Hiện tại “Tiệm kinh doanh đặc sản trực tiếp từ làng Đại Loan” ở trên mạng cũng có nhiều khách hàng trung thành, trong đó một phần tương đối chính là fan cuồng của Ngưu Vương trang, rãnh rỗi liền lướt cái tiệm online này, mỗi lần nhìn tới hàng mới trên Ngưu Vương trang, bất kể ra sao đều phải mua một chút về nếm một chút.
Ví dụ như hơn sáu trăm cái bánh trung thu lần này, nhìn hình cũng không băt mắt lắm, giá cũng không tính rẻ, còn quy định mỗi người mức mua năm cái. Cô em vợ Triệu Đông Linh của La Hưng Hữu vừa đăng hình bánh trung thu lên, sau đó liền viết mấy tờ vận đơn, ngoảnh lại úc lại cập nhật trang web, đã là bị mua sạch rồi.
“Ôi trời chị ơi! Đây cũng quá nhanh!”. Thời gian Triệu Đông Linh trông tiệm online này không lâu lắm, còn chưa thích ứng loại tình huống này.
“Cho nên mới bảo em đừng viết tăng số lượng, có bao nhiêu viết bấy nhiêu, bằng không tới lúc dó chỉ là giục hàng đều có thể giục chết người luôn”. Triệu Hạ Bình đang đối chiếu đóng hàng cười nói với em gái cô.
Trước đây hai vợ chồng bọn họ cũng là nếm qua đau khổ này, đáp ứng yêu cầu khách hàng đặt trước, kết quả đoạn thời gian kia thật sự là thiếu chút nữa bị người ta hối thúc chết rồi, một số người nóng tính còn gọi điện thoại cho bọn họ, một ngày gọi mấy cuộc, hối thúc tới hai vợ chồng họ sốt ruột tới miệng nóng nổi đầy phồng rộp, sau này cũng liền không can thiệp chuyện đặt trước này, nhất là đối với đồ của nhà La Mông.
Rất nhanh, Ali Vượng Vượng lại là một trận vang keng keng keng, đều là hỏi bánh trung thu nhà La Mông khi nào thì có hàng, cũng có yêu cầu đặt trước. Triệu Đông Linh dựa theo lời chị cô Triệu Hạ Bình nói, đánh một đoạn thoại, nói rõ không nhận đặt trước, sau đó lại viết rõ thời gian và số lượng ngày kế, trả lời từng khách hàng.
Trước đây Triệu Đông Linh này làm qua việc trả lời khách hàng ở bên ngoài, cho tới bây giờ đều là trăm phương nghìn kế giữ chân khách hàng đạt thành đơn đặt hàng, vốn ông chủ các cô cả ngày liên tục nhấn mạnh chính là thái độ phục vụ, năng lực hòa giải các loại, nào có giống như bây giờ đẩy khách hàng ra bên ngoài, cố tình Triệu Hạ Bình và La Hưng Hữu còn không gấp xíu nào, lúc mới đầu Triệu Đông Linh cũng rất không thích ứng.
Nhưng mà bây giờ qua một thời gian, Triệu Đông Linh cũng liền dần dần hiểu rõ, chất lượng thương phẩm quá mạnh, khiến người ta cảm thấy món đồ vượt mức giá trị, đó mới là thái độ tốt nhất, cái khác đều là phụ, bắt phụ thành chủ yếu, nói trắng ra là lừa người.
Bên Ngưu Vương trang, lúc này La Mông đang rầu rĩ đối với một xe lớn giấy các tông, đây chính là hộp bánh trung thu Mã Từ Quân chuyển tới, mới từ xưởng in ra lò mẻ mới, in xong cũng cắt xén qua, nhưng mà còn phải tìm người gấp dán mới có thể đựng bánh trung thu.
“Cái này làm thế nào? Anh sẽ không là muốn người của tôi gấp hộp giấy giúp anh chứ?”. Vậy anh cũng rất thiệt nha.
