thường bị anh sai bảo lại kiêm luôn vị trí nha đầu hầu hạ anh, thậm chí khi anh mang nữ nhân khác bên mình, hay anh đang ăn cơm thì cô vẫn luôn đợi anh, dù không muốn nhưng cô vẫn luôn là người đỡ anh lên xe những lúc anh say…Mặc kệ mưa gió gào thét thấm đấm hết người, anh vẫn nhất định phải mang cô trở lại, dù cô không cam lòng, dù phải đón nhận những tình cảm không mong đợi . . . .
“Tiêu Đồng! !” Anh nặng nề kêu lên một tiếng, rồi phi thân vọt qua rừng trúc, chẳng thèm để ý tới khoảng không gian tối om xung quanh, một hướng chạy thẳng về phía trước,chợt anh ngước lên nhìn đến phía đằng xa có hai thân ảnh cùng nằm một chỗ, anh mơ hồ phát hiện một trong hai bóng dáng đó là Tiêu Đồng, thầm cảm tạ ông trời anh hắng giọng kêu lớn︰”Tiêu Đồng! !”
“Ai! !” giọng nói hai người lái xe đồng loạt vang lên, tay liền giơ súng, sợ đến mức run lẩy bẩy, đi về phía trước ngắm bắn một phát đạn! ! Dường như sắp có một màn mưa máu.
“Bang ——————” khắp rừng trúc trong nháy mắt vang lên âm thanh đáng sợ, chim chóc bay tán loạn!
Vô số người đứng ở giữa bãi cỏ, đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước! !
Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành, còn có Mĩ Linh cùng đội cứu hộ, mọi người khẩn trương chạy lại phía trước sông lớn————
Bóng cửa sổ đổ dài trên mặt đất, ánh nắng len qua khe cửa, một thân hình cao lớn nhưng nhuốm đầy vẻ sợ hãi, sắc mặt lạnh lùng trừng lên chứng kiến hết thảy mọi việc phía dưới, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào thân ảnh đứng giữa mặt cỏ, không một chút chấn động, thản nhiên nói︰”Tôi đã xem qua sổ sách mười năm qua, không nghĩ cậu quản lí một công ty quy mô toàn cầu lại có thể nhàn nhã thế được!”
Trong thư phòng, Tưởng Vĩ Quốc ngồi đó, nét mặt nghiêm nghị nhìn Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi, còn có Đường Khả Hinh, sự việc liên quan đến chai rượu đỏ đã khiến nhiều người thiệt mạng, người còn lại chỉ có Bác Dịch và Lãnh Mặc Hàn, họ đều trầm mặc chờ đợi, bí mật rượu đỏ dĩ nhiên sẽ được vạch trần, tất cả mọi người đều biết sự tình nghiêm trọng, ngồi một bên không lên tiếng. . . . . .
Ủy viên Trương lạnh lùng nhìn về phía đám người hỗn loạn phía dưới, sắc mặt ông nổi đầy giông bão, lộ ra bất quá chỉ nửa điểm khí tức, sâu kín nói ︰”Tình huống gì đây, các người cùng tôi vốn đã bất đồng lời nói, tôi càng không nghĩ đến, chỉ một tập đoàn Hoàn Cầu lại có thể đem cả thành thị này làm cho long trời lở đất, thậm chí nhiều lần nhiễu loạn hệ thống bảo an của chính phủ, dựa vào kinh nghiệm nhiều trận, đối kháng với nhiều người như thế, xem ra thuộc hạ của tổng giám đốc Trang cùng tổng giám đốc Tưởng thật không phải loại bình thường mà! Thật lớn mật làm càn!”
Lời này vừa nói ra, mọi người tất thảy đều chấn động! Lãnh Mặc Hàn cũng trầm ngâm, mọi người ai nấy đều trầm mặc không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên hai mắt không lấy nửa điểm hoang mang, vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Đường Khả Hinh đang ngồi một bên, không lên tiếng.
