"Anh đánh thức em sao?"
Một giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền vào trong tai, Lạc Trăn ngây người một lúc lâu, bỗng lắc đầu, lẩm bẩm: "A! Quả nhiên là cô đơn quá lâu rồi, thế mà lại mơ thấy nam thần......"
Đặt đầu xuống, tiếp tục ngủ.
Mới đặt xuống chưa được vài giây, Lạc Trăn đã bị đánh thức, cô bị cảm giác ngứa trên má đánh thức, giống như có người có sở thích đùa dai lấy ngón tay khẽ vuốt mặt cô, làm xuất hiện cơn ngứa. Cô nửa tỉnh mơ nhíu mi tâm, nghiêng đầu tránh ngón tay kia đụng vào.
Không lâu sau, cô cảm giác được một nơi mềm mại có nhiệt độ chạm vào trán cô...... Chóp mũi...... Môi....
Môi!!!!!
Lạc Trăn tỉnh ngủ rồi!
Vừa mở mắt ra đã thấy một đôi mắt đen nhánh sâu không đáy đang nhìn cô, cô khẽ nhếch miệng, nơi mềm mại đó đã thuận lợi chui vào trong miệng cô, công thành đoạt đất.
Hương vị quen thuộc đến không thể quen hơn chui vào mũi cô, thậm chí, hương vị kia còn ngang ngược đi khắp nơi trong khoang miệng cô, Lạc Trăn đã không chuẩn bị, suýt chút nữa bị hôn đến không thở được.
Còn người nọ khi phát hiện tình trạng của cô, liền tách ra khỏi môi cô, cô mở to miệng để lấy dưỡng khí, nhưng tất cả đều là hơi thở của người đàn ông.
Lạc Trăn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt mình, chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: "Nam thần anh đã về rồi!"
Sau đó miệng lại bị chặn lại......
Sau khi trải qua một hoạt động không thể miêu tả xong, cả người Lạc Trăn lại không mệt ngược lại càng có tinh thần, có thể là tâm lý do bị sinh lý tác động, khiến cho toàn tế bào tỉnh lại.
Lạc Trăn dựa lên người nam thần rầm rì nói: "Nam thần, anh không cảm thấy chúng ta gặp lại sau ba tháng xa cách chuyện đầu tiên chính là...... Chính là làm cái kia gì gì, không có giao lưu tình cảm một chút sao?"
Lúc lâu sau, nam thần đang nhắm mắt mới mở miệng nói, vẫn mang theo âm thanh trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng như tiếng đàn cello, "Anh cho rằng đây là con đường xúc tiến tình cảm của cả hai tốt nhất."
Lạc Trăn bất mãn mà hừ hừ hai tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Nhưng vừa mới ngồi dậy, đã bị người đàn ông kéo về lại, "Nếu em cảm thấy trình độ giao lưu tình cảm này chưa đủ, vậy chúng ta tiếp tục."
Lạc Trăn không nói gì, kệ động tác của anh.
Nhưng giờ phút này trong nội tâm cô: Ngao ngao ngao ngao ngao nam thần nghiêm trang làm bộ dạng lưu manh cũng thật soái a!!! Nam thần mặt than giờ đã ngồi xe đi ra tận hệ Ngân Hà rồi a a a!!!
Kết quả việc vận động quá mức đó chính là ngày hôm sau Lạc Trăn quên mất thời gian hẹn Tùng Hề ở cửa, xe bảo mẫu đều đã đợi ở dưới lầu, Tùng Hề đợi nửa ngày không thấy người, trực tiếp lên cửa tìm.
Sau một lúc điên cuồng ấn chuông cửa, cửa rốt cuộc cũng mở ra.
"Lạc Trăn Trăn cô nói cô có phải chán sống ....... Nhưng lúc nhìn người đứng trước cửa, mấy từ chưa nói ra hết, làm thế nào cũng không nói ra tiếp được.
Tùng Hề vẻ mặt táo bón cộng thêm biểu tình kinh sợ, cứng đờ giơ một bàn tay lên nịnh nọt, "Vân tiên sinh...... Sáng...... Sớm....... Vui...... Vẻ........"
"Ừ, em ấy đang rửa mặt." Nói xong, người đàn ông đi vào trong, làm ra bộ dạng xin cứ tự nhiên.