“Yên tâm đi, không cần các cậu làm, lát nữa tới tới trấn trên tìm người làm. Đói bụng muốn chết, có gì ăn không?”. Mã Từ Quân lòng nói tên vắt cổ chày ra nước này, trách không được người ta gọi cậu ta lão Chu.
“Một lát nữa liền ăn cơm trưa, anh liền ăn cùng bọn tôi đi, sao anh không cho người làm xong rồi hãy chở qua đây?”. Nghe nói không cần chính mình ra người, La Mông rốt cục yên tâm.
Gần đây có lẽ là do tết Trung Thu sắp tới, người tới Ngưu Vương trang làm việc không nhiều lắm, La Mông đem việc trong ruộng có thể ngừng đều ngừng, người trong viện tử làm bánh trung thu, phơi khoai lang khô, còn có xay đậu rang hạt dưa, ai mà rảnh gấp hộp giấy chứ?
“Cậu tưởng tôi chưa nghĩ tới à? Xưởng in người ta có thể giúp tôi chen đơn hàng này đã coi như tận tình tận nghĩa rồi, nhân công gấp hộp giấy đó là bất kể như thế nào đều không gom được, cậu nói coi làm sao đây? Nếu cậu nếu có thể nói chuyện này trước một tháng với tôi, tôi cũng không tới nỗi làm như vầy”.
Tuy rằng ngoài miệng Mã Từ Quân nói là không cần La Mông ra người, nhưng mà gã không quen thuộc nhân sinh nơi đây, muốn thuê người làm thủ công ở trấn Thủy Ngưu, không có La Mông hỗ trợ vậy khẳng định là không được.
“Vậy anh định thuê người làm ở đây à?”. La Mông ngẫm lại cũng đúng, việc này thật là có trách nhiệm của chính anh.
“Nếu không thì cậu cho mượn phía trước tiệm nhà cậu dùng một chút?”. Việc này mã Từ Quân kỳ thật đã sớm nghĩ tốt rồi.
“Được”. Lúc này La Mông thật cũng không khó nói chuyện, việc buôn bán mà, khó tránh khỏi sẽ gặp phải chuyện phiền toái như vậy, sợ phiền toái còn kiếm tiền như thế nào: “Vậy anh định trả một cái hộp bao nhiêu tiền để người ta làm?”.
“Một hộp hai đồng”.
Ngày này sáng sớm Mã Từ Quân phải đi xưởng in lấy hàng, sau đó lại một đường chạy tới Ngưu Vương trang, bữa sáng cũng chưa ăn tử tế, lúc này đã sớm đới tới trước ngực dán sau lưng, giữa trưa ăn ba chén cơm lớn, ăn no lau lau miệng, bảo La Mông dẫn gã đi trấn trên thuê người làm thủ công, ở trên chuyện kiếm tiền này, cho tới bây giờ cả nhà họ Mã đều là rất tích cực.
“Chúng ta đi trấn trên tìm người làm thủ công, buổi chiều cậu có bận không?”. Lúc La Mông ra khỏi tứ viện liền gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm.
“Không”. Tiếu Thụ Lâm đang ăn cơm, nhận được điện thoại của La Mông, ngước mắt nhìn cha gã một chút, Tiếu lão đại ngước mắt, không lên tiếng, nhìn không ra là cao hứng hay là mất hứng.
Nói thật ra, từ nhỏ tới lớn Tiếu Thụ Lâm chỉ sợ cha gã bày ra bộ mặt này, nếu ông ấy tức giận giậm chân, Tiếu Thụ Lâm còn dám cãi lại ông, nhiều nhất bị đánh một chút, nếu ông bày ra bộ mặt này, Tiếu Thụ Lâm liền nhịn không được phải tự kiểm kiểm một chút, gần đây chính mình có phải phạm sai lầm lớn gì hay không.