Ủy viên Trương xoay người, sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cảm thấy đôi mắt cậu ta sắc bén lợi hại như loài chim ưng, thậm chí có thể nhìn thấu mọi thứ, ông thở dài một hơi, trầm giọng nói︰” Cậu là người xúi giục từng nhóm lớn người dân chống lại khách sạn! Lan truyền tin đồn, bòn rút nước nhà! Gây biến động thị trường chứng khoán trong nước cũng là cậu! thậm chí mở riêng cho mình một quán rượu, chẳng khác gì một quan viên lộng quyền ! Cậu lộng hành như vậy, một ngày nào đó chẳng phải sẽ leo lên đầu lên cổ chính phủ ta sao, đúng là vô pháp vô thiên!!”
Trang Tĩnh Vũ khẩn trường nhìn về phía ủy viên Trương, sắc mặt lo lắng nói :“Ủy viên Trưởng! Xin ngài bớt giận!Con trai tôi còn non nớt. . . . . .”
“Cậu ta còn non nớt sao?” Ủy viên Trương nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trang Hạo Nhiên, đôi mắt anh sâu thẳm chẳng thể nào thăm dò được, ông lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đang hết sức bình tĩnh kia, cậu ta chẳng bao giờ làm việc quang minh lỗi lạc kiên quyết, nhớ tới bí mật bình rượu, cả sự việc về đứa bé, ông chậm rãi nói:“ Cũng vì hai người hành động bốc đồng, không có gia giáo, mẹ các người không dạy các người sao! !”
Tương Vĩ Quốc ngồi một bên, trầm mặc không lên tiếng.
“Tôi là trụ cột vực dâỵ nền kinh tế cả nước, luôn coi trọng tập thể, nếu hi sinh tôi, thân là một giám đốc, trước phải bảo vệ chính bản thân mình, mới có thể bảo vệ người khác! Các người không tin chính phủ như vậy, chính phủ thế nào có hảo ý cùng các người hợp tác?” Ủy viên Trương lại lạnh lùng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên,;”Cậu năm ấy trộm rượu trong nhà của tôi, thật khá can đảm đấy ! !”
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt chấn kinh ngẩng đâù lên, nhìn về phía ủy viên Trương,tâm trí của anh lập tức nghĩ đến hình ảnh bức tường đó, đích thị là. . . . .
Sấm vang lên xé toạc khoảng không, gió ù ù rít lên, xẹt qua chiếu sáng nửa khuôn mặt của ủy viên Trương, ánh lên sự cương liệt trong đôi mắt ông! !
“. . . . . . . . . . . .”Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ hơi nhỏm dậy, chấn kinh nhìn về phía ủy viên Trương,:“Trương. . . . . .ủy viên Trương! Ý ngài là . . . . . Năm ấy bình rượu kia, ở. . . . . . Ở nhà ngài? Sau này không bị đánh cắp ư???”
Về phía ủy viên Trương, ông thu lại sắc mặt, nhìn về phía mọi người, nói :“Năm ấy ông Tưởng đem bình rượu kia giao cho tôi, để củng cố lòng trung thành với quốc gia, cùng trợ giúp tôi trong cuộc tuyển cử sắp tới, ông chính là yêu sự công bình, lập được nhiều kì công trong quá khứ, thậm chí nếu con cháu đời sau Tưởng gia không thể tiếp tục cống hiến cho quốc gia, liền đem trăm phần trăm cơ nghiệp, toàn bộ hiến tặng từ thiện!”
Mọi người nghe thấy lời này, đều vô cùng giật mình, chỉ có Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí phía trên, đôi mắt cường liệt lóe ra, biểu lộ niềm tự hào trên mặt.
Ủy viên Trương lại nhìn mọi người: “Một người vĩ đại như vậy, nếu ông xảy ra chuyện gì, tôi không có lí do chống lại ông ấy? ! Chỉ có thể ra sức cứu lấy ông ấy!! Chính là lãnh đạo các người, chúng ta phải đối mặt với cục diện oan nghiệt của thế giới, tự hỏi ảnh hưởng tới cả quốc gia như vậy chỉ có ông Tưởng, ông nắm giữ trăm phần trăm cổ phần toàn cầu, mang truyền thống đất nước phát huy không phải quan trọng hơn sao?Mặc dù tôi trong vấn đề này đã để mất đi cha vợ cùng vợ mình, nhưng tôi vẫn không hối tiếc vì Hoàn Cầu làm ra việc này! Phải biết rằng, đó là một chặng đường dài và sự cống hiến là dùng cả cuộc đời mình thực hiện. . . . . . Tôi khi ấy tiếp lấy rượu, liền hiểu được, nó nhất định ảnh hưởng đến sinh mệnh của các nhà lãnh đạo trên thế giới và cũng mang trọng trách hổi sinh lại nền kinh tế! Tôi nghĩ trước sau, vờ để mất trộm bình rượu, thậm chí để nó biến mắt trên thế giới này, đều là biện pháp của tôi, để chiến đấu với kẻ thù trong bóng tối!!Bởi vì, đây là trách nhiệm của tôi! Các người là con dân, tôi là quan phụ mẫu! Tôi phải bảo vệ con dân của mình!”