Tùng Hề cứng đờ đi vào thay giày, cứng đờ đi vào phòng khách, cứng đờ ngồi xuống, cứng đờ mà duy trì bộ dạng học sinh tiểu học chờ Lạc Trăn rửa mặt xong đi xuống.
Ôi mẹ ơi!!! Vân tiên sinh sao đã trở lại rồi! Không phải hơn ba tháng mới về sao! Cô ấy sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài! Như thế nào liền đã trở lại! Đặc biệt là cô ấy còn ấp ủ cảm xúc chuẩn bị ra tuyệt học "Sư tử rống" với Lạc Trăn lúc ở cửa, nửa đường bị phá sẽ tẩu hỏa nhập ma đó!!!
Vì bị kinh hãi quá độ nên Tùng Hề đã quên, hôm nay cách người nào đó rời Lan Hải đã hơn ba tháng rồi.
Trong ba tháng quát mắng Lạc Trăn cô ấy suýt nữa đã quên, phía sau Lạc Trăn còn có một vị đại Boss!
Ngàn vạn lần đừng cáo trạng đó!
Lạc Trăn rửa mặt chải đầu trang điểm xong, trực tiếp cầm khối sandwich kẹp trứng thịt xông khói nam thần mới làm đi ra nhìn gương mặt cứng đờ không biểu tình của Tùng Hề ở cửa, ra cửa còn làm mặt quỷ với Tùng Hề, lấy cái khối sandwich nam thần làm đưa lên miệng cắn ba miếng.
Cả người Tùng Hề run lên.
Thực ra cô ấy vẫn rất bội phục Lạc Trăn, nhìn một nha đầu tuổi không đàng hoàng lại có thể thể sống với nam thần có khí chất người sống chớ đến gần như vậy chứ?
Lúc thang máy đến, Trăn nhan cẩu còn ra vẻ si mê, "Nam thần của tôi càng ngày càng soái mà! Sao lại cay thế hắc hắc hắc hắc hắc..."
Tùng Hề không nỡ nhìn thẳng.
Nếu fans nhan sắc của cô thấy bộ dạng hoa si chảy nước miếng của nữ thần nhà mình....... Chắc hẳn sẽ ngừng liếm màn hình đi........
Thế giới của Nhan cẩu, cô ấy không hiểu được!
Công việc hôm nay của Lạc Trăn không nhiều lắm, đầu tiên là tiếp nhận phỏng vấn của một tạp chí hạng hai, tới studio để sắp xếp nội dung phỏng vấn với tạp chí. Cũng may không phải là tạp chí bát quái, nội dung phỏng vấn chỉ tập trung về sinh hoạt hàng ngày của cô và một số việc lặt vặt khác, khi kết thúc đã là giờ.
Dọn dẹp một chút liền chuẩn bị về nhà, Tùng Hề kéo Lạc Trăn đến gần kề sát vào tai cô nói nhỏ.
"Cô có hỏi Vân tiên sinh không, chuyện Thẩm Nam Nam ý?"
"Thẩm Nam Nam?" Lạc Trăn nghĩ nghĩ, mới nhớ đến sự kiện kia, quyết đoán trả lời: "Không có."
Tùng Hề muốn đi qua cho cô một tát, "Bà cô của tôi ơi tâm cô cũng thật rộng, rõ ràng là Thẩm đê tiện mơ ước nam thần của cô, cô thế nào lại thờ ơ như thế?"
Lạc Trăn không để bụng: "Chỉ là bóng dáng giống thôi, cũng không chắc chắn là nam thần mà!"
"Nếu là thật!" Tùng Hề quả thực hận không thể rèn sắt thành thép.
Lạc Trăn tự hỏi xong, mặt tỏ vẻ thấm thía nói: "Chuyện của người trẻ cô không hiểu được đâu, làm một nhan cẩu thuần chủng, mặc kệ có yếu tố bên ngoài nào làm quấy nhiễu, trong mắt đều sẽ không chứa gì ngoài nam thần. Tối qua nam thần làm chuyện không thể nói được với tôi, cô cảm thấy trong đầu tôi còn có thể chứa cái gì sao?"