“Vậy cậu đi cùng tớ đi”. La Mông rất cao hứng, anh chính là sẵn lòng ở cùng chỗ với Tiếu Thụ Lâm, lúc có mặt Tiếu Thụ Lâm, anh liền cảm thấy ánh mặt trời đều sáng lạn mấy phần so với bình thường.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm cúi đầu lên tiếng, không nhìn sắc mặt ông già nhà gã nữa.
“Lát nữa con đi trấn trên một chuyến”. Cúp điện thoại, Tiếu Thụ Lâm nói với Tiếu lão đại.
“Đi làm sao?”. Tiếu lão đại hỏi một câu.
“Có việc ạ”. Tiếu Thụ Lâm cũng không nói thêm chuyện gì, gã đều lớn vầy rồi, Tiếu lão đại cũng không thể mọi chuyện đều quản gã.
“…….”. Quả nhiên, Tiếu lão đại không nói gì.
Tiếu Thụ Lâm hai ba đữa lùa xong cơm trong chén, sau đó liền ra ngoài sân, khởi động xe đi mất, chờ lúc bọn La Mông tới, gã đã chờ ở ven đường cái một lát rồi.
Tiếu Thụ Lâm đi rồi, Tiếu lão đại một mình lặng lẽ cơm nước xong, dọn dẹp cái bàn rửa chén, sau đó cầm cái quạt hương bồ ngồi trong sân, quạt cái có cái không, ngay cả dì Vân nói chuyện với ông ông cũng không nghe thấy.
“Tôi nói lão Tiếu này, ông đây là suy nghĩ gì vậy?”. Dì Vân cũng là mới vừa cơm nước xong, đang chuẩn bị vào trong sân làm việc, liền nhìn tới Tiếu lão đại ngồi tại chỗ thất thần, ông già này bình thường tút tát chính mình đều tinh thần hơn so với bất kì ai, ít khi lộ ra một mặt này.
“Ài, cũng không có gì”. Tiếu lão đại lắc đầu, không muốn nói chuyện này cùng người khác lắm.
“Là vì chuyện của Tiếu Thụ Lâm hả?”. Dì Vân cũng không vội vã làm việc, vừa sửa sang lại chỉ thêu vừa nói chuyện cùng Tiếu lão đại.
Bà cũng là biết Tiếu lão đại có ý với bà, chẳng qua mấy chục năm nay bà sống những ngày thanh tịnh, nhất thời vẫn là có chút không tiếp nhận được, nhưng mà cũng không phải đặc biệt bài xích, ông già Tiếu lão đại này rất có mị lực, cũng rất tôn trọng bà, thời gian dài, dì Vân tự nhiên liền rất thân quen cùng ông ấy, cho dù không có sự việc kia, bà cũng rất sẵn lòng giao tiếp cùng Tiếu lão đại.
“Ài, sống hơn nửa đời người rồi, kết quả là cái gì đều hư ảo, chỉ thằng con là chân chân thật thật”. Tiếu lão đại thở dài, nhịn không được cảm khái một phen với dì Vân, thời gian này ông thật sự là nghẹn hỏng rồi, cố tình việc này còn không thể nói với người khác.
“Thụ Lâm rất tốt mà, ông cũng đừng lo nghĩ linh tinh”. Dì Vân còn tưởng ông là quan tâm chuyện hôn sự của Tiếu Thụ Lâm, đàn ông ba mươi như hoa, hơn nữa bây giờ Tiếu Thụ Lâm còn chưa tới ba mươi mà, việc này thật không cần gấp như vậy. Bà nhìn thằng nhóc Tiếu Thụ Lâm này, liền cảm thấy được rất rốt, nếu cô gái nào theo nó, thì phải là đời trước tu tích phúc, chàng trai như vậy cuối cùng còn có thể ế sao?
“Hắc, tốt thì tốt, chính là rất thành thực”. Tiếu lão đại cười khổ lại lắc lắc đầu, ở trong lòng lại bổ sung một câu: Cố tình còn tìm cái tên La Mông dạng này…..
La Mông ngồi xe của Mã Từ Quân tới Lò Rèn, thấy Tiếu Thụ Lâm đậu xe ở ven đường, lập tức bảo Mã Từ Quân dừng xe, đi xuống xe của Mã Từ Quân, lên ghế phó lái cái xe cũ của Tiếu Thụ Lâm.
“Chiều nay không cần làm việc à”. La Mông cười hỏi Tiếu Thụ Lâm.
Hiện tại bên Lò Rèn xả nước chảy từ trên núi xuống, lại đào cái ao trữ nước trên sườn núi bằng phẳng, còn học Ngưu Vương trang đào mấy cái rãnh nước quanh co khúc khuỷu, bình thường tưới nước liền dễ dàng hơn, bớt nhiều sức lực.
Bọn La Mông hai chiếc xe một trước một sau lúc chạy tới Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm, thời gian vừa mới mười hai giờ trưa, người làm ca sáng trong tiệm đã rời khỏi rồi, người ca tối còn chưa tới, La Mông có cái chìa khóa, liền tự mở cửa đi vào, mới nãy anh đã đánh tiếng trước cùng La Hồng Phượng rồi, gần đây chị ấy vừa vặn dẫn mấy người làm ca tối, muộn một chút liền sẽ tới đây.
Vào trước cửa tiệm, Mà Từ Quân bê chút vật liệu từ trong xe xuống, lại treo một tấm giấy các tông viết “Thuê người làm thủ công” ở bên ngoài, sau đó nói với la Mông và Tiếu Thụ Lâm: “Tôi dạy hai cậu trước, lát nữa có người tới, tôi còn phải dạy bọn họ”.
Ba người ngồi vây quanh một cái bàn, liền gấp hộp giấy, trước gập các mép hộp, sau đó dùng keo dán lên chỗ cần dán dính, bên trong cái hộp trong ngoài tổng cộng ba lớp, còn có một cái nắp hộp, quai cầm bên ngoài hộp liền một lớp, dán xong luồn sợi dây vào là được.
Chờ lúc bọn họ làm ra một đống hộp bánh trung thu ở trên bàn, trong tiệm im ắng như cũ chỉ có ba người bọn họ, Mã Từ Quân liền có chút nôn nóng: “Mọi người của trấn trên các cậu không biết chữ hay sao, sao lại cũng không có ai tới chứ?”.
“Buổi trưa ai đi ra ngoài chứ? Nếu không thì anh lấy cái loa ra ngoài la lớn một chút?”. La Mông ung dung nói.
“…….”. Mã Từ Quân đứng hình, sau đó nói: “Không mang loa”.
“Hì hì”. La Mông cười một cái, tiếp tục đặt lực chú ý ở trên hộp giấy trong tay, thi thoảng làm một hồi thủ công, anh còn cảm thấy chơi rất vui, nhất là lúc này Tiếu Thụ Lâm ngồi ở đối diện anh, hai người im lặng làm việc, giống như trở về thời học sinh.
“Ôi, sao chỉ có ba đứa vậy?”. La Hồng Phượng nghe nói hôm nay bọn họ muốn ở trong tiệm thuê người làm thủ công, liền qua đây trước, sợ tới lúc đó nhiều người thì ba người họ không làm xuể, kết quả chạy tới nhìn một cái, trong tiệm im ắng chỉ có ba người đàn ông bọn họ đang gấp hộp giấy, nhất thời cũng là có chút tức cười.
“Chị, nếu không chị giúp đi ra ngoài tìm mấy người đi?”. La Mông nói. La Hồng Phượng bán bữa sáng thời gian dài như vậy cũng không phải là bán suông, người trấn trên liền không mấy ai không biết cô, cô cũng quen biết nhiều người.
“Được, chị đi ra ngoài gọi mấy người tới đây”. La Hồng Phượng cười cười liền đi ra, chưa tới mấy phút, liền mang theo một đoàn già trẻ lớn bé lại đây, hiệu suất này, thật giống như người ta sớm đều chuẩn bị tốt rồi liền chờ cô vung tay gọi thôi.
“Ôi! Gấp hộp giấy à! Một cái bao nhiêu tiền vậy?”. Có tiền kiếm đó là chuyện tốt nha, trấn trên cũng có làm thủ công ở ngoài, nhưng phần lớn đều là qua tay mấy người rồi, giá rất rẻ mạt.
“Hộp bánh trung thu, làm một hộp hai đồng”. Mã Từ Quân lập tức tiến nhập trạng thái chiến đấu.
“Có thể mang về nhà làm không?”. Trong nhà người già trẻ con, còn có một số hàng xóm rãnh rỗi không thiếu tiền, tùy tiện làm tiếp cũng có thể giúp nhiều việc, ở nhà làm hiệu suất cao.
“Được, nhưng mà cô phải làm trước một cái cho tôi xem, đạt yêu cầu mới cho nhận vật liệu”. Mang về nhà là khẳng định, cửa tiệm của nhà La Mông chỉ lớn bằng này, lát nữa người trong tiệm còn làm việc nữa, dù sao không thể chiếm hết chỗ này.
“Ông chủ, thứ này của anh rất phiền toái nha, vừa là hộp lại là cái nắp lại là cái túi, ba lớp lận, tiền công tăng chút nữa đi”.
Rất nhanh còn có người bắt đầu trả giá, phí thủ công hai đồng ở chỗ họ xem như rất cao rồi, nhưng mà tiền có ai chê ít chứ, ông chủ trẻ tuổi này vừa nhìn chính là người có tiền, nói không chừng cậu ta vừa mở miệng, bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền.
“Hai đồng còn chê ít à?”. Mã Từ Quân không phải cậu ấm trên mặt chữ bình thường, tên này là yêu tinh làm ăn:
“Tôi nói mọi người này, xưởng in bên Đồng thành trực tiếp thuê người bên ngoài gấp cũng chỉ một đồng hai, nếu không phải thấy tết Trung Thu sắp tới rồi, tôi mới không tốn tiền oan uổng vầy đâu, hộp giấy này vừa nhìn rất phiền toái, kỳ thật xưởng in người ta làm tốt việc tiền kì rồi, chỗ cần vuốt mép đều làm kĩ rồi, làm lên không tốn sức chút nào, tay chân nhanh nhẹn, một ngày làm năm mươi cái liền giồng như chơi thôi, nếu có người làm tiếp, một ngày làm một trăm cũng không khó, mọi người làm hộp giấy mấy ngày giúp tôi, phí ăn tết Trung Thu liền có rồi……”.
Trải qua một phen diễn thuyết thao thao bất tuyệt của Mã Từ Quân, những người này cười hì hì cũng không trả giá nữa, đều ngồi xuống học cách gấp hộp giấy, Mã Từ Quân liền dạy bọn họ gấp như thế nào dán như thế nào, chỉnh tới giống như người chuyên làm thủ công.
“Súng bắn keo nóng liền tắt nguồn điện làm nguội mấy phút…….Đúng, cứ như vậy…..Ôi trời cô gái à, thủ công của cô có phải hơi cẩu thả hay không……..”.
“Cái hộp của anh không phải cũng như vầy sao?”. Cô nàng chỉ chỉ cái hộp giấy Mã Từ Quân tự làm, nói thật, thủ công thật không được tốt lắm, cũng không biết lớp thủ công gã học lúc tiểu học rốt cuộc có đi học hay không.
“……..Cô làm theo cái này là được”. Mã Từ Quân nói xong từ trên bàn liền cầm cái hộp giấy mới làm ra của Tiếu Thụ Lâm làm hàng mẫu, nếu như làm thủ công, La Mông cũng không được, anh liền cảm thấy một cái hộp đựng bánh trung thu, bình thường không méo mó là được, không cần thiết làm tới giống như tác phẩm nghệ thuật.
“Hình dáng như vầy, hai đồng sợ là lấy không được”. Cô nàng cười hì hì cẩn thận cầm cái hộp bánh trung thu hàng mẫu kia, thủ công của Tiếu Thụ Lâm rất giỏi, nhìn một đám hộp bánh trung thu chỉnh tề xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật, La Mông cũng cảm thấy rất kiêu ngạo, Tiếu Thụ Lâm nhà anh chính là đa tài đa nghệ.
Một đám thủ công này được phân phát đi, tối đó Mã Từ Quân liền thu hồi một đám về, ở Ngưu Vương trang tìm mấy người suốt đêm bỏ bánh trung thu vào trong hộp, sáng sớm hôm sau Mã Từ Quân liền mua một xe đồ ăn từ tiệm nhà bọn họ chở về Đồng thành, vẫn để lại một người ở lại đây chủ trì chuyện hộp bánh trung thu, nhưng mà La Mông và Tiếu Thụ Lâm, La Hồng Phượng vẫn là khó tránh khỏi phải làm giúp.
Hỗ trợ xong chuyện hộp bánh trung thu liền tha hồ dùng, lập tức sắp tới tết Trung Thu rồi, làm chủ nhân của Ngưu Vương trang, La Mông cũng là phải phát phúc lợi cho công nhân, người thành phố tới làm ngắn hạn liền không nói, đêm trung thu còn ở Ngưu Vương trang thì tới lúc đó tính, về người làm dài hạn, giống người già làm việc suốt tại tứ hợp viện, La Mông như thế nào đều là phải biểu thị một chút, một người một hộp bánh trung thu, không phải bàn.
Còn có công nhân dưới quyền của La Hồng Phượng, lúc này cũng phải phát, ngoài ra còn có mấy người trong làng buổi sáng làm bánh bao, cũng không thể quên cho các cô ấy.
Những gia đình khác trong làng cũng là mỗi nhà một đều phát một hộp, làng Đại Loan chính là hơn một trăm hộ, kỳ thật chân chính ở tại trong làng cũng liền có mấy chục hộ thôi, bây giờ còn có nhiều người làm thuê ở bên ngoài, trong nhà có người tổng cộng mới ba bốn mươi hộ, hiện giờ La Mông tốt xấu coi như là nhà giàu nhất làng Đại Loan, thi thoảng phân phát chút phúc lợi cho người cùng làng vẫn là rất cần thiết, hơn nữa đám bánh trung thu này đều là tự làm, hộp cũng là được cho không, tốn không bao nhiêu tiền.
Người trong làng ăn bánh trung thu của nhà La Mông, rất nhanh liền có người nói muốn mua, có gửi ra ngoài cho người nhà ở bên ngoài, cũng có tặng thân thích, còn có mang đi tặng. Dân làng của làng Đại Loan hơn nửa năm qua thật sự không tồi, thu nhập tăng trưởng, mọi người cũng chịu tiêu tiền, La Mông đưa giá ưu đãi đồng bán cho họ, có một số người ra tay chính là mấy hộp, trong đó liền trưởng làng La Toàn Thuận và con trai cả La Hán Vinh của ông ta mua nhiều nhất.
Trong khoảng thời gian trung thu này bận là bận, kiếm tiền cũng rất tốt, La Mông bán giá tiền như vậy, mỗi ngày thu vào đều khiến anh cười toe toét, huống chi là bên gian thương Mã Từ Quân kia.
Chập tối tháng hôm nay, Mã Từ Quân rãnh rỗi liền về nhà sớm một chút, đúng lúc ông cụ nhà gã đang ngồi ở trong sân nghe dân ca, thấy cháu nội về rồi, trong tay còn cầm một hộp bánh trung thu, thuận tay liền cầm qua.
Mã Từ Quân vào nhà tắm rửa, ông nội gã liền lấy một cái bánh trung thu trong hộp ra ăn, bánh trung thu năm nay là ăn thật ngon nha, mấy ngày nay ông cụ liền ăn nhiều. Ông quen thuộc mở cái hộp ra, “bộp” một tiếng, có cái túi nhựa liền rơi trên mặt đất.
Ông cụ nhặt lên nhìn, nhìn nhìn, ba cái bánh trung thu, trong đó một cái bị bể thành hai miếng? Ông lại thả cái túi lên mặt bàn, lấy ra hai miếng bánh trung thu kia so sánh, hoa văn không giống……..
Tết trung thu, trăng tròn người người sum họp, chó cha vì sum họp cùng con gã, tối liền mang theo ông chủ nhà gã tới Ngưu Vương trang.
Nha Nha hàng ngốc này cuối cùng là thấy người thân, trong khoảng thời gian này trên Ngưu Vương trang hàng ngày bay bay mùi bánh trung thu, cố tình La Mông còn không cho nó ăn, Nha Nha nó tủi thân nha, nó tức giận nha, kháng nghị mấy lần cùng La Mông, đều lấy thất bại chấm dứt.
“A ô ô ô…….”. Nha Nha nói với chó cha nó muốn ăn bánh trung thu.
“Nha Nha ngoan, nhớ ba ba à”. Chó cha vô cùng thân thiết sờ sờ đầu chó của nó.
“A ô a ô a ô!”. Nó chính là muốn ăn bánh trung thu!
“Nha Nha đừng tức giận, lần này ba ba sẽ ở lại mấy ngày đó”. Chó cha ngồi xổm bên người con của gã, vẻ mặt lấy lòng nói.
“A ô! Ô!”. Bánh trung thu! Bánh trung thu!
“Cuối tuần trước không có tới là ba ba sai, Nha Nha con ở trên Ngưu Vương trang phải ngoan ngoãn, phải nghe lời La Mông……”.
“Ô……”. Thì ra ba ba cũng bị La Mông xúi giục, Nha Nha đau lòng cúi đầu, từ từ đi khỏi, quả nhiên, thế giới này đều đã bị La Mông chiếm lĩnh sao?
Nha Nha đi rồi, chó cha tự nhiên là phải đuổi theo, chó cha đi rồi, ông chủ của chó cha tự nhiên là phải đuổi theo, vì thế trên sườn núi cũng chỉ còn lại La Mông đi ra đón tiếp bọn họ và Đông, Tây, Nam, Bắc không hiểu vì sao.
“Bọn mày nhưng đừng học theo Nha Nha”. Gần đây La Mông phát hiện, con Husky ngốc kia không chỉ sẽ nổi nóng, còn có thể giở trò ưu thương, đối một con chó mà nói, đây thật sự là thói xấu trong thói xấu.
“Ô!”. Đông, Tây, Nam, Bắc đồng thời lên tiếng, tỏ vẻ hiểu được.
“Ngoan, ngày mai mua xương thịt cho bọn mày ăn”. La Mông rất là hào phóng nói.
“Gâu!”. Mấy anh em kêu lớn lanh lảnh mấy tiếng, đều dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn La Mông, còn dùng sức vẫy đuôi với La Mông.
Tội nghiệp mấy anh em Đông, Tây, Nam, Bắc vẫn là trải qua tết trung thu đầu tiên, không biết tết trung thu là ngày lễ lớn. Xương thịt ngày mai hoàn toàn không liên quan cùng bọn nó ngoan hay không ngoan, cho dù là mới vừa bị người lừa còn sung sướng, đó cũng là phải thêm cơm, cho nên nói, từng trải không đủ chính là dễ dàng bị người lừa nha.