Editor: Thùy Trang Nguyễn
Buổi tối, sức gió càng lúc càng lớn, những đám mây đen hình thành những vòng xoáy như những hố đen khổng lồ.
Sân bay!
Một chiếc máy bay chở khách lớn xuất hiện giữa vòng xoáy, bay thẳng về hướng sân bay quốc tế, tiếng gầm chói tai của động cơ như phá tan bầu trời, sức gió càng lúc càng lớn, vòng xoáy lớn hội tụ ngày lúc càng nhiều những đám mây đen, cuối cùng chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay.
Mười hai người cả nam lẫn nữ mặc trang phục màu đen, đứng chờ trước bức tường của sân bay, ngẩng đầu nhìn về phía máy bay đang đáp xuống, đồng thời lặng lẽ đeo kính râm rồi cùng nhau đi qua con đường VIP đến sân bay.
Con đường VIP dài và uyển chuyển, chỉ thấy đó là con đường xa hoa và rực rỡ, có rất ít người đi lại.
Mười hai người cùng nhau đứng trước con đường, cùng nhau chờ đợi.
Khoảng hai mươi phút trôi qua.
Người đàn ông dẫn đầu bấy giờ mới nhận chỉ thị từ tai nghe, lập tức xoay người, nhanh chóng đi về phía sân bay ngoài kia, những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo, gió càng lúc càng thổi mạnh, những cơn gió dường như đã bị nhiễm bụi như một màu đen, đều mang theo mùi tanh của máu. Mấy người nhanh chóng đi xuống cầu thang sân bay, một nhóm người mặc trang phục màu đen đang nhanh chóng bước về phía trước, tiếng bước chân vô cùng mạnh mẽ và chắc chắn, toàn bộ đều theo sát một người đàn ông, cả người hắn ta toát ra sự hắc ám, tư tưởng và linh hồn như chất chứa toàn bộ thế giới, cả người mặc đồ đen, mỗi bước đi đều toát ra hơi thở như mùi vị của máu tanh, những người xung quanh rất kính trọng hắn giống như là vị thần của sự chết chóc, toàn bộ đều im lặng không dám lên tiếng.
Mười hai người kia lập tức nhanh chóng mà lặng lẽ đi về phía trước, tới trước mặt hắn, tôn kính cúi đầu.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ lo lắng, dưới cặp kính đen kia là ánh mắt rét lạnh, hắn im lặng không lên tiếng đi về phía chiếc xe con màu đen, không coi ai ra gì, lạnh lẽo như tử thần, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Như Mạt đâu?”
Mười hai người lập tức im lặng không lên tiếng, người đàn ông dẫn đầu cũng khẩn trương hít thở không thông nói nói: “Chủ nhân, chúng tôi thất trách, tiểu thư không thể đến đón ngài... Tiểu thư... Bị bắt đi rồi!”
Động tác của hắn trong nháy mắt dừng lại, hai tròng mắt lóe ra tia lo lắng, nhìn tất cả mọi người trước mặt.
Sức gió càng lúc càng lớn!!
Một chiếc xe con màu đen như tên bắn lao thẳng về phía trước, hơn mười chiếc xe con màu đen khác cũng theo sát phía sau.
Hắn ngồi ghế sau xe, vẻ mặt lạnh lẽo, trong tay cầm một tập hồ sơ chậm rãi mở ra, lập tức nhìn thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu đen, ống kính chụp được một bên gò má của anh, có thể nhìn ra trong ánh mắt kia có sự cứng rắn và tinh anh, lộ ra một khí thế khó có thể phá vỡ. Đôi mắt hắn di động, nhìn tấm hình người đàn ông này giống như gặp được cao thủ để quyết đấu, ánh mắt hai người như giao nhau, hắn lạnh lùng phân tích.
Một người đàn ông khác ngồi bên cạnh hắn, tôn kính phân tích nói: “Hắn tên là Lãnh Mặc Hàn!! Là một trong bốn phó tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu bên cạnh Trang Hạo Nhiên! Là một thiên tài, mười tám tuổi đã thi vào học viện kinh tế nổi tiếng nhất nước Mỹ với thành tích xuất sắc nhất. Hai mươi hai tuổi đã có thể tốt nghiệp với bằng xuất sắc, tiếp quản vị trí lãnh đạo tổ chức hắc đạo lớn từ cha nuôi, sau đó gặp được tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, chính thức rời khỏi hắc đạo bắt đầu tiếp quản nghiệp vụ phân tích số liệu kinh tế của toàn bộ tập đoàn Hoàn Cầu! Lần trước lúc chúng ta giết Đường Khả Hinh không thành công, chính hắn dẫn người giết chúng ta ở tổng bộ nước Mỹ!! Hồng Kông và Nhật Bản to như vậy nhưng khi nghe đến tên của hắn, đều sợ mất mật! Chính hắn phái người bắt tiểu thư!!”
Hắn nghe lời này, hai tròng mắt lóe ra, nhìn xuống tấm ảnh chụp của người đàn ông, lại lật sang trang tiếp theo, liền nhìn thấy tư liệu của Uyển Thanh, Điệp Y…
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng.
Người đàn ông ngồi bên cạnh kia chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: “Tổng giám đốc Trang có vô số tinh anh, không những có cao thủ vi tính, còn có người thao túng gián điệp thương mại trong lòng bàn tay. Lãnh Mặc Hàn là người mạnh nhất trong tay hắn, Điệp Y giống như một nhân vật hắc đạo u linh, lại là vệ sĩ bảo vệ bên cạnh hắn! Thời gian gần đây, những hành động trong nước của hắn rất lớn! Tính tình của hắn được đồn đại là người thâm sâu khó lường, nhìn bề ngoài như rất nhiệt tình tùy ý, thực tế lại vô cùng mạnh mẽ, làm việc quyết đoán! Được ví như con chim ưng, không biết người như vậy, bắt được tiểu thư sẽ làm gì?”
Hắn nghe xong, im lặng không lên tiếng, lạnh lung đặt tay lên trên văn kiện, ngẩng mặt nhìn nơi mà mười mấy năm qua không thấy, những ánh đèn chiếu lên, hiện rõ ánh mắt sắc bén như loài rắn của hắn.
Buổi tối, gió lạnh, thổi xung quanh vô cùng lợi hại.
Mật thất! U ám, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng gió quỷ dị!!
Như Mạt bị một lực mạnh mẽ đẩy ngã trên mặt đất, cô bị rơi từ máy bay trực thăng xuống bể bơi, thân thể bị chấn động mạnh mẽ, lúc hai tay cô chống lên mặt đất, trong miệng liền phun ra một ngụm máu to, vẻ mặt cô co quắp đau đớn, hai tròng mắt vẫn lóe ra tia ác độc, trong nháy mắt quay mặt sang, nặng nề thở dốc đau đớn, ngẩng đầu nhìn không gian xung quanh chỉ có tường đồng vách sắt, ngay cả những song cửa cũng không có, cô lập tức phẫn hận đâp tay xuống mặt đất, đầu ngón tay dính đầy máu.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen sơ mi, quần tây cùng màu, một mình ngồi trên sô pha, ánh mắt lợi hại như chim ưng nhìn chằm chằm vào Như Mạt.
Như Mạt lúc này mới cảm giác có người nhìn mình, trong nháy mắt quay mặt sang cũng nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi một mình trên sô pha, Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng lên tiếng đứng một bên, Thần Phong cùng Nhã Mộng, còn có Thanh Bình, Mỹ Linh đứng ngoài cửa, cô nở nụ cười chế nhạo, nặng nề nuốt xuống mùi máu tươi nơi cổ họng, mới nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Thật không dám tưởng tượng, một nhân vật nhỏ bé như tôi lại khiến cho nhiều người tốn công sức như vậy.! Vừa rồi vì sao không giết tôi? Giết tôi xong tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
Trang Hạo Nhiên lặng lẽ ngồi trên sô pha, hai tròng mắt thâm thúy nhìn về phía Như Mạt cả người đầy máu ngã trên mặt đất, nhưng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Làm sao cô biết chuyện của tôi cùng anh trai tôi?”
Như Mạt nặng nề chống tay trên mặt đất, tùy ý để cơ thể cùng quần áo ướt sũng, khóe miệng dính máu, lại nhẹ nhíu mày nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không kìm được lòng thở dốc, cười rộ lên nói: “Không nghĩ tới sao!? Ngày đó ở trong phòng sách chơi trốn tìm, không chỉ có mình anh!”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhíu lại nhìn cô.
Ánh mắt Như Mạt run run nhưng chứa đựng tia ác độc, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, khóe miệng co quắp, nắm chặt hai bàn tay, mang theo vài phần muốn báo thù cười rộ lên, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói: “Ngày đó tôi tận mắt nhìn thấy anh trốn trong tủ, sợ đến nỗi mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả người! Hai mắt mở to, không dám tin việc chính mình vừa nghe thấy!! Có đau lòng hay không, có dễ chịu hay không! Nhìn anh hồi bé, lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh anh trai, muốn anh trai chơi cùng anh!! Thế nhưng anh ấy tình nguyện chơi với mấy chú chó cũng không chơi cùng anh!! Anh có biết tại sao không?”
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô, hai tròng mắt không hề run rẩy!!
Như Mạt nhìn thấy anh bình tĩnh như vậy, lại nhịn không được cười rộ lên, nghiến răng nghiến lợi phẫn hận nói: “Bởi vì tôi nói với anh ấy, có một buổi tối anh ném rắn lên trên giường của anh ấy, muốn rắn cắn chết anh ấy! Là anh! Xé bài tập về nhà của ông nội giao cho anh ấy!! Là anh, khiến cho ông nội rút roi đánh anh ấy. Là anh, vẫn không ngừng làm hư bút máy ông nội cho anh ấy!! Là anh, xin ông nội trong tương lai giao lại Hoàn Cầu cho anh!! Tất cả những chuyện tốt này đều là do anh! Anh biết không? Đêm đó anh ấy bị rắn cắn, đau đến lăn lộn trên giường, anh ấy không hiểu, anh ấy giúp anh đánh đám người bắt nạt anh cùng bạn của anh, tại sao anh lại ác độc như vậy?! Tôi sợ hãi nói với anh ấy, ngàn vạn lần không được nói với anh điều gì, tôi nói, tôi đã thấy anh ném rắn lên giường, tôi sợ hãi, tôi rất sợ hãi!”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên trở nên nặng nề, vẻ mặt căng ra, hiện ra một chút phẫn nộ, nặng thở dốc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, kịch liệt nhìn cô!
Lãnh Mặc Hàn đứng bên cạnh, kinh ngạc mà tức giận nhìn về phía người phụ nữ này, tâm địa sao lại ác độc đến mức này!!
“Anh muốn chơi cùng anh trai ư?” Gương mặt xinh đẹp thánh thiện của Như Mạt, lúc này lại độc ác như con rắn độc, nhìn về phía anh cười rộ lên nói: “Vĩnh viễn anh cũng đừng nghĩ tới!! Thiên Lỗi chỉ là của một mình tôi!! Ai cũng không được cướp của tôi! Bao gồm cả người em trai chưa sinh ra kia!! Anh cho rằng đó là em gái đúng không? Đó là em trai!! Tôi đoán về sau chắc anh cũng biết!! Tôi không cho phép Trang gia sinh được người thừa kế, hủy diệt tất cả mọi thứ của Thiên Lỗi!! Anh là em trai của anh ấy, căn bản anh cũng không có tư cách kế thừa tài sản của Trang gia! Tất cả đều sẽ thuộc về Thiên Lỗi!!”
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp, lồng ngực phập phồng, hai tròng mắt lóe ra mãnh liệt, nhớ tới hai mươi mấy năm về trước, vào buổi sáng sớm kia, có một cậu bé nhỏ ôm một bó hoa hồng muốn đem đến phòng của Diệp Mạn Nghi, tay trái của anh trai còn đang bị băng bó rất chặt, bực tức đi ra cầm lấy bó hồng kia ném đi, thậm chí còn đẩy mình ngã xuống hồ sen, tức giận nói: “ Cút đi! Cậu lập tức cút đi cho tôi! Đây là mẹ tôi, không phải mẹ cậu!! Từ hôm nay trở đi, cậu không bao giờ được phép tiếp cận tôi cùng người nhà của tôi nữa! Cậu đừng nghĩ muốn cướp của tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu!! Cút đi!
Cả người cậu bé ngâm trong hồ sen, ướt sũng, ngẩng đầu mở to mắt nhìn anh trai đứng trước mặt!!
Anh trai tức giận xoay người rời đi, thân ảnh kia mặc dù rất tàn nhẫn vô tình, những vẫn như cũ vô cùng uy phong.
Cậu bé kia vẫn đứng giữa hồ sen, quay đầu nhìn bong lưng anh trai dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở rừng trúc.
Trang Hạo Nhiên ngồi yên lặng, giống như hồi bé, nhớ tới ngày đó Tưởng Thiên Lỗi đứng giữa phòng mình nói câu kia: Tôi không hi vọng cậu ra tay không đủ nhanh, không đủ ngoan độc!! Càng không thích lúc cậu bị bắt nạt, cũng không có vẻ gì là muốn đánh trả! Vô dụng! Hồi tưởng lại những lời này, hai tròng mắt của anh lóe ra mãnh liệt, cảm giác trong lồng ngực truyền đến hơi thở bi thương, có sự tiếc nuối cùng phiền muộn, cuối cùng hóa thành phẫn nộ, nâng mí mắt nhìn về phía Như Mạt!!
“Có phải anh cảm thấy loại thống khổ này không có cách nào bù đắp?” Hai mắt Như Mạt cũng ngấn lệ, đầy hài lòng, tàn nhẫn, đắc ý, vô tình, lại cười nói: “Tôi chính là muốn làm cho anh em các người trải qua cảm giác này! Tôi chính là muốn cho các người tự giết lẫn nhau!! Tôi chính là muốn nhìn, ngày chân tướng lộ ra, các người thống khổ như thế nào? Chắc anh không cách nào tưởng tượng được!? Anh trai anh rất yêu quý anh! Anh và anh ấy lỡ mất thời gian hai mươi mấy năm, anh ấy vẫn luôn yêu quý anh! Anh ấy vì anh đi đánh nhau, bị đánh đến cả người đầy đầy thương tích trở về, khóe miệng phun máu, cũng nguyện không tiết lộ một chữ!! Bị rắn cắn thiếu chút nữa tắt thở, anh ấy cũng không khai ra là anh!! Bị anh dính kẹo cao su vào sách giáo khoa, anh ấy cũng không hề tức giận! Chỉ là cầm kéo cắt đi phần bị dính kia, từng chút từng chút cắt bỏ! Uống trà có ớt, ăn đồ ăn đầy đường! Anh ấy chính là yêu quý anh! Thế nhưng cuối cùng, anh ấy lại hận anh! Hận không thể xé anh ra làm trăm mảnh!! Mỗi ngày tôi nhìn các anh lớn lên, nhìn các anh xem nhau như kẻ thù, tôi thật sự cảm thấy sống thật vui vẻ! Nhìn anh ấy bắt đầu xây dựng khách sạn dưới nước, muốn cướp tất cả về, tôi thật sự rất vui!”
Lãnh Mặc Hàn nghe đến đó, trong nháy mắt nhịn không nổi nữa, tay nắm chặt nắm đấm nhanh chóng như mãnh thú lao lên phía trước, muốn tát cho cô mười mấy phát.
Trang Hạo Nhiên một bên chặn anh lại, bình tĩnh nhìn về phía Như Mạt!!
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn tức giận, khó chịu thở dốc cúi xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên sắc bén lợi hại như chim ưng dừng lại trên người Như Mạt, cuối cùng chậm rãi đứng lên từng bước lại gần cô ta...
Như Mạt cũng trừng lớn hai tròng mắt, ngẩng đầu lên, thở dốc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại gần đứng trước mặt cô, lúc cúi đầu, ánh đèn mờ chiếu lên gò má anh, hiện ra ánh mắt nguy hiểm, chậm rãi... Chậm rãi... Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, khoảng cách gần như vậy nhìn về phía Như Mạt, thấy dáng vẻ giãy giụa như sắp chết của cô, trên mặt lạnh như băng tươi cười, nói: “Cám ơn cô!”
Như Mạt lập tức ngẩn ra, híp mắt nhìn về phía anh.
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên tuy có sự phẫn nộ, nhưng vẫn không lường được có chút tươi cười, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, nghiêm túc khẳng định vô cùng xác thực nói: “Cám ơn cô! Làm hai tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, vốn chính là hỗ trợ áp chế lẫn nhau, đây chính là ông nội Trang và ông nội Tưởng nguyên ý! Khi hai người bọn họ để cho hai chúng tôi làm tổng giám đốc, cũng đã định tôi và anh ấy là hai người đối lập nhau! Tôi vẫn không có cách nào thực hiện những thủ đoạn độc ác, nhưng ít nhiều thì không có cô, Hoàn Cầu cũng không có được cục diện cân bằng như hôm nay!”
Như Mạt mở to mắt, cắn răng quan sát chặt chẽ anh.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên rét lạnh nhìn Như Mạt không thể đoán được gì, mang theo một chút giễu cợt, nói: “Cô cho rằng thủ đoạn của cô có thể chia rẽ được tôi và Thiên Lỗi sao? Tục ngữ có nói, máu mủ tình thâm! Đã là người có lương tri, lương tâm, cũng sẽ không để tâm tính của bản thân mất phương hướng! Tôi sẽ không!! Thiên Lỗi cũng sẽ không!! Đi đến ngày hôm nay, thân phận của tôi cùng với anh ấy không rõ ràng, vậy cô cảm thấy, cô và anh ấy đi được bao xa, còn tôi và anh ấy đi được bao xa?”
Lồng ngực Như Mạt lập tức tràn đầy tức giận phập phồng, muốn phá hủy mọi thứ, trừng mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!
Trang Hạo Nhiên lại cắn chặt răng, trên mặt hiện lên mấy phần vẻ tươi cười chế nhạo nhìn về phía Như Mạt, lạnh lùng cười rộ lên nói: “Chắc cô vẫn còn dừng lại trong thế giới ảo tưởng của chính mình, đem tất cả những việc làm trong quá khứ, vô cùng đắc ý!! Bao gồm hồi bé, bắt rắn cắn Khả Hinh, phá hủy duyên phận của tôi cùng với cô ấy, sau đó vọng tưởng muốn phá hoại tình cảm của tôi và Thiên Lỗi, thậm chí muốn chúng tôi tự giết lẫn nhau!! Đến nay cô không nhìn thấy sao!! Tuyết Nhi của tôi đã khá hơn trước!! Người nhà của tôi ngày càng hạnh phúc!! Tất cả, trừ cô ra, chúng tôi ai cũng khỏe mạnh!! Đáng tiếc tâm địa cô độc ác, lại vô tình tác thành cho chúng tôi!”
Như Mạt trong nháy mắt cắn chặt răng, phẫn hận trừng lớn con mắt nhìn về phía anh, nặng nề thở dốc, dừng lại một chút mới cười lạnh nói: “Tất cả đều không có thay đổi? Bao gồm người em trai đã chết kia của anh? Tuyết Nhi điên rồi? Thiếu chút nữa chị anh cũng điên? Bao gồm, Đường Khả Hinh khi uống xong thuốc kích dục kia, cơ thể sẽ mãi mãi không thể mang thai!! Đừng có ảo tưởng!! Tưởng Thiên Lỗi đối với cô ta làm cái gì, chắc anh cũng không biết!!”
Trang Hạo Nhiên dừng lại, hai tròng mắt lập tức dường như biến thành động vạt nguy hiểm, tràn ngập sát khí nhìn cô.
Như Mạt cũng không hề sợ hãi chút nào nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cho đến cuối cùng, vẻ mặt mới hiện lên chút tức giận, lại cắn răng lạnh lùng cười nói: “Đáng tiếc tấm thân xử nữ của cô, không thể vui mừng hưởng thụ cùng tình yêu của mình! Cô sống đều mang mặt nạ lấy lòng người khác! Đáng tiếc kết quả là, lại bị mặt nạ đó mơ hồ khép chặt chính mình!! Mẹ của tôi không thể sinh con, tất nhiên nguyên nhân cũng có phần của cô, nhưng nguyên nhân chính lại không phải bởi vì cô!!”
Như Mạt nhìn thật sâu về phía anh!!
“Đó là bởi vì tôi!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Như Mạt, hai tròng mắt lại sắc bén như dao nhìn về phía cô, cười lạnh nói: “Đây là bởi vì tôi, mẹ tôi mới sợ cô! Cho nên, đây là lỗi của tôi! Cho nên tôi muốn... chuộc tội với Trang gia thật tốt!! Điều hành nửa bầu trời Hoàn Cầu thật tốt! Để cho cha cô cùng hợp tác, không chỗ nào che giấu!! Tôi muốn đem từng người bọn họ bắt đến đây! Nhốt mấy người trong nhà lao, để cho các người nhìn cho rõ, trong tương lai Trang Hạo Nhiên tôi uy phong lẫm liệt như thế nào!! Anh trai tôi nắm giữ nửa bầu trời Hoàn Cầu! Mặc kệ bất luận là kẻ nào, cũng không thể lay chuyển!!”
Hai tròng mắt Như Mạt cường liệt lóe lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!
Trang Hạo Nhiên nhớ tới chuyện tối hôm nay, một cơn tức giận mới hừng hực bốc cháy lên, khuôn mặt co quắp, đằng đằng sát khí phẫn hận, hai tròng mắt như chim ưng tới gần Như Mạt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cảm thấy đối phó một người, phương thức tàn nhẫn nhất là cái gì?”
Như Mạt im lặng không lên tiếng, nặng nề thở gấp, trừng lớn hai tròng mắt nhìn về phía anh!
Trang Hạo Nhiên chậm rĩa vươn tay, thong thả túm lấy cổ Như Mạt, trong nháy mắt bóp chặt.
“......” Như Mạt trong nháy mắt ngẩng đầu, cổ bị bóp chặt, cả người nhanh chóng thiếu không khí, hít thở không thong, khuôn mặt đỏ bừng, hai tròng mắt run rẩy kịch liệt nhìn về phía anh.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên rét lạnh như chim ưng, càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng lợi hại trừng mắt nhìn cô, nhớ tới hôm nay Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi đè xuống, còn có khả năng cơ thể bị hủy diệt, gương mặt anh càng lúc càng dày đặc sát khí, chậm rãi vừa bóp cổ cô vừa đứng lên. Như Mạt cũng chợt cảm giác như bị móng vuốt của chim ưng túm lấy, trái tim chợt lạnh lẽo, cơ thể như bay lên, hai tròng mắt chấn động lóe ra vài tia kinh hoàng.
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt hạ trọng lực, siết chặt cổ cô áp cô vào tường, hai tròng mắt tuôn ra tia giận giữ nhìn chằm chằm cô, chợt nhíu mày, mang theo sự giễu cợt như đang vờn mồi, cắn răng cười hỏi: “Cô nói!! Để đối phó với một người vô tình vô nghĩa, vô tâm vô phế, tàn nhẫn hung ác nên làm như thế nào mới có thể làm cho cô ta hết sức thống khổ? Nghĩ đến Trang Hạo Nhiên tôi cũng là người có máu có thịt, tôi tự nhiên thừa nhận đêm nay nổi trận lôi đình, phẫn nộ muốn giết chết cô!! Cô muốn chịu đựng thế nào với cơn phẫn nộ đêm nay của tôi? Cô muốn như thế nào, chịu đựng như thế nào, nếu như Khả Hinh có chút sơ xuất gì, tôi sẽ lóc từng miếng thịt xem cô chịu đựng thế nào?”
Anh nói xong, hai tròng mắt kịch liệt lóe lên, lại một lần nữa bóp chặt chiếc cổ trắng muốt kia, chỉ nghe tiếng rắc một cái, chiếc cổ kia dường như gãy làm đôi.
Gương mặt Như Mạt đỏ bừng, hạ thấp mắt, run rẩy sợ hãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cô chưa từng thấy anh đáng sợ như vậy!!
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lập tức hiện lên sự tàn nhẫn, tới gần cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng rằng chỉ có một mình cô mới có một mặt khác!! Mỗi người đều có! Đáng tiếc anh trai tôi, đã từng đối với cô tình sâu như biển!! Tôi tùy tiện giải quyết cô, không phải là quá tiện nghi cho cô sao, thủ đoạn độc ác trong nhiều năm như vậy? Mặc kệ Khả Hinh cùng ai ở cùng một chỗ!! Sau khi tôi biết chân tướng, đều sẽ không dễ dàng buông tha cho cô!! Nhất là buổi tối hôm nay, cô lại làm ra loại chuyện điên rồ này!”
Anh nói xong, lại giống giận, bóp chặt cổ Như Mạt, đem cả người cô đập vào bức tường bên kia, lại phẫn hận chỉ về hướng cô vừa ngã xuống, sắc bén phẫn hận nói: “Tất cả những chuyện cô đã làm đối với Tưởng gia và Trang gia, những chuyện điên rồ cô làm ra trên người Khả Hinh, dù cho có mười cái mạng cũng không chết đủ!! Như thế nào mới có thể làm cho một người như cô triệt để sợ hãi, sợ hãi, sống không bằng chết? Tôi muốn từ từ ở trên người của cô tìm ra đáp án!! Hai mươi mấy năm trước, cô đối với Tuyết Nhi và Khả Hinh làm những chuyện gì, tôi sẽ từ từ trả lại cho cô!”
Anh nói xong, đầu tiên là trừng lớn hai con mắt giận giữ nhìn cô, sau đó không nói gì lập tức xoay người rời khỏi đó!
Như Mạt nhìn Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt giống như thần chết, biến mất trong bóng đêm, cô đột nhiên sợ hãi kêu lên kinh hoàng.
Trang Hạo Nhiên dừng bên ngoài cửa sắt, nghiêng mặt phẫn hận nói: “Sợ? Nghe nói cơ thể của cô chứa đựng hai linh hồn!! Tôi đã giúp cô mở ra mặt ác quỷ! Nếu như linh hồn của cô còn có thể lên thiên đường, coi như là tôi đã làm một chuyện tốt!!”
Anh nói xong lại cắn chặt răng, hai tròng mắt chợt lóe, nhanh chóng đi ra ngoài!!
Lãnh Mặc Hàn đợi sau khi Trang Hạo Nhiên rời khỏi đây, hai tròng mắt anh lóe lên mạnh mẽ, dừng trên người Như Mạt đang kinh hoàng bất an co rúc ở góc tường, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Anh chậm rãi đến gần Như Mạt, ngồi xổm người xuống, nghiêng mặt dừng trên cô, có lẽ người đàn ông này mới thật sự vô tình, tàn nhẫn khát máu, biết Thanh Bình cùng Mỹ Linh đã bê cái rương đi tới, hai tròng mắt anh lóe ra, lạnh lùng không nói thêm điều gì, ném cho cô một cái bật lửa màu!
Cả người Như Mạt sợ hãi run lên, trên trán đổ đầy mồ hôi, hai tròng mắt run rẩy kịch liệt, kinh hoàng không hiểu nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nếu như đợi một lát nữa, cô cảm thấy thân thể, mạch máu, làn da, não bộ, không chịu được nỗi đau khổ này, hãy lấy chiếc bật lửa đốt thịt của mình, như vậy cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Đừng có nghĩ đến chuyện tự sát, chúng tôi đã tiêm một chút độc vào đầu lưỡi của cô, mỗi lần cô cắn sẽ đau đớn gấp bội! Cô cứ từ từ mà hưởng thụ!”
Cơ thể Như Mạt run lên vì sợ hãi, hai mắt ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng không muốn nói nữa, chậm rãi đứng lên, lặng lẽ đi ra khỏi mật thất, nhìn thấy Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cũng đã đi ra ngoài theo phía sau Trang Hạo Nhiên. Anh dừng lại một lúc, nhìn bóng lưng đã đi xa kia, hiểu rõ tối nay anh muốn nổi trận lôi đình như thế nào, anh lại vĩnh viễn đều biết, biện pháp đối phó với một người, như thế nào mới là thẳng thắn nhất.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra khỏi mật thất, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt kia, những đám mây đen tạo thành một vòng xoáy thật lớn, nhớ tới chân tướng trong quá khứ cùng với anh trai, trái tim anh chợt cảm thấy đau đớn, lúc này anh mới thể hiện cảm xúc của mình.
Lãnh Mặc Hàn, Tô Lạc Hành, Lâm Sở Nhai cùng nhau lặng lẽ đi ra, đứng phía sau anh, có chút đau lòng nhìn anh.
Tiếng kêu thống khổ của Như Mạt, thê lương truyền ra từ bên trong mật thất, không chịu đựng nổi mà ngửa mặt khóc rống lên.
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng kêu thê lương như vậy, lại nhớ tới tất cả đau khổ của Khả Hinh từ trước đến nay, hai tròng mắt anh sắc bén lợi hại như lưỡi dao, cả người toát lên khí chất thống trị, có vô tình, có tàn nhẫn.
Lãnh Mặc Hàn cất bước đi lên phía trước, đi tới phía sau anh chậm rãi hỏi: “Tiếp được chúng ta nên làm gì?”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, im lặng không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn vòng xoáy đen kịt phía chân trời, lạnh lùng sâu sa nói: “Giữ lại Như Mạt, cô ta vẫn còn có tác dụng!!”