Làm một con cẩu độc thân cao quý, Tùng Hề không muốn nghe Lạc Trăn miêu tả sinh hoạt hàng ngày với nam thần, cô ấy quay đầu tỏ vẻ, bản thân cái gì cũng không biết.
"A! Mặt trời lặn rồi, đây là thời điểm chào đón nam thần trở về, chúng ta mau xuất phát thôi!"
Tùng Hề: Tiểu hoa si này là ai cô ấy không biết.
Bây giờ là thời điểm kẹt trong thành phố, Lạc Trăn sợ nam thần sốt ruột, dứt khoát nhắn tin với nam thần.
Lạc Trăn: ToT nam thần em kẹt xe rồi, anh ăn cơm chiều trước đi không cần chờ em đâu.
Nam thần: Không có việc gì, anh bảo nhà bếp đưa bữa tối muộn một tí.
Lạc Trăn: ~~~~
Nam thần: :)
Ngao ngao ngao không hiểu vì sao nam thần gửi emoji cũng soái như thế!!!
Tâm tình của Lạc Trăn phá lệ kích động chia sẻ niềm vui của mình cho các tiểu yêu tinh tỏng nhóm cùng chung niềm vui.
Một quả phỉ lớn v: cho dù kẹt xe nhưng tâm trạng vẫn tốt, có khả năng nhìn đến vẻ đẹp của bản thân! Tâm trạng liền tốt lên! Kèm một bức ảnh chụp chân dung.
Ngay chốc lát, đã có vài trăm bình luận.
"Nữ thần người trêu chọc ta!!!"
"Lạc Trăn Trăn cô không sủng hạnh yêu tinh nhỏ chúng tôi, tôi báo cảnh sát có trẻ con bị bắt cóc!"
"Lạc Thần! Người thật đẹp!!! Liếm màn hình!!!!"
"Nữ nhân, ngươi đã thành công khiến ca chú ý........ Anh anh anh, ( V Lạc Thần thành thật giải thích đi có phải cô đã nhìn trộm ảnh chụp của tôi nên tâm trạng mới tốt đúng! Đúng không? Đúng không?"
"Lầu trên đúng là không biết xấu hổ, Lạc Thần rõ ràng là vừa cùng tôi nói chuyện cho nên tâm trạng mới đặc biệt tốt!"
"Lão công lật thẻ bài của tôi, tôi sẽ livestream ăn mười cân que cay! Cực kỳ cay!"
......
Mới một lát đã có mấy nghìn bình luận, xe cũng đã đi qua đoạn tắc, nhanh chóng đi về chỗ nam thần của Lạc Trăn.
Tùng Hề không muốn xem nhan cẩu hoa si tú ân ái, cự tuyệt lời mời của Lạc Trăn, để trợ lý lái xe rời đi.
Lúc Lạc Trăn vào nhà, nam thần đang ở trong thư phòng, thấy cô trở lại, liền buông văn kiện trên tay xuống, gọi điện thoại bảo người làm đưa cơm đến.
"Còn một ít việc chưa làm xong, hôm nào rảnh sẽ làm đồ ăn cho em." Nam thần giải thích nói, Lạc Trăn đương nhiên không có ý kiến gì, liên tục nhìn chằm chằm anh, ba tháng không gặp, cô phải nhìn cho đủ.
Anh rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của cô, giơ tay lên che đôi mắt cô, ho nhẹ một tiếng: "Thu lại một tí, ăn cơm xong lại nhìn"
"......Được." Nam thần nói cái gì cũng đúng!
Hiệu xuất đưa cơm rất cao, chưa đến phút đã đưa tới.
Lúc ăn cơm, Lạc Trăn bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước Tùng Hề bảo cô, cô ở trước mặt người đàn ông này luôn là nghĩ gì nói đấy chưa bao giờ giấu diếm, lập tức không chịu nghẹn khuất nữa, lập tức mở miệng hỏi: "Không lâu trước đó có một tin tức, Thẩm Nam Nam ngồi cùng một người đàn ông trên máy bay, có lẽ là bạn trai, bộ dạng người đàn ông kia rất giống anh ..." Tuy rằng cuối cùng làm sáng tỏ chỉ là bèo nước gặp nhau.
"Ảnh chụp gì?"