Mọi người sửng sốt nhìn ông.
Ủy viên Trương đối mặt với cái nhìn đó, nói tiếp:“Chính là tôi tuyệt đối không nghĩ đến, sau mười năm lại xuất hiện một đám trẻ này, đối mặt với sinh mệnh, phải đặc biệt cẩn trọng, vì thậm chí có thể sẽ phải hi sinh và hiến dâng. Con gái Chí Long khi lớn lên, cô duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp phi phàm, được truyền lại tinh thần quý báu của cha mình, chỉ đứng ở dưới tòa thị chính ôm cửu long làm tấm bình phong, quỳ gối khóc trước mặt tôi, câu đầu tiên nói chính là: ngài nếu tích sa thành tháp, chung tất thành Phật! Chúng tôi hôm nay vì mỗi người, ngày mai chính là mỗi người vì chúng tôi! Sinh mệnh chỉ là chuyện thừa, quan trọng là chúng ta không bỏ cuộc !!Chúng tôi và mọi người nhất định làm được, đối mặt với sự hi sinh của mọi người, chúng tôi toàn tâm tôn trọng điều đó! Cũng xin ngài tại giây phút này mở cho tôi một con đường. . . . . . Cứu thế giới chúng ta, có chết cũng không từ . . . . . .”
ý nói: nếu con người tích đức nhiều ắt sẽ thành Phật thôi.
Đường Khả Hinh nhẹ cúi đầu, nước mắt cô tuôn rơi. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, xúc động mênh mông nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tưởng Thiên Lỗi hai mắt cũng không nhịn được nhìn cô.
Ủy viên Trương, dùng cả đời này, dựa vào chính nghĩa một mình đi tới vị trí tố cao ngày hôm nay, cảm thán mà cười:“Cho nên tôi vẫn hâm mộ Chí Long, ông ấy nuôi được một người con gái rất tốt, tôi hy vọng chính mình cũng có một đứa như vậy, cô ấy như áo bông tri kỷ, lại có một trái tim tinh tế, giống tôi có thể chịu đựng được tịch mịch cùng giày vò của thế nhân, có cô ấy kế thừa, là một điều hạnh phúc, cô ấy như nhắc nhở ta, nếu tâm đã mệt mỏi, một lần nữa hãy tỉnh lại, cứu lấy tinh thần đang bị sa sút sắp diệt vong này........ Bởi vậy mới thấy, kế thừa là một điều vô cùng quan trọng. . . . . .”
Đường Khả Hinh khuynh ngẩng đầu lên, nhìn về phía ủy viên Trương, đôi mắt tràn lệ.
Ủy viên Trương lại quay qua ..., thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng Tương Thiên Lỗi,;”Các cậu đều là tổng giám đốc, ông chủ của nền kinh tế quốc gia! ! Tự nhiên có trách nhiệm của mình! ! Từ hôm nay trở đi, sẽ không có ai có thể làm hại hai người! Nhưng không thể hành động bừa bãi, chết cũng đã chết, bị thương cũng đã bị thương có thể sống cho tới hôm nay đã là điều không hề dễ dàng! Nghỉ ngơi cho tốt! Tôi sẽ phái người lo cho bọn họ chu toàn! Tới đây, các cậu nhất định phải nghĩ được kế sách ven toàn, bởi vì rượu đỏ, chúng ta. . . . . . . . . . . .”
Ông nói xong, đột nhiên thâm sâu nhìn về phía chỗ Bác Dịch ngồi, nghiêm túc khẳng định :“Chúng tôi đã nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ trả lại công đạo cho những người đã hi sinh! !”