Người Yêu Dấu

chương 16: chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cơ hội cuối cùng để uống cà phê đây. Dượng Alan thò đầu vào phòng tắm khi tôi đang đánh răng rửa mặt

- Dượng để dành cho con một tách. Một giây nữa là con xong rồi.

Tóc tôi nhất định không vào nếp. Dưới mắt tôi có hai quầng thâm và da trông rất sạm. Tôi tìm lọ sáp bôi tóc trong túi đựng đồ thể thao nhưng hóa ra tôi đã để quên trên xe. Tôi vội vàng chạy ra bên ngoài trời lạnh.

Khi nhét chìa khóa vào cửa xe, tôi há hốc miệng vì kinh ngạc. Băng ghế đã ngả ra đằng sau và đôi chân dài của Cameron duỗi ra đến tận bảng đồng hồ. Cậu ta đắp chiếc áo khoác bò lên người và mắt nhắm lại. Trông Cameron giống hệt hồi nhỏ. Tôi nhẹ nhàng mở cửa xe và chui vào cạnh cậu.

- Cameron. - Tôi gọi khẽ. – Cam.

Cậu mở mắt, hơi chói vì ánh mặt trời.

- Xin chào.

- Cậu đang làm gì đấy?

- Ngủ trong xe của cậu.

- Mình biết rồi. – Tôi liếc vào nhà. – Cậu có muốn vào nhà không? Và ăn sáng nữa?

Cậu gật đầu và ra khỏi xe. Tôi dẫn cậu đi lên trước, qua cửa chính và vào bếp. Mẹ tôi đang làm bữa trưa. Bà ngước mắt lên, vẻ ngạc nhiên chỉ thoáng qua một giây.

- Ồ, chào cháu, Cameron. Bác nghĩ là vẫn còn một tách cà phê nếu như Jenna không ngại chia sẻ.

- Cậu cứ uống đi. – Tôi bảo cậu ta. – Mình sẽ mua vài thứ trên đường đến trường.

- Cảm ơn. Mẹ lấy ra một cái tách và sẻ thành ra hai nửa.

- Mẹ xong rồi. – Bà vừa nói vừa cho bữa ăn trưa của mình vào túi giấy. – Rất vui được gặp cháu, Cameron. Bảo với mẹ cháu rằng bác rất muốn gặp cô ấy.

Rồi quay sang hôn tôi.

- Chúc vui nhé.

- Vâng ạ.

Tôi và mẹ không hề trao đổi với nhau câu nào nữa kể từ hôm Chủ nhật vừa rồi và tôi biết rằng mẹ đang chờ đợi ở tôi một tín hiệu rằng tôi đã hết giận. Tôi hôn lại và điều đó khiến mẹ mỉm cười.

- Tại sao cậu lại không vui chứ? – Cameron hỏi khi mẹ tôi đi khỏi.

- Sáng nào mẹ cũng chúc mình như thế mà. Đối với mẹ thì từ đó đồng nghĩa với từ “tạm biệt”. Làm thế nào mà cậu lại chui vào xe của mình được?

- Cậu có khóa đâu.

- Ồ.

Câu hỏi của tôi sẽ rõ ràng hơn nếu tôi hỏi: “Tại sao cậu lại chi vào xe của mình?”, nhưng tôi có thể chờ đợi câu trả lời này. Chúng tôi nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách của dượng Alan. Dượng thò đầu vào bếp.

- Chào Jenna nhé. – Chợt lông mày của dượng nhướng lên khi nhìn thấy Cameron. - Ồ, chào cháu.

- Chào bác ạ. – Cameron chào lại.

- Rất vui được gặp lại cháu.

- Cháu cũng thế.

Một quãng im lặng dài ngượng nghịu tiếp sau đó và chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười lịch sự.

- Hẹn gặp lại con tối nay, Jen.

- Chào dượng.

