“Lần này hai người chuẩn bị làm thế nào?”. Buổi chiều, La Mông bưng tô cơm tại dưới hành làng vừa ăn cơm vừa nghịch máy tính chọn lựa ảnh chụp, Trần Kiến Hoa liền hỏi anh.
Tiếu Thụ Lâm vừa mới ăn cơm xong, liền lại đi ruộng cua, mấy ngày này ở bên ngoài, gã cũng rất nhớ mong đám cua trên núi này, mắt thấy qua tiếp một hai tháng nữa liền tới lúc thu hoạch, giờ phút quan trọng này cũng không thể xảy ra sự cố.
“Để người làng Tạ gia bện giày rơm bán”. La Mông miệng nhai cơm, thuận tay lại mở ra một file word, dự định cẩn thận suy nghĩ một chút tỉ mỉ từ ngữ cần sử dụng, việc này dựa vào La Hưng Hữu khẳng định là không được, hàng này đi chính là con đường thôn quê giản dị, bán hạt đậu hạt bắp còn được, bán giày bệt vậy không được rồi.
Lúc này Bặc Nhất Quái vừa mới chạy tới rìa mương nước chụp tấm hình trở về rồi, ông lão này và ông cụ họ Mã sau khi giao hình chụp, một người từ chỗ Trần Kiến Hoa lãnh một trái dưa hấu lớn, vừa bổ dưa hấu vừa thương lượng: “Hôm nay ăn trái của tôi trước, ngày mai lại ăn trái của ông”.
“Ài, tiếc là tiểu Quân nhà tôi vắng mặt, bằng không bảo nó cũng chụp hai tấm, nhất định có thể được chọn, tiểu Quân nhà tôi mặc quần áo giầy dép gì đều đẹp”. Ông cụ họ Mã có chút tiếc nuối nói.
“Trái dưa hấu lớn như vầy, chúng ta một ngày cũng ăn không hết, vầy đi, lát nữa ông mang một miếng về cho lão Lâm, ông nói coi sao hai bữa nay ông ấy cũng không tới đây vậy?”. Bặc Nhất Quái nói lão Lâm, chỉ chính là bác Lâm.
Hai người này bổ một trái dưa hấu lớn, ngồi ở trong sân ăn, còn gọi ông bà bác làm việc bên cạnh cùng ăn, bình thường trên Ngưu Vương trang mặc dù ăn gì đó cũng không cắt xén, nhưng mà trừ bỏ định lượng cung ứng, lúc khác nếu ai còn muốn ăn dưa hấu linh tinh, vầy phải tự bỏ tiền túi mua.
“Cùng lão Yến tử học nuôi bồ câu”. Lão Yến tử trong miệng ông cụ họ Mã, chỉ chính là ông nội của Yến Vân Khai.
“Thứ đó dễ nuôi không?”. Bặc Nhất Quái cũng có chút động tâm, nghe nói trứng bồ câu bổ nhất.
trứng bồ câu
“Viện tử chúng ta nhưng không thể nuôi bồ câu”. Bên kia La Mông liền nói.
“Sao không thể nuôi chớ?”. Trên núi nhiều chim như vậy, thêm mấy con bồ câu có sao đâu chớ?
“Trong viện tử còn phơi lương thực mà”. La Mông nói.
“Ài, không nuôi liền không nuôi”. Chính mình không thể nuôi, bất quá liền dùng tiền mua ăn thôi, dù sao Bặc Nhất Quái cũng không thiếu mấy đồng tiền đó, vì thế ông liền hỏi ông cụ họ Mã: “Chỗ bên ông, có ai bán trứng bồ câu không?”.
“Hài, này có thể bán sao?”. Ông cụ họ Mã hút một ngụm nước dưa hấu, nói: “Bồ câu quán quân người ta, để trứng ấp ra bồ câu con, nếu tư chất tốt một chút, tùy tùy tiện tiện liền hơn vạn tệ rồi, người nào bỏ được bán loại trứng này?”.
“Bặc sư phụ, thầy muốn mua trứng bồ câu hả?”. La Mông mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, lúc này liền lại bị anh tóm lấy một cái thương cơ (cơ hội làm ăn).
“Làm gì? Cậu lại không có”. Bặc Nhất Quái nói.
“Sao không có chứ? Mỗi tháng bọn họ không phải còn trả tiền thuê đất cho cháu sao, tới khi đó cháu giữ mấy đôi còn trẻ nuôi, chuyên môn đẻ trứng bồ câu bán cho thầy, sao nào?”. La Mông cười ha ha nói.
“Bên ta cũng muốn”. Lúc này Mã Đinh Lương vắng mặt, ông cụ họ Mã vội vàng liền tranh thủ nguồn cung cấp vì bọn họ Cực Vị lâu của bọn họ, theo Mã Đinh Lương nói, cái Cực Vị lâu này cũng có một phần của ông cụ này.
“Được ạ, nghe nói bồ câu một lần để hai quả trứng, chúng ta đều là giao tình lâu rồi, một đôi trứng bồ câu liền bán năm mươi tệ cho hai ông, thế nào?’. Nếu tính như vậy, một đôi bồ câu mỗi tháng có thể đẻ ba bốn quả trứng, ít nhất hai quả, hai ba tháng anh có thể thu hồi tiền bán một đôi bồ câu, đáng giá.
“Nghĩ tới rất hay, nhưng mà Lò Rèn người ta nuôi bồ câu, có thể tại Ngưu Vương trang đẻ trứng cho cậu sao? Nuôi lồng và nuôi thả đẻ ra trứng bồ câu cũng không phải là cùng một giá”. Về chuyện nuôi bồ câu, Bặc Nhất Quái thật cũng biết một chút, biết con này lưu luyến gia đình nhất, chính mình ra tay ấp ra còn dễ nói, từ trên đường qua tay người ta tới tay mình, này nhưng thật sự phiền phức.
“Vẫn sẽ có cách thôi”. La Mông nhưng thật ra không lo lắng lắm, anh không phải còn có linh tuyền trong tay hay sao.
“Nói một chút cùng chúng ta, chuyện giầy rơm lần này của cậu, cụ thể là định làm sao?”. Bặc Nhất Quái vẫn là cảm thấy khá hứng thú đôi chuyện bọn La Mông bán giầy rơm.
“Để người làng Tạ gia bện giầy rơm, cháu bán giúp bọn họ, cháu cũng liên hệ xong nhà buôn cung ứng vải thô giúp họ rồi, làm đế giày dùng trúc bản địa bọn họ đã gia công liền được, một đôi giày bệt bao gồm tài liệu thêm phí thủ công phí chuyên chở, tới chỗ cháu chính là mười hai tệ, từ chỗ cháu bán ra ngoài là hai mươi tám tệ bao bưu phí, mỗi đôi giày còn có thể kiếm mười tám tệ”. Bàn tính nhỏ của La Mông gõ tới kêu lạch cạch.
“Thằng nhóc cậu, ngay cả tiền của vùng núi nghèo khó cậu cũng kiếm?’. Bặc Nhất Quái liên tục lắc đầu.
“Sao không kiếm chớ? Đây chính là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi mà”. La Mông chính là nửa điểm cũng không cảm thấy thẹn với lòng, đôi bên cùng có lợi mới có thể bền lâu mà.
“Không phải giao thông bên họ bất tiện sao?’. Ông cụ họ Mã hỏi.
“Hắc, dù bất tiện, trấn trên còn không phải có một bưu điện ư? Gửi kiện hàng bình thường tới chỗ chúng ta, một kilogram ( kg) còn chưa tới hai tệ nữa, bên bọn họ bện xong giầy rơm một lần ít nhất cũng phải gửi hơn trăm đôi, chia đều, một đôi giầy mới tốn mấy đồng phí vận chuyển?”. La Mông đều nghĩ tốt mấy vấn đề này.
“Lão Chu, anh xem tấm này có được không?”. Lúc này, đám học sinh cực kỳ kích động liền từ ngoài sân đi vào, hôm nay vì chuyện chụp hình, Trinh Bác Luân đặc biệt thả bọn nó nghỉ một buổi chiều, cũng có ý thuận tiện để bọn nó nghỉ ngơi một chút.
La Mông kết nối di động của thằng nhóc với máy tính, sau khi nhìn kỹ mấy lần mớ ảnh nó chụp, liền chọn ra hai tấm trong đó: “Hai tấm này chụp tới không tệ, tới chỗ Trần quản sự lĩnh một trái dưa hấu đi”.
“Sao chỉ có một trái dưa hấu?”. Bọn học sinh bất mãn, không phải nói rõ một tấm hình một trái dưa hấu sao?
“Trong hai tấm hình này còn có Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Đại Bảo nhà bọn anh, phải trả phí người mẫu cho bọn nó chớ?”. La Mông chỉ chỉ hai tấm hình này nói. Thì ra vì gia tăng cơ hội tấm hình bọn nó được chọn, bọn nó tới bờ đập nước tìm đám chó lớn chó nhỏ nhà la Mông ra trợ trận, lại nói, mỗi một con này thật đúng là rất ăn ảnh.
“Lát nữa bọn em sẽ chia cho bọn nó ăn!”. Đám học sinh rống lên, bọn nó nhiều người như vậy, một trái dưa hấu sao đủ chia chớ?
“Này không được, huấn luyện cự thực mà, không ăn đồ người lạ cho”. La Mông nói xong lại chỉ chiêu cho bọn nó, “Bặc sư phụ về rồi, các em lấy máy ảnh của thầy ấy dùng đi, máy ảnh thầy ấy tốt lắm, hình chụp ra đẹp, xem nào, thời gian còn sớm mà, lại ra ngoài chụp thêm hình đi”.
“Còn có thể tới chỗ nào chụp chớ?”. Ngưu Vương trang nơi nơi đều có người đang chọn cảnh, bên cối xay gió cũng có người đi qua rồi, đập nước bọn nó cũng vừa mới đi qua rồi.
“Trong làng bọn anh không phải có mảnh rừng trúc ư, đừng thấy nó không ra sao, lấy cảnh lấy tới bao đẹp, khá hợp cùng giầy này đó, còn có bên Lò rèn các em đi chưa? Nuôi không ít bồ câu đó, vừa có giếng cổ vừa có nhà bằng đá, chụp ra nhất định đẹp”. Vì chuyện bán giầy rơm lần này, La Mông cũng là phí tâm tư lớn.
“Vậy đi thôi”. Dù sao đám nam sinh nữ sinh tuổi này vốn cũng rất thích chụp hình, nghe La Mông nói như vậy, bọn nó mượn máy ảnh từ Bặc Nhất Quái, lại định đi ra ngoài, lúc sắp ra khỏi viện tử, đột nhiên có một nam sinh hô một câu: “Từ từ!”.
“Lại sao nữa?’. La Mông hỏi thằng nhóc.
“Vậy lát nữa nếu chụp tới bồ câu thì làm sao?”. Học sinh này dùng một bộ giọng điệu trời sẽ sập xuống nói.
“Bọn em phải trả phí người mẫu cho bồ câu hay không?”. Thằng nhóc hỏi câu mấu chốt.
“Tiêu rồi! Nhiều bồ câu như vậy!”. Bên cạnh lập tức lại có học sinh khác cùng nhóc kia kẻ xướng người hoạ.
“Vậy phải tốn bao nhiêu phí người mẫu chớ?”.
“Ai nha, xem ra vẫn là đừng đi”.
“Được rồi, lại cho các em nửa trái”. La Mông rất là co được dãn được, mặc kệ nói như thế nào, phúc lợi của chó nhà mình là phải tranh thủ.
“Bổ giờ luôn đi!”. Lần này ý kiến của đám nhóc con thống nhất cao độ.
Cứ như vậy, chiều hôm nay lại có rất nhiều học sinh tới Lò Rèn, một đám tạo dáng tự sướng, chụp ra rất nhiều tấm hình phong cách khác nhau. Trong đó bắt mắt nhất là tấm hình Yến Vân Khai, hàng này mang giày bệt La Mông tặng không tùy tùy tiện tiện đứng phía trước chuồng bồ câu nhà mình, chính là một đạo phong cảnh mỹ lệ sạch sẽ.
Vào buổi tối, La Mông liền mang đám tư liệu này tới nhà La Hưng Hữu, bảo bọn họ biên tập trước, chờ thêm vài ngày nữa nhóm hàng đầu tiên của làng Tạ gia tới đây, tới khi đó đăng lên bán.
La Hưng Hữu cũng phản ánh một vấn đề hướng La Mông, trước đó bọn họ bán đều là nông sản phẩm lương thực linh tinh, đóng gói qua loa một chút thật cũng không sao, lần này bọn họ bán chính là giày bệt, nếu không có kiểu đóng gói đồng nhất, xuất ra cũng cực kỳ khó coi.
Lần này bọn La Mông sơ suất, nhưng mà nếu phải đặt hộp giày đóng gói linh tinh, một mặt chi phí khá cao, mặt khác cảm thấy cũng không cần thiết, dù sao sau khi khách hàng mua giầy về, hộp phần lớn đều sẽ trực tiếp vứt bỏ.
Nhưng mà vấn đề này cũng không lớn, lúc tối Tiếu Thụ Lâm trở về, liền dùng dây đai đan ra một cái hộp, cũng giống rất nhiều hộp giày giấy có thể tái sử dụng trên thị trường thành phố vậy, có nắp hộp, còn bện cái nút cài khuy, cái hộp này đã không chỉ là một cái hộp đóng gói, sau khi khách hàng thu được hoàn toàn có thể dùng làm hộp đựng đồ linh tinh.
nó giống giống như vầy nhưng mà hông có cái lỗ bên trên
Bởi vì này kích cỡ cái hộp này khá nhỏ, hoa văn cũng không phức tạp, nếu phát chia cho người của trấn trên làm, phí thủ công chính là bốn tệ một cái. Trong khoảng thời gian chờ làng Tạ gia bọn họ gửi giầy rơm tới, bên Tiếu Thụ Lâm liền có thể phát ra việc đan hộp giày.
Cộng thêm hộp giày, hai mươi tám tệ bao bưu phí liền không có lời, La Mông suy nghĩ một chút, bảo La Hưng Hữu định giá ba mươi bảy tệ, nếu không cần hộp giày, liền vẫn là ấn hai mươi tám tệ bao bưu phí, cùng nông sản phẩm trước đây giống nhau, dùng túi cỡ lớn đựng dán kín miệng túi trực tiếp giao hàng, nếu chỉ mua hộp giày, chính là mười tệ một cái, phí vận chuyền tính khác.
Thời gian bước vào tháng tám, cây ăn trái bên cạnh con suối nhỏ trên Ngưu Vương trang đều lủng lẳng trái rồi, đám cây ăn trái này đều là trước đây La Mông đổi về cùng cây giống hạt dẻ cười của giáo sư Kim của đại học nông nghiệp, trong đó có ba mươi cây quýt, hơn mười cây táo xanh, cây mận và cây hồng đều có hai mươi mấy cây.
Trong đó trái cây trên cây mận lập tức sẽ chín rồi, đại khái là bởi vì trên cây mận tản mát ra mùi thơm, chim trên núi đều nhanh bị thèm điên rồi, La Mông dựng mấy con bù nhìn rơm ở cạnh con suối nhỏ, thường thường còn có thể nhìn thấy từng đám từng đám chim chóc quanh quẩn tại rừng cây ăn trái này.
“Xem xem có chín chưa?”. Mỗi tối lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau quay về căn nhà nhỏ của bọn họ, đều phải ở trong này nhìn một chút.
“Bị chim mổ rồi”. Tiếu Thụ Lâm nói xong hái xuống một trái mận nửa chín từ trên một cây mận, đem tới bên cạnh con suối nhỏ rửa sạch, lại cắn xuống một cái chỗ bọ chim mổ rồi phun bỏ, sau đó trực tiếp liền ăn.
“Chua không?”. La Mông nhăn mày hỏi, hàng này sợ chua.
“Không chua, hương vị vẫn ổn”. Tiếu Thụ Lâm nói xong giơ giơ trái mận trong tay hướng trước mặt La Mông.
“Thật không chua?”. La Mông cho rằng Tiếu Thụ Lâm lừa anh.
“Không ăn thì thôi”. Tiếu Thụ Lâm trực tiếp thu trái mận về, lại phụ cận tìm tìm, thấy không có trái cây chín, liền xoay người đi hướng căn nhà nhỏ bọn họ.
“Cho tớ ăn một miếng đi”. La Mông vội vàng đuổi theo.
“Rất chua”. Tiếu Thụ Lâm nói.
“Chua cũng ăn”. La Mông nói.
“Không cho”.
“Tớ sai rồi, cho tớ ăn một miếng đi”
“Không cho”.
“Chỉ một miếng thôi…….”.
Hai người này cọ cọ xát xát đi tại trong khe suối, La Mong khó khăn mới ăn được một miếng thịt mận từ chỗ Tiếu Thụ Lâm, lại nói trái mận này cũng đủ lớn, một trái ước chừng đều sắp nửa cân (= g) rồi, hương vị rất là không tồi, chất thịt tinh mịn nhiều, vừa giòn lại ngọt, hương trái nồng đậm.
La Mông vốn còn tưởng rằng đám cây ăn trái này chính là hàng tặng kèm, giáo sư Kim bên đại học nông nghiệp sẽ không cho cậu giống tốt gì, không nghĩ tới thế nhưng cũng rất không tồi. Chẳng qua hiện tại đám cây ăn trái này của anh đều còn khá nhỏ, bên trên mỗi cây ăn trái liền kết mấy trái mận như vậy, nếu lại bị đám chim chóc này gây hại, vậy rất đáng tiếc.
Sáng sớm hôm sau, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi trấn trên bán rau trước, trước tiên tới rừng cây ăn trái bên con suối nhỏ bắt chim một lần, đám này cả gan ngấp nghé mận của nhà bọn anh, hết thảy dùng dây thừng trói buộc lên trên người bù nhìn, ngày này cả khe suối đều quanh quẩn tiếng kêu kêu thảm thiết thê lương của nhóm chim chóc này.
Vốn còn định điều hai con chó tới đây, nhưng mà ngẫm lại chỗ bên đập nước nhà bọn anh cũng rất lớn, Đông, Tây, Nam, Bắc lại thêm Nha Nha, Đại Bảo ở bên kia cả ngày, vốn liền rất nhàm chán, lúc này lại chia bọn nó thành hai nhóm, vậy đoán chứng liền càng không tinh thần.
Rốt cuộc, lão Chu vẫn là đau lòng nhóm chó nhà mình, không kêu bọn nó trông rừng cây ăn trái, trong lòng anh cân nhắc, chờ Đông, Tây, Nam, Bắc bọn nó sau này cưới vợ có con, tới khi đó liền có thể tách bọn nó ra rồi, giống như một nhà Búa, một nhà phụ trách một cái khu vực, vậy rất tốt.
Trước đó anh cũng không để ý đối cây mận cây hồng nhà mình, hôm nay La Mông hỏi Mã Đinh Lương mới biết, loại cây mận nhà anh tên là mận Quý Lăng, là mười mấy năm gần đây nhập vào từ Nhật Bản, lại trái của cây mận này mặc dù ngon, chăm sóc lại cực kỳ phiền phức, cho nên nhà vườn gieo trồng giống này cũng không nhiều.
mận Quý Lăng
Lúc trước giáo sư Kim của đại học nông nghiệp, đại khái chính là nhìn tới La Mông ngay cả hạt dẻ cười đều có thể trồng sống, mới có thể gởi loại cây giống này tới chỗ anh, không ngoài sở liệu, La Mông quả nhiên trồng cây ăn trái này rất tốt.
Chưa được mấy ngày, trái mận trên Ngưu Vương trang liền lần lần lượt lượt chín rồi, hơn hai mươi cây mận kết ra trái cây, chính mình ăn khẳng định là ăn không hết, trái cây ngon như vầy, dùng để ngâm rượu cũng có vẻ có hơi lãng phí, vì thế người của trấn Thủy Ngưu có phúc rồi.
Mận Quý Lăng của nhà La Mông chín, ngoại trừ tiêu hao trên Ngưu Vương trang, mỗi ngày còn có thể hái mười mấy hai mươi trái đặt ở trong tiệm bán, một trái mận nặng tầm nửa cân, bán hai mươi tệ, đối người của trấn Thủy Ngưu mà nói hoàn toàn chính là hàng xa xỉ.
Nhưng mà thi thoảng mua một trái hiếu kính cha mẹ già, hoặc là thưởng một chút cho con mình, hoặc là khao chính mình một chút, bọn họ đều vẫn là bỏ được. Mỗi khi ăn một trái, đều cảm thấy ngày hôm đó trôi qua vô cùng có tư có vị.