"Chính là hơn một tuần trước, chuyến bay về nước từ Mỹ đến Hong Kong của Thẩm Nam Nam." Lạc Trăn trực tiếp mở ra di động tìm kiếm ảnh chụp kia, tuy rằng đã qua một đoạn thời gian tin tức này cũng đã xuống, nhưng mà muốn tìm lại vẫn rất dễ.
Nam thần mắt nhìn, nhíu mày hạ mi xuống, "Người phụ nữ này là ai?"
"Nữ minh tinh Thẩm Nam Nam."
Nam thần biểu tình hờ hững ( mặc dù ngày thường cũng là biểu tình này ) khiến Lạc Trăn cảm thấy, có thể thật sự chỉ là giống nhau mà thôi. "Người đàn ông này là anh sao?"
Mau nói cho cô là không phải anh đi!
Nam thần nghĩ vài giây, "Là anh"
Lạc Trăn mở to mắt, cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở đối diện, biểu tình vô cùng đáng thương, làm cho người ta hoài nghi có phải giây tiếp theo sẽ khóc không.
Trên thực tế, Lạc Trăn còn chưa tới tình trạng muốn khóc, chỉ có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo đụng chạm, cô còn chưa có scandal gì với nam thần! Scandal đầu tiên liên quan đến nam thân lại là do heo chạm! Bị! Heo!Chạm!!
"Hơn một tuần trước, anh đích thực có bay từ Mỹ đến Hong Kong, bức ảnh này cũng là sự thật, nhưng mà chẳng qua là góc độ chụp có vấn đề, hơn nữa cô ta rất ồn ào, sau đó anh đã bảo tiếp viên đổi chỗ cho anh."
Đây là lần đầu tiên nam thần nói nhiều câu trong một lúc như vậy!
Anh như vậy nghiêm túc mà cho cô giải thích nhất định là lo lắng cô hiểu lầm! Quả nhiên, trong mắt nam thần như thế nào sẽ chứa được Thẩm Nam Nam cái loại này dung chi tục phấn đâu!
Lạc Trăn không biết xấu hổ mà nghĩ.
"Được thôi." Cô cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu chuẩn bị ăn cơm tiếp, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liêng ngẩng đầu lên hỏi người đối diện, "Anh có cảm thấy em ồn ào không?"
Biểu tình vạn năm bất biến của Nam thần giống như buông lỏng xuống, sau đó bình tĩnh gắp một miếng xương sườn vào bát cô, "Em như thế nào cũng đều tốt"
Nam thần anh một lời không hợp liền trêu em!
Ăn cơm xong, nam thần tiếp tục tiến thư phòng làm việc, Lạc Trăn ngồi trên số pha xem kịch bản, đây là bộ phim truyền hình về thời trang được Công ty giải trí Hoa Hạ đầu tư mạnh tay trong năm nay, gồm ba cô gái với ba tính cách khác nhau, cho nên vai chính có người, Lạc Trăn là ánh sáng của nhóm, là một vai chính, mặc dù vẫn là một nhân vật bình hoa như cũ, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ chính quan trọng, Tùng Hề luôn quan tâm đến bộ phim truyền hình này, cho nên bây giờ cô cũng coi trọng.
Đinh đinh!
Di động đặt ở một bên bông vang lên, là tin nhắn WeChat, Lạc Trăn mở ra, là Đoạn Huyên.
Đoạn Huyên: Lạc Thần, chị đang làm gì thế?
Lạc Trăn giật khóe miệng, nhưng vẫn hồi phục.
Mộ quả phỉ nhỏ: Xem kịch bản, có việc gì thế? [ mỉm cười]
Đoạn Huyên: Lạc Thần, thế mà chị lại trả lời em, em rất kích động a!!! Chính là...... Em tính toán ra một album, MV vẫn trong quá trình chuẩn bị, chị có thể diễn vai nữ chính trong MV của em được không?
Một quả phỉ nhỏ: Cái này tôi cũng không rõ lắm, công việc của tôi đều là do người đại diện sắp xếp, cậu có thể liên hệ với người đại diện của tôi. [ mỉm cười]
Tuy rằng cậu ta soái, nhưng con người lại chẳng ra gì, hơn nữa cậu ta cũng không soái bằng nam thần.
Nam thần ra tay, cô có cả thế giới!
Tác giả có lời muốn nói: (~ Boss lên sân khấu Đại
Một lời không thể nói hết.
--------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.