Dượng đi ra ngoài và tôi quay sang Cameron.

- Nào.

- Tối qua cậu không gọi ình.

- Mình có gọi được không?

Cameron nhìn xuống đất.

- Chỉ nghĩ rằng cậu đã có số của mình nên mình trực điện thoại cả đêm. – Cậu cười. – Tự nhiên lo rằng nó bị hỏng. Và cuối cùng phải ra trạm điện thoại công cộng để thử gọi xem.

- Sao cậu không gọi ình. Vì sau khi cậu bỏ mình ở lại sau bữa trưa hôm chủ nhật. Mình nghĩ rằng… - Tôi kết thúc ở đó và nhún vai, không muốn tức giận với Cameron hay có bất kỳ cuộc tranh luận nào. - Dù sao thì sau buổi thử vai, mình đã vào phòng tập với Steph và sau đó phải cắm đầu vào đống bài tập bị bỏ quên. Điều đó không có gì đáng buồn cười chứ.

Dĩ nhiên là tôi đã bấm số của Cameron tới mười tám lần nhưng rút cục vẫn không gọi. Tôi không biết sẽ phải nói gì và càng đáng sợ hơn nếu như cậu không nhấc điện thoại.

- Hôm Chủ nhật lẽ ra mình không nên làm như thế.

- Ồ. – Tôi khoát tay. – Thôi đừng băn khoăn về điều đó. Mình phải đi chuẩn bị vài thứ đây. Có ngũ cốc và vài thứ nữa đấy… cậu có thể mang về nhà tự làm.

- Em nhìn thấy cậu ấy đang đi bộ đến trường.- Tôi bảo Ethan. - Thế là em kéo cửa ra và mời cậu ấy lên xe. Em nghĩ là ai cũng sẽ làm thế thôi. Tôi không có thói quen nói dối Ethan nhưng thực sự không biết làm cách nào cho anh hiểu. Cameron ngủ trong xe của tôi. Thậm chí đến tôi còn không hiểu nổi. Còn Cameron, trên đường đến trường, vẫn không đưa ra một lời giải thích nào.

- Được rồi, thế tại sao em đi học muộn? – Ethan hỏi.

- Sáng nay em chuẩn bị mọi thứ muộn. Thành ra muộn giờ.

Anh không nhìn tôi, không nắm tay tôi hay làm bất kỳ một hành động nào tương tự khi chúng tôi đi xuống sảnh.

- Đây là lần đầu tiên em đi học muộn, Jenna. Và, thật là ngẫu nhiên, điều đó lại xảy ra khi em đi cùng với Cameron.

- Vâng. Khi chúng tôi bước vào phòng, tôi kéo tay Ethan lại. Trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi mình tại sao không cố gắng cắt đứt mọi chuyện này. Anh không hề hiểu tôi, không thích tôi, thậm chí còn không có thái độ khoan dung. Nhưng có lẽ đây cũng là lỗi của tôi nữa, là kết quả của những lời nói dối, giấu giếm và cách hành xử như một người hoàn toàn khác. Cảm thấy tuyệt vọng, tôi bắt đầu giở lại bài của Steph.

- Em đang cố gắng làm mối cho cậu ấy và Katy. Em muốn cậu ấy tham gia mọi việc cùng chúng ta và như thế có thể gần gũi cô ấy.

Ethan cười nhạt.

- Điều gì làm em nghĩ rằng cậu ta sẽ đến với Katy?

- Sự hấp dẫn trái chiều.

Chuông vào lớp reo lên. Cameron đi về phía chúng tôi, như thể cậu ta đang chờ đợi để được vào lớp. Giờ thì chúng tôi cư xử với nhau rất kín đáo.

- Xin lỗi, ình qua. – Cameron nói.

Ethan gạt tóc ra khỏi mắt, và hất cằm.

- Chờ chút, tôi còn vài việc với bạn gái tôi.

