Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày sau, một chiếc xe hơi nhập khẩu phong cách chạy tới Ngưu Vương trang, La Mông vốn còn tưởng rằng tên Mã Từ Quân kia lại đổi xe, vừa thấy không phải, sau khi xe đậu ở trong tứ hợp viện, đi xuống một mập mạp và một phụ nữ dáng người thướt tha, phía sau còn nhảy xuống một con chó Labrador Retriever màu vàng nhạt.
Nói tới con chó đó thật đúng là cực kỳ xinh đẹp, ngay cả rất nhiều ông bà già trong viện tử không thạo về chó đều nhịn không được ngừng việc trong tay quan sát, hiện tại người nuôi chó không ít, người chịu chi tiền làm đẹp mua quần áo cho chó cũng không ít, nhưng mà người có thể nuôi chó tới khỏe mạnh tự nhiên như vậy, tinh thần, đẹp như vậy cũng không nhiều.
“Xin hỏi La Mông có ở đây không?”. Mập mạp kia phun khẩu âm phương Nam hỏi một câu.
“À, là tôi”. Lúc này La Mông đang muốn đem ánh mắt ngắm hướng dưới bụng con Labrador Retriever, bị gã ta hỏi, vội vàng lại thu ánh mắt về.
chó Labrador Retriever
“Xin chào, xin chào, tôi họ Hoàng, người Quảng Đông, lần này là cố ý mang Phì Muội nhà chúng tôi tớ đây phối giống”. Ông chủ Hoàng này cũng là người sảng khoái, lập tức liền nói ra mục đích tới của chính mình, gã vừa mới nhìn một vòng trong sân, liền không nhận ra La Mông tới, chủ yếu là tấm hình của anh trên mạng và người thật chênh lệch có hơi lớn.
“Chính là con Labrador Retriever này hả?”. La Mông càng nhìn con chó cái này lại càng thích, khung xương thân thể tốt như vầy, da lông xinh đẹp như vậy, tính cách cũng trầm ổn, lúc này mới lần đầu tiên tới Ngưu Vương trang anh, lại không có bởi vì tò mò chạy loạn nơi nơi, cũng không có bởi vì sợ hãi có vẻ nao núng, tóm lại La Mông chính là càng nhìn càng hài lòng, nhận định nó tương lai sinh ra tới chó con khẳng định tốt.
“Đúng, kêu Phì Muội, sắp ba tuổi rồi, còn chưa phối qua”. Ông chủ Hoàng huýt sáo một cái, bộ dáng Phì Muội giống như có chút không tình nguyện, miễn cưỡng đi qua cho gã sờ đầu một chút.
“Mấy con chó nhà tôi đều là chó quê”. Tuy rằng động tâm, nhưng mà La Mông vẫn là cảm thấy nên là nói rõ ràng cùng người ta, trước đó cũng có người không hiểu biết về chó, nhận Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh thành chó Labrador Retriever.
“Bọn tôi cũng biết điều này rồi, chủ yếu là xem bản thân Phì Muội có thích hay không”. Lúc này bà chủ cũng nói chuyện rồi, trong thanh âm trầm thấp của người phụ nữ này lộ ra gợi cảm.
“Vậy nếu phối giống, sinh ra tới nhưng liền là chó lai rồi”. Bản thân La Mông không thành kiến đối chó lai, nhưng mà theo anh biết, rất nhiều người giàu đều theo đuổi thuần chủng, hai người này ngàn dặm xa xôi mang theo chó đẹp nhà mình tới đây phối giống, cuối cùng vẫn không khả năng một con chó con cũng không muốn chứ?
“Không sao, chỉ cần bản thân Phì Muội thích liền tốt”. Bà chủ vẫn là câu nói đó.
“Vậy nếu không chúng ta liền mang Phì Muội đi bên đập nước, trước để bọn nó gặp mặt”. La Mông rất muốn lôi con Labrador Retriever xinh đẹp này về làm vợ cho một trong Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh.
“Được”. Mới nãy lúc hai vợ chồng lái xe lên núi, đã thấy mấy con chó lớn chó nhỏ bên bờ đập nước rồi, chẳng qua chủ vắng mặt, bọn họ liền không đi xuống tiếp xúc cùng mấy con chó kia, miễn cho gây nên hiểu lầm không cần thiết.
“Hai người từ từ đã”. La Mông nói xong, liền chạy lên trên ban công của một phòng trống ở lầu hai tìm Tiếu Thụ Lâm, giống loại thời khắc quyết định hạnh phúc hôn nhân Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh, Tiếu Thụ Lâm làm sao có thể không có mặt.
“Trước đừng làm nữa, cùng đi bên đập nước, có người dẫn theo một con chó Labrador Retriever tới đây, đẹp lắm”. Mắt La Mông lóe lóe phát ra ánh sáng.
“Được”. Tiếu Thụ Lâm nhìn anh một cái, nhếch miệng cười cười, bỏ việc trong tay xuống.
Hôm trước Thang Viện liên hệ tới một khách hàng, nói là nói là cảm thấy hứng thú đối tổ hợp giày bệt và hộp giày của nhà bọn La Mông, muốn đặt một đơn hàng, nhưng mà bọn La Mông phải ấn theo yêu cầu của gã ta gởi mấy hàng mẫu qua trước, chủ yếu chính là giày bệt phải căn cứ size giày của bọn họ tăng lớn một chút, hộp giày cũng phải dùng màu sắc đối phương yêu cầu đan ra, mấy hàng mẫu mà thôi, tốn không bao nhiêu thời gian, một buổi chiều Tiếu Thụ Lâm có thể tạo ra.
Sân dưới lầu vừa làm đậu hủ lại là rang hạt dưa, vừa là phơi nắng lương thực lại là phơi nắng cẩu kỷ khoai lang khô, có vẻ có chút lộn xộn, La Mông dứt khoát ngay tại lầu hai tìm cái phòng trống, để Tiếu Thụ Lâm ngồi trên ban công làm việc.
“Sau này phòng nhỏ này liền chuyên môn dùng để chứa hàng mẫu”. Lúc xuống lầu La Mông nói với Tiếu Thụ Lâm.
Trên Ngưu Vương trang tổng cộng hơn một trăm phòng lớn phòng nhỏ, ngoại trừ bố trí đặc thù cá biệt, phần lớn ba bốn người ở một cái phòng nhỏ, cho tới bây giờ, còn có không ít phòng mới không có ai ở qua, lúc này phòng ở liền thành văn phòng của bọn Lâm Xuân Ngọc, dùng để chứa hàng mẫu thật thích hợp.
“Cậu lại đưa một cái chìa khác cho Thang Viện, lúc muốn dùng hàng mẫu đẻ cô ấy tự đi lấy là được”.
“Cũng không thể rời rạc quá, treo một cuốn tập để cô ấy ghi sổ một cái vẫn là phải làm”.
Nói xong hai người liền tới trong sân dưới lầu, trước khi đi ra ngoài, Tiếu Thụ Lâm cố ý chạy tới một góc sân, chuyên môn rang hạt dưa, trong cái kệ gỗ kia túm một nắm hạt dưa mới vừa ra lò bỏ trong túi quần.
Trước đây lúc mấy con chó lớn chó nhỏ trên núi bọn họ còn chưa có đi trông nom đập nước, cả ngày không phải trên núi trên núi nhảy nhót chính là tại phụ cận viện tử đi lang thang, mọi người ăn bất cứ cái gì đều có thể chia cho bọn nó một chút, suốt ngày cái miệng cũng không thấy ngừng, từ sau lúc bị cử đi trông giữ đập nước, ăn đó là ít hơn so với trước đây, mỗi lần lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm qua đây, bình thường đều phải lấy chút đồ ăn qua cho bọn nó.
Mấy người lái xe đi vào bờ đập nước, bọn Đông, Tây, Nam, Bắc và Nha Nha vừa thấy con xe tải nhà bọn họ, lập tức liền nhảy nhót chạy vội tới hướng bên này, Đại Bảo tròn vo cũng gắt gao đi theo đằng sau đội ngũ.
“Hắc”. Mỗi khi thấy sự nhiệt tình của mấy con chó nhà mình, tâm tình của La Mông đều cực tốt.
“Hôm nay cho hay không cho cắn hạt dưa hả?”. Tiếu Thụ Lâm sờ túi quần mình một cái, lại nhớ tới một chuyện, cái hình tượng cắn hạt dưa của mấy con chó nhà mình, giống như không thích hợp trường hợp hôm nay lắm.
“Không sao, để Đông, Tây, Nam, Bắc bộc lộ tài năng trước”. La Mông tự tin tràn đầy, hôm nay bọn họ lấy chính là hạt hướng dương, đối Đông, Tây, Nam, Bắc mà nói đó là không có khó khăn gì, cắn tới khá tốt, ngay cả Nha Nha đều có thể cắn.
“Phì Muội, tới, làm quen trước một chút cùng mấy chàng trai này”. Bên cạnh ông chủ Hoàng cũng gọi chó đẹp nhà mình xuống xe.
“Gâu gâu!”. Lúc này mấy con Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Đại Bảo đều vây quanh Tiếu Thụ Lâm đảo quanh, bọn nó đã ngửi được mùi hạt dưa trong túi quần của gã rồi.
“Gấp cái gì? Trước làm quen bạn mới một chút”. La Mông lôi từng con từng con tới, chó cái đẹp như vậy cũng không phải là thường xuyên đều có thể gặp được, qua làng này liền không có nhà trọ nào. (= vuột mất em này liền ko bít bi giờ mới có được em nào được như vầy).
“Gâu!”. Đông, Tây, Nam, Bắc nhìn nhìn con chó cái màu vàng nhạt kia, lại nhìn nhìn La Mông, quay đầu lại nhìn Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm bất đắc dĩ, đành phải nhanh chóng lấy ra hạt dưa trong túi quần đút cho bọn nó, ăn xong lúc nào thì lúc đó mới có thể yên tĩnh.
“A ô a ô!”. Nha nha khó khăn căn ra một cái nhân hạt dưa, định đút cho con trai nó, kết quả vừa phun ra, nhân hạt dưa liền rơi vào trong khe đá trên ghềnh suối, hàng này đành phải lại vùi đầu đi cào tảng đá, bộ dáng ngốc xít liền đừng nói tới.
“Gâu!”. Đông, Tây, Nam, Bắc ngồi vây quanh bên người Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm đút một hạt, bọn nó liền căn một hạt, vừa ăn vừa còn vui sướng phe phẩy cái đuôi.
“Này làm sao liền chỉ ăn vậy?”. Ông chủ Hoàng gãi gãi đầu, chẳng lẽ mị lực của Phì Muội nhà họ còn không lớn bằng hạt dưa?
“Cậu cho tôi chút hạt dưa”. Nữ chủ của Phì Muội đưa tay ngọc tới trước mặt Tiếu Thụ Lâm.
“À”. Tiếu Thụ Lâm có hơi ngượng ngùng lấy ra một nắm hạt dưa từ trong túi quần, nhìn thấy trên mặt gã lộ ra thần sắc hơi ngượng ngùng, La Mông nhịn không được mắt mở to.
“Phì Muội, tới”. Nữ chủ xinh đẹp đưa cho Phì Muội một hạt dưa, đầu lưỡi Phì Muội cuốn một cái, một thanh âm tách nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo liền từ trong miệng phun ra hai mảnh vỏ hạt dưa.
“Lại tới một hạt”.
“Tách”.
“Lại tới hai hạt”.
“Tách tách”.
“Lại tới ba hạt”.
“Tách tách tách”.
“……..”.
Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Đại Bảo đều sợ ngây người rồi, lúc bọn nó căn hạt dưa cũng chỉ có thể từng hạt từng hạt chậm rãi cắn, có đôi khi cắn không tốt còn phải nhổ ra nhìn nhìn lại ngậm về một lần nữa cắn, người ta ư, đã đạt tới tiêu chuẩn cao ba bốn hạt cùng lúc luôn, chênh lệch này liền giống như súng trường Shiki gặp phải súng máy, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
súng trường Shiki
súng máy
“A ô…….”. Nha Nha cũng không lật tảng đá nữa, mở lớn miệng nhìn con chó đẹp kia biểu diễn cắn hạt dưa.
“Ô…….”. Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không tìm Tiếu Thụ Lâm đòi hạt dưa nữa, mấy anh em ngồi thành một hàng, hết sức chăm chú nhìn miệng của Phì Muội mở ra khép lại, lại nhìn vỏ hạt dưa bị nó dùng đầu lưỡi đẩy ra bay lả tả rơi xuống tới trên mặt đất…….
“Thế nào, trợn tròn mắt ha? Ha ha ha!”. Nhìn tới hình dáng ngốc của mấy con chó đực nhà La Mông, tâm tình của ông chủ Hoàng rốt cục khoan khoái, Phì Muội nhà họ thông minh, học gì đều nhanh hơn sơ với con chó khác.
“Xem chút tiền đồ của bọn mày kìa”. La Mông vỗ vỗ đầu chó của mấy anh em Đông, Tây, Nam, Bắc, bảo bọn nó đi qua tiếp xúc một chút cùng Phì Muội, muốn xem một chút con nào có thể phối giống cùng nó.
Đông, Tây, Nam, Bắc đều là cực kỳ hài lòng đối Phì Muội, bởi vì tài nghệ cắn hạt dưa của nó đã hoàn toàn vượt qua trình độ cao nhất của Hầu mập, ở trong mắt mấy anh em, nó liền giống như là học sinh loại ưu trong đám học sinh, nhân sĩ tinh anh sau khi bước vào xã hội, mị lực không thể ngăn cản.
Nhưng mà trong chó cũng có chế độ cấp bậc, ví dụ như ở lúc sư nhiều cháo ít, địa vị của lão Đại ở trong anh em liền biểu hiện ra ngoài, chỉ thấy nó phát ra một chuỗi cảnh cáo trầm thấp hướng mấy con chó khác, ba con chó khác lập tức lùi về một bên. Phì Muội giống như cũng rất hài lòng con chó đực cao lớn này, hai con chó lớn ngửi mùi lẫn nhau trên người đối phương, quan hệ rất nhanh liền thân mật lên.
La Mông và ông chủ Hoàng trao đổi chuyện kế tiếp, ý của ông chủ Hoàng là, bọn họ mang theo Phì Muội ở lại bên cạnh mấy ngày, chờ sau khi phối giống thành công, trước mang Phì Muội về nhà, sau khi chó con sinh ra bọn họ chia đôi, nếu số lẻ không có cách chia đôi, liền từ một phía ra tiền mua lại một con chó con trong đó.
La Mông không đồng ý, trước đó anh cũng không quen biết ông chủ Hoàng này, nếu người ta mang theo giống của lão Đại biến mất, anh cũng không biết đi đâu tìm, Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh gien tốt, người coi trọng cũng không ít.
Đề nghị của La Mông là, hơn hai tháng dưỡng thai của Phì Muội phải ở trên Ngưu Vương trang, chờ sau khi chó con sinh ra, ông chủ Hoàng và vợ ông ta lại tới nhận chó lớn và chó nhỏ, dù sao Ngưu Vương trang của anh ngay tại nơi này, bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu.
Bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: chạy khỏi hòa thượng không chạy khỏi được miếu = cái Ngưu Vương trang nằm chình ình tại đây, La Mông có thể bỏ chạy nhưng Ngưu Vương trang lại không chạy đi đâu được.
Về phần số lượng của chó con, La Mông tự nhiên là phải tận khả năng giữ nhiều lại, bất kể sinh bao niêu, chỉ cho ông chủ Hoàng một con chó con, tới khi đó phải đưa bao nhiêu tiền La Mông bù lại cho bọn họ.
Ông chủ Hoàng vừa nghĩ chính mình cũng không phải làm mua bán này, nhận nhiều chó con về như vậy quả thật là cái gánh nặng, cuối cùng tám phần cũng là phải bán đi, nếu La Mông chịu ra tiền, gã sẽ không ý kiến gì, vùng làng Đại Loan này non xanh nước biếc, hơn nữa La Mông cũng gánh vác được, sẽ không bạc đãi hậu đại của Phì Muội nhà họ.
Hàng này là một người làm ăn, chuyện không cần cho không tiền gã là tuyệt đối sẽ không làm, lúc trước Phì Muội cũng là gã tốn một đống tiền mặt mua về nhà, chó con của nó sinh có thể tặng không? Về phần La Mông yêu cầu để Phì Muội ở Ngưu Vương trang dưỡng thai, gã cũng có thể lý giải điểm ấy, coi như là cho Phì Muội nghỉ ngơi, để gã và vợ gã có một thế giới hai người.
Nữ chủ xinh đẹp không nỡ xa Phì Muội, muốn ở Ngưu Vương trang cùng nó cùng nhau chờ sinh đẻ, kết quả bị hai người La Mông và ông chủ Hoàng hợp lực khuyên đi về.
Vì thuận tiện lão Đại và Phì Muội nói chuyện yêu đương, La Mông liền không kêu nó lại trông nom đập nước ngủ chuồng gà, đặc biệt dùng tấm ván gỗ xây một cái nhà gỗ nhỏ trong rừng cây ăn trái trên sườn núi bên cạnh con suối nhỏ, lại dọn ổ chó của lão Đại vào đó, lấy ra ruột bông cũ trong ổ chó, thay một tấm thảm lông nửa mới.
Sau này Phì Muội là phải ở trong này nuôi dạy một đám con, La Mông tự nhiên không thể qua loa, mấp mô lòi lõm đều giúp bọn nó làm tới cực kỳ nhẵn mịn. Cũng may trước đó La Toàn Thuận đan mấy cái ổ chó cho Đông, Tây, Nam, Bắc đều cũng đủ lớn, lúc này nhưng thật ra không cần đan cái mới.
“Cậu vừa mới đỏ mặt gì vậy?”. La Mông vừa làm việc vừa liền hỏi Tiếu Thụ Lâm.
“Nào có chứ?”. Tiếu Thụ Lâm không thừa nhận.
“Tớ nhìn thấy mà”. La Mông nói.
“À”. Tiếu Thụ Lâm lau lau cái mũi, không nói chuyện.
“Cậu đỏ mặt cái gì?”. La Mông truy hỏi.
“Không biết, liền đỏ thôi”. Tiếu Thụ Lâm vung cây búa đóng tấm ván gỗ tới một cái khe hở trên mặt tường, sau khi chó con sinh ra rất yếu ớt, nếu nhà gỗ nhỏ này lọt gió liền không ổn.
“Lúc cậu đối mặt với tớ cũng chưa đỏ qua”. La Mông oán hận lót gạch xanh, lúc trước lúc anh xây tứ hợp viện còn lại, lúc này vừa vặn bưng một ít lại đây lót sàn tân phòng cho lão Đại.
tân phòng: phòng tân hôn, phòng ngủ của cô dâu chú rể
“Sao chưa từng đỏ chứ?”. Này không phải trợn mắt nói dối sao? Tiếu Thụ Lâm cũng là sau khi cùng một chỗ cùng La Mông mới biết được hàng này chính là tên hư hỏng háo sắc, thường thường làm tới gã không chịu nổi, có đôi khi mồ hôi đều có thể đổ ra rồi, còn có thể không đỏ mặt?
“Này khác với hôm nay”. Người ta mới lộ cái tay nhỏ bé cậu ta liền đỏ mặt.
“Nói đi, cậu rốt cuộc muốn sao đây?”. Tiếu Thụ Lâm bất đắc dĩ ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía La Mông, Trước đó gã vẫn luôn cho là chính mình thích phụ nữ, lại không nghiêm chỉnh bóc tem qua, đột nhiên gặp được một mỹ nữ thướt tha yêu kiều như vậy, cách gã gần như vậy, thanh âm còn gợi cảm như vậy, mùi hương trên người còn mê người như vậy, sẽ mặt đỏ rất bình thường, được không?
“Đối tớ cũng đỏ một cái xem nào”. La Mông giở trò lưu manh nói.
“Bệnh thần kinh”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, quay đầu đi tiếp tục trừng tấm ván gỗ của gã.
“Sao? Đỏ không được hả?”. La Mông cũng không lót gạch xanh nữa, ngồi xổm trên mặt đất bước mấy cái, liền lê qua hướng Tiếu Thụ Lâm, không có biện pháp, nhà gỗ là xây cho bọn lão Đại ở, không gian là hơi nhỏ.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm xích xích qua hướng bên cạnh.
“Giờ thì sao?”. La Mông nói xong, hôn chụt một cái ngay tại trên mặt của Tiếu Thụ Lâm.
“Làm việc đi”. Tiếu Thụ Lâm lại né tránh qua một bên khác, hai mắt lóe sáng mang theo ý cười.
“Này thì sao?”. La Mông mặc kệ, lại nhào qua hôn chụt một cái, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt của Tiếu Thụ Lâm.
“Đừng quậy”. Tiếu Thụ Lâm giơ tay đẩy La Mông một chút, kết quả bị La Mông ôm chầm, kéo người gã qua, cả người thuận thế liền đè qua.
“Này thì sao?”. La Mông gắt gao khóa chặt hai mắt của Tiếu Thụ Lâm, chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng cọ xát một chút trên bờ môi của Tiếu Thụ Lâm.
“…….”. Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người cũng không tự giác trở nên dồn dập lên, trong không khí giống như có cái gì đang bốc cháy……
“Gâu!”. Lão Đại chờ ở bên ngoài rốt cục không thể nhịn được nữa, trung khí mười phần sủa một tiếng, đây chính là tân phòng của nó!
“Khụ khụ”. Hai người bị cắt ngang đành phải che dấu ho nhẹ hai tiếng, sờ sờ cái mũi tiếp tục làm việc, thật sự là chó lờn rồi nên khó quản, