Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cháo
.
“Tiểu Thảo! Anh về rồi!”
Vệ Tiểu Thảo vừa nghe tiếng đã vội vàng đáp lại rồi đi từ phòng bếp ra.
“Ở đây ở đây!” Cậu hẵng còn mặc tạp dề trên người, đối mặt với ông chủ của mình giọng nói của Vệ Tiểu Thảo rất là ôn hòa, “Ông chủ đã về, tối nay chúng ta ăn đầu cá hấp ớt có được không?”
剁椒鱼头 đầu cá hấp ớt
“Được.” Ông chủ nâng mặt cậu hôn một cái lên gò má, trông có vẻ rất vui, “Tiểu Thảo nói ăn gì thì ăn đó, Tiểu Thảo làm gì anh cũng thích ăn.”
Khả năng nấu nướng của Vệ Tiểu Thảo cũng được, nhưng trước đó bị đập đầu nên hình như có hơi ảnh hưởng đến trình độ nấu ăn, đôi lúc nêm gia vị không được ổn định.
Nhưng ông chủ vẫn rất cho cậu mặt mũi, cho dù ăn ngon hay không thì cũng ăn rất nhiều, chỉ là có lúc đang ăn bỗng khóc lên khiến Vệ Tiểu Thảo hoảng hốt.
“Ông chủ, không ngon thì đừng ăn nữa, tôi nấu món khác cho anh được không?”
Đáng tiếc cậu có khuyên cũng vô ích, ông chủ không nghe cậu, vẫn ăn không dừng.
Cơm nước xong, ông chủ còn không để Vệ Tiểu Thảo rửa bát, muốn đích thân đi rửa.
Vệ Tiểu Thảo cảm thấy rửa có hai ba cái bát mà phải dùng đến máy rửa thì quá lãng phí nước, nhưng đối diện với ông chủ hăng hái tích cực như vậy cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ đành kệ để ông chủ tự phát huy.
Hôm nay ông chủ lại khóc rồi.
Lúc Vệ Tiểu Thảo đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng anh khóc, cậu cũng không hiểu nổi Alpha này lấy đâu ra mà lắm nước mắt như vậy.
Cậu mở mắt ra, phát hiện ông chủ nằm mơ tự làm mình khóc, cậu đưa tay sờ cái đầu xù của ông chủ một cái, vỗ nhẹ.
“Không sao không sao, đừng sợ ngoan nào.”
Có lẽ ông chủ được cậu vỗ về, tiếng nghẹn ngào dần ngừng lại, nhưng vẫn nỉ non ôm lấy cậu.
Ông chủ nói: “Anh sai rồi, bé con à. Em đừng đi…”
Vệ Tiểu Thảo vỗ lưng ông chủ, cơn buồn ngủ bay sạch nhìn chằm chằm vào cái đinh trên tường mà ngẩn người.
Ông chủ rõ ràng có một ‘bé con’, vậy mà sao lại tìm đến cậu chứ.