Nói rồi Ethan kéo tôi vào người anh và hôn. Anh điềm nhiên đưa lưỡi quờ tìm trong miệng tôi. Khi anh thả tôi ra, Cameron vẫn đứng nguyên đó và nhìn.

- Điều đó là để gây ấn tượng với tôi sao? – Cậu ta hỏi và bỏ vào lớp.

Má tôi nóng bừng, không phải vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi.

- Tại sao anh lại làm thế, Ethan?

- Vì anh thích thế. – Mặt anh lúc này cũng đỏ ngang với tôi.

- Em sẽ đánh giá cao điều này nếu như anh không dùng thân thể em để thể hiện.

Chuông reo lên lần cuối cùng. Tôi đẩy anh ra để đi qua và về thẳng chỗ ngồi, lấy cuốn sách môn chính thể và cố gắng kìm mình để không khóc. Kể từ ngày tôi nghe tin Cameron chết, tôi chưa bao giờ khóc ở trường. Không khóc ở trường là điều tiên quyết để có thể trở thành Jenna Vaughn.

Thầy O’Connor một lần nữa lại mắc lỗi vì quá tốt, thầy ra đứng cạnh tôi trong suốt thời gian kiểm tra miệng. Thầy thì thầm.

- Mọi việc ổn chứ, Jenna?

Tôi lắc đầu.

- Em có muốn thầy viết giấy ra ngoài() không?

Tôi gật đầu.

Thầy quay về bàn mình, viết giấy ra ngoài, và đưa cho tôi trong khi cả lớp chăm chú nhìn. Tất cả mọi người đều nhìn tôi trừ Ethan. Anh từ chối làm điều đó.

Tựa người vào khoang nhỏ trong nhà vệ sinh, lúc này tôi hoàn toàn trở thành Jennifer Harris. Tôi không thể đếm được số lần tôi đã khóc ở trường. Tôi khóc vì mọi lý do: làm rơi hộp đựng hoa quả ra giữa sân trường, cô Jameson vô tình ngồi vào công trình giấy bồi của tôi hay khi bị mất quả bóng cao so trong bộ đồ chơi.

“Con bé. Con bé béo phì.”

“Nhạy cảm, “giàu cảm xúc”, “cải lương” là những từ mà người lớn thường hay sử dụng. Dường như họ nghĩ rằng đó là cách để tôi thu hút sự chú ý.

- Em sẽ học cách để bình tĩnh trở lại. - Thầy hiệu trưởng Anderson đã nói với tôi như vậy sau một màn khóc lóc của tôi.

Tôi hứng chiếc khăn giấy dưới vòi nước và áp nó lên mặt, nhìn mình trong gương để kiểm tra đôi mắt đỏ hoe.

- Con bé. – Một giọng nói bật ra từ bên trong, giọng nói mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây cất lên. – Cậu không phải là một con bé. Những đứa trẻ có thể tự cứu mình bằng cách dùng tay trần để bẻ kính cửa sổ thì sẽ không bao giờ khóc.

Tôi nhắm mắt lại, muốn được tiếp tục nghe thấy những lời ấy nữa, cố gắng xua đi bất kỳ hình ảnh nào của Jenna Vaughn. Nhưng rõ ràng là giọng nói ấy đã dừng lại.

Cameron không bị bắt ở lại trường sau khi tan học mặc dù cậu ấy cũng đến muộn. Tôi không lấy làm ngạc nhiên. Cameron luôn điều khiển được mọi thứ bằng những nguyên tắc riêng của mình, cho dù đó có là nội quy của nhà trường đi chăng nữa. Ethan đợi tôi ngoài cửa phòng. Tôi giả bộ không nhìn thấy anh và đi hướng khác.

- Em đi đâu đấy? – Anh quay lại khi nhận ra rằng tôi không có ý định đi cùng anh.

- Em phải về sớm. Mẹ muốn em làm giúp vài việc trong nhà.

- Thế còn vở kịch thì sao?

Tôi nhìn anh. Tôi biết rằng anh cũng xấu hổ và hối hận vì màn kịch trước giờ học môn chính thể. Và tôi cũng biết rằng anh đang chờ đợi tôi, như mọi khi, sẽ nhẹ nhàng tha thứ cho anh và hành xử theo kiểu tất cả mọi thứ đều ổn rồi, sau đó khôi phục lại mối quan hệ của chúng tôi bằng một nụ cười và một cái ôm. Nhưng tôi không thể.

- Hôm nay em đành bỏ lỡ rồi. – Tôi nói. – Em xin lỗi.

Anh nhún vai, tỏ vẻ tức giận.

- Dù thế nào thì chúng ta vẫn phải đưa ra quyết định cuối cùng để lựa chọn vai diễn. Em đừng làm to chuyện.

- Ồ, chúc vui vẻ.

- Jenna…

- Gì vậy, Ethan? – Tôi đáp nhanh, giọng khó chịu.

- Đừng để ý nhé. Lạy Chúa. Gần đây em có chuyện gì vậy? – Anh bắt đầu bước đi, sau đó ngoái lại. - Ồ, để anh đoán xem nào. Lại vấn đề nội tiết chứ gì? Em về nhà uống vài viên Midol đi.

- Vâng, em sẽ làm thế. Cameron đứng ở bãi đỗ xe, ngay cạnh otô của tôi.

- Làm thế nào mà cậu thoát khỏi bị kiểm điểm? – Tôi hỏi, tay lục tìm chùm chìa khóa trong ba lô.

Cậu nhún vai.

- Ngày mai mình sẽ trả nợ. Bàn tay tôi nắm chặt chùm chìa khóa có chiếc móc treo tượng Nữ thần Tự do mà Ethan mua về sau chuyến đi du lịch New York cùng gia đình hồi trước năm học mới. Tôi tự hỏi không biết mình sẽ còn giữ chúng trong bao lâu nữa.

- Cậu có cần mình đưa về không?

- Không.

- Thế thì cậu đứng đây làm gì?

Cậu ta nhìn xuống đất và cuối cùng thì tôi cũng thuyết phục được cậu ta vào trong xe. Cameron nghe theo và ngồi lên ghế. Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi bãi đỗ xe và tôi lái xe qua vài khối nhà trước khi hỏi cậu xem chúng tôi sẽ đi đâu đây cho dù đã biết rõ câu trả lời: Đi về nơi mọi sự bắt đầu.

- Mình không nghĩ là mình có thể đâu Cameron.

- Cố lên nào. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Chúng tôi dừng xe chờ đèn đỏ và tôi đưa mắt liếc nhìn cậu, mong cậu sẽ nói “được rồi” và chúng tôi không phải đi nữa, hoặc là cậu ấy sẽ gợi ý đi về phía hẻm núi hay mua vài đĩa khoai tây tẩm pho mát. Tôi ước gì lúc này chúng tôi chỉ là những người bạn bình thường dựa trên những mối quan hệ bình thường chứ không phải có chung những hồi ức như thể chúng tôi không thuộc về thế giới này. Đèn chuyển sang xanh và Cameron nói.

- Hãy tin ở mình, Jennifer. Chỉ cần… cậu tin tưởng ở mình thôi.

Tôi lái xe qua một hai khối nhà nữa.

- Tại sao mình cần phải làm thế?

- Tại sao cậu lại không làm thế?

“Bởi vì cậu đã rời bỏ mình, Cameron. Sau khi chúng ta đã trải qua mọi chuyện cùng nhau.”

Nhưng tôi biết rằng đó không phải là lỗi của Cameron mà phần nhiều lỗi của tôi. Có vẻ như cả hai chúng tôi đều không cố gắng điều khiển cuộc sống của mình. Chúng tôi vẫn cứ sống trong sự bao bọc của bố mẹ, cả hai chúng tôi. Dù sao thì tôi cũng đã lái xe ra đến đường cao tốc. Tôi bật radio lên và chúng tôi cứ đi trong im lặng khoảng hai mươi phút. Khi đến lối rẽ, những cửa hàng xấu xí và siêu thị Wal-Mart mới xây dựng lù lù hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi nói.

- Để mình về nhà cũ của mình trước. Mình chưa quay lại đó kể từ khi chuyển đi.

- Còn mình đã đến đó hai lần rồi.

- Thật vậy sao?

- Ừ, sống ở đó cùng cậu là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của cuộc đời mình.

Tôi tưởng tượng ra Cameron đã đến nhà chúng tôi, đứng nhìn lên cửa sổ và đang nghĩ về tôi. Chúng tôi đã đến rất gần. Khu này dù sao cũng đẹp hơn ngày xưa một chút với những cửa hàng và thương xá sáng sủa. Khi nhận ra con phố cũ nhà mình, tim tôi đập rộn lên.

- Nó đây. – Tôi nói.

Dường như tất cả mọi thứ ở khu nhà cũ đều vẫn nguyên xi, vẫn vôi tường màu be, vẫn bãi đỗ xe mái thiếc rỉ, vẫn lối vào bằng xi măng bao quanh thảm cỏ xanh ngăt và chiếc ao nhân tạo. Giờ có thêm những lá cờ màu vàng và xanh lá cây treo dọc phố như những điểm nhấn ồn ào để quảng bá và khẳng định về một cuộc sống thú vị ở vùng West Valley & Gardens.

- Ngày chuyển nhà đặc biệt. – Cameron nói, chỉ vào băng rôn treo trên cổng vào. – Miễn phí cho tháng thuê nhà đầu tiên.

- Quá hấp dẫn.

Chúng tôi đỗ xe và bước trên nền gạch xi măng đi về phía khu nhà C, tất cả cửa sổ đều trổ ra phía tường bên này. Chúng tôi đã từng ngồi đó và nhìn ra ngoài sau giờ học, quang cảnh của khu nhà kho đã thật là dễ thương. Giờ thì hơi thở của tôi điều hòa trở lại khi tôi quành ra góc tòa nhà. Chỗ giữa tôi và khu nhà kho mà trước kia chỉ là nền đất trống khô cằn, người ta đã trồng rất nhiều cây dương. Hệt như truyện cổ tích, những cây dương lớn rất nhanh và lá của chúng chuyển từ màu xanh của hè muộn sang màu vàng của mùa thu. Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu như hàng ngày nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những thân cây trắng kia thay vì một mảnh đất chết trống trơn.

Một cơn gió nhẹ thổi qua và lá cây khẽ lay động.

- Nghe kìa. – Tôi bảo Cameron.

Cameron nhảy qua dòng suối nhân tạo chảy giữa chúng tôi và những cây bạch dương. Tôi cũng làm thế rồi chúng tôi tiến sâu vào trong những tán dương.

- Chúng xào xạc. – Cameron nói. – Lá cây xào xạc. Còn nhớ không?

Tôi ngồi xuống đất rồi nằm hẳn xuống.

- Làm thế đi nào. Như chúng ta đã từng làm ấy.

Gió thổi mạnh hơn và Cameron nằm dài cạnh tôi, cánh tay dang rộng ra hai bên. Chúng tôi vẫn cứ nằm nguyên như thế và lắng nghe, rất lâu.

- Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi nhắm mắt lại.

- Quá nhiều thứ.

- Ví dụ?

- Mẹ đã kể với mình mọi chuyện. Mình muốn biết cậu sống như thế nào ở nơi ẩn náu ấy, và tại sao sáng nay cậu lại ngủ trong xe của mình. Mình muốn biết bây giờ cậu đang sống ở đâu và suốt tám năm vừa qua cậu sống như thế nào. Tại sao cậu lại trở về. Mình muốn biết thực sự thì điều gì đã diễn ra trong nhà cậu và những gì mà bố cậu đã làm ngày hôm đó là…- Tôi nuốt nước bọt. – Liệu có phải ông ấy vẫn thường làm như vậy đối với cậu.

Tôi thở mạnh và mở mắt ra.

- Đó là những gì mình đang nghĩ đấy.

Trước khi Cameron kịp nói gì, điện thoại của tôi vang lên bản giao hưởng số Năm của Beethoven. Tôi lấy nó ra khỏi túi áo khoác và nhìn thấy số của Ethan hiện lên trên màn hình. Tôi tắt máy. Lưng tôi lạnh và ẩm ướt nhưng tôi vẫn không ngồi dậy, trừ phi Cameron chịu trả lời dù chỉ một câu hỏi. Nhưng cậu đã đứng dậy và nhìn xuống, đưa tay để kéo tôi lên.

- Bây giờ chúng mình ra trường cũ.

- Đó là tất cả những gì cậu có thể nói sao.

Mặt trời xuyên qua những tán lá dương và đậu vào người cậu tạo nên những chùm sáng xanh vàng. Có thể gọi đó là ánh mặt trời, nhưng cũng có thể là do tôi tưởng tượng lên sau một chuỗi những sự kiện ngày hôm nay. Những cây bạch dương bao quanh Cameron và tôi chỉ muốn ở lại đây mãi mãi mà không phải quay trở về Jones Hall hay quay về với Ethan nữa. Có thứ gì đó đã xâm chiếm và an ủi tôi sau chuyện xảy ra với mẹ: Cameron, người bạn duy nhất của tôi, người bạn suốt những năm tháng vừa qua, người bạn suốt cuộc đời tôi. Chỉ chúng tôi là có thể trải qua mọi chuyện cùng nhau với sự thấu hiểu và lòng trung thành không suy tính, trong một thế giới mà chỉ có chúng tôi chiếm ngự. Tôi sẽ không giả vờ nữa. Bây giờ tôi có thể ngắm nhìn cậu, sẽ chẳng khó khăn gì để quay trở lại những năm tháng đó, bỏ lại mọi thứ đằng sau, những gì đã xây dựng nên một Jenna Vaughn.

Cậu ngồi xuống cạnh tôi, và tôi đặt tay lên đường viền quần jean của cậu. Đó là lần đầu tiên tôi chạm vào cậu kể từ hôm ở căng tin trường.

- Mình có quá nhiều thứ để nói với cậu. – Cậu nói, khẽ đến mức tôi hầu như không nghe thấy gì. – Nhưng mình không biết phải bắt đầu như thế nào.

- Như thế nào cũng được. – Tôi thì thầm. – Mình chỉ muốn biết thôi mà.

- Mình cảm thấy cứ như thể mình đã nói hết với cậu mọi chuyện rồi, theo một cách nào đó. Mình cứ nói chuyện thầm với cậu ở trong đầu trong suốt tám năm qua. Cứ vẽ ra những thiên sử thi và đoạn tiếp theo của nó, rồi lại đoạn nối tiếp của đoạn tiếp theo.

Tôi đặt ngón tay lên những sợi dây giày của cậu và sau đó lên chiếc bít tất. Mỗi một milimet dưới đầu ngón tay tôi đều có thể cảm nhận được da thịt cậu. Tôi đưa ngón tay xuôi xuống và đặt lên mắt cá chân cậu.

- Giờ thì mình ở đây rồi. – Tôi nói. – Cậu có thể nói chuyện với mình, nói thật to.

Vừa lúc đó, có hai cậu bé trạc tám, chính tuổi lao vào rừng cây, nhảy qua dòng suối giống chúng tôi khi nãy. Hai cậu bé khựng lại khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi rút tay khỏi mắt cá chân của Cameron và ngồi dậy.

- Ồ. – Một cậu bé lên tiếng. – Xin chào.

- Chào em. – Tôi nói. – Bọn chị chuẩn bị đi đây.

Tôi đứng dậy mà không cần Cameron giúp đỡ, lùa tay vuốt lại tóc và đi theo cậu ra bãi đỗ xe.

Khi đến trường tiểu học cũ, Cameron đi trước qua phần sân rải nhựa đường, qua sân bóng rổ vẫn còn vài đứa trẻ đang chơi ở đó. Tôi biết nơi mà Cameron thường ngồi, ghế băng bên ngoài phòng làm việc của bác sĩ Lloyd.

- Mình nhớ là mình đã từng ngồi đây, - Cameron nói. – và quan sát cậu ở kia.

Cậu chỉ tay, nhưng tôi không cần phải nhìn vì cánh cửa trước mặt chúng tôi đang đóng kín. Tôi đã từng ở đây vào những bữa trưa, bắt đầu nhịn ăn và tập đọc trên chiếc ghế băng đặc biệt của tôi ở phía bên kia sân trường, rồi đi bộ xung quanh hoặc đứng thăng bằng trên ụ xi măng phân cách giữa phần rải nhựa và khuôn viên, với hy vọng là trông mình có vẻ bận rộn hơn và việc tôi không có bạn cũng chẳng mảy may có vấn đề gì.

Tôi ngồi cạnh Cameron trên chiếc ghế băng.

- Cậu đã nghĩ gì khi cậu quan sát mình lúc ấy?

Cậu hơi nghiêng đầu về phía toà nhà.

- Rằng mình hiểu cậu. Rằng cậu hiểu mình.

- Cậu có nhớ cái lần đầu tiên cậu nói chuyện với mình không? Vì mình không nhớ. Nhiều năm trời mình cố gắng nhớ ra mà không thể.

- Cậu không nhớ ư? Thực ra thì không phải mình nói chuyện với cậu, mà là cậu nói chuyện với mình. Tôi nhích ra một chút rồi nhìn cậu.

- Thế ư?

- Cậu chạy băng qua sân trường đến đây vào giờ giải lao. Chạy thẳng đến chỗ mình.

Cameron cười to.

- Trông cậu có vẻ rất quyết tâm. Lúc đó mình còn sợ rằng cậu sẽ đá mình một phát vào cẳng chân hoặc làm điều gì đó tương tự.

Tôi chẳng nhớ gì hết.

- Cậu nói rằng cậu mới tham gia một câu lạc bộ và hỏi mình có muốn tham gia không?

- Gượm đã … - Có thứ gì đó lóe lên trong mớ hồi ức của tôi. – Cậu có nhớ rằng hôm đó là ngày Lễ tháng Năm không?

- Ngày mà tất cả mọi người đều phải thắt nơ.

- Đúng rồi.

- Ừ, tất cả lũ con gái đều cài nơ trên tóc trừ cậu.

Jordana không cho tôi được cài nơ. Con bé nói rằng tóc tôi quá nhờn và tôi sẽ lây chấy cho người khác. Dù sao thì tôi cũng đã tin vào lập luận logic của nó.

- Mình vẫn nhớ. – Tôi trả lời khẽ. – Nhưng mình không nhớ nhiều về điều đó. Mình chỉ nhớ rằng cậu là người đầu tiên làm quen với mình.

- Không. – Cậu mỉm cười. – Cậu bắt đầu đấy chứ. Mình cũng muốn nhưng cậu mới là người quyết tâm làm điều đó.

- Mình vẫn cứ nghĩ rằng mình là một kẻ nhát gan, một đứa trẻ luôn sợ sệt mọi thứ. Cậu im lặng. Chúng tôi ngắm những đứa trẻ đang chơi bóng rổ trong sân trường.

- Không phải thế. – Cameron nói. – Cậu thừa biết điều đó mà.

Rồi đột nhiên cậu đứng lên.

- Đi thôi. Chúng ta vẫn còn một nơi nữa.

Chúng tôi phải mất một lúc mới tìm ra nó, những con phố trông giống hệt nhau với các ngôi nhà san sát. Những dãy nhà tẻ nhạt dường như kéo dài vô tận với nước ve màu be, nâu sẫm, ghi xám và màu ngà. Không khí trong xe thay đổi hẳn, trở nên căng thẳng. Chúng tôi không nói chuyện nữa và đó là một sự im lặng khó chịu, một sự im lặng mà bạn cứ cảm thấy muốn nói ra một điều gì đó để phá vỡ nó. Càng lái xe gần hơn đến ngôi nhà cũ của Cameron thì chúng tôi càng cảm thấy như thế. Tôi liếc nhìn Cameron, thấy cậu nắm chặt tay nắm cửa, những ngón tay trở nên trắng nhợt.

- Đây rồi. – Cameron nói, giọng thản nhiên.

Chúng tôi đang đứng trước một ngôi nhà kiểu nông trại đổ nát với lớp vách gỗ nâu vàng và bãi cỏ rộng khô cằn. Tôi vẫn để xe nổ máy. Tim tôi đập mạnh.

- Chúng mình không cần phải làm thế này. – Tôi nói.

Hàm răng Cameron nghiến lại và điều đó khiến tôi nhớ về hình ảnh của cậu ấy những năm tiểu học, khi cậu đứng ngoài xem một trận quyền Anh hay đang ngồi trên ghế băng ở phòng bác sĩ Lloy.

- Mặc dù vậy chúng ta vẫn làm.

Tôi lắc đầu, mắt nhìn ngôi nhà. Đúng lúc đó có một phụ nữ xách túi rác đi ra.

- Để mình hỏi bà ấy xem liệu mình có vào được không. – Cameron nói.

- Vào ư?

- Ừ.

Tôi hạ giọng đến mức thì thầm.

- Chúng ta không nên làm thế. Nói chuyện trước có được không? Về những gì đã xảy ra?

- Tại sao. Chúng ta đều biết mọi chuyện rồi mà.

- Mình không thể.

- Nhưng mình đang ở bên cậu. Chúng mình ở bên nhau.

Cameron nhìn ra ngoài cửa sổ. Người phụ nữ đã đi vào và đóng cửa lại.

- Chúng ta có thể quay lại vào lần khác, - tôi nói. – sau khi đã nói chuyện hết với nhau.

Tôi cho xe chạy.

- Đến nơi nào đó nhé. Uống cà phê. Hay làm một việc gì đó tương tự.

- Có gì đâu. – Hàm răng Cameron nghiến lại, nhưng giọng cậu thản nhiên một cách đáng sợ.

- Có chứ. Cameron. Đó mới chính là vấn đề đấy. Nếu không có vấn đề gì thì mình đã có thể vào ngay rồi. Mình chưa sẵn sàng. Cậu không thể đột ngột xuất hiện sau ngần ấy năm và bắt mình phải sẵn sàng.

Cameron mở cửa xe và chuẩn bị bước ra ngoài.

- Chờ đã. Cậu đi đâu đấy?

- Xin lỗi vì mình đã đến đây và làm đảo lộn cuộc sống của cậu.

- Không phải mình muốn nói thế đâu.

Nhưng cậu đã bước ra ngoài, đi bộ xuôi xuống phố, đi xa khỏi tôi.

() Ở các trường học ở Mỹ, Canada, giấy ra ngoài (hall pass) được sử dụng nếu như học sinh muốn vào nhà vệ sinh, phòng y tế hay việc gì đó bất chợt giữa giờ học. Giáo viên sẽ ghi rõ thời gian ra ngoài, và sau khi kết thúc thời gian quy định trên giấy, học sinh sẽ phải quay vào và nộp lại giấy này cho giáo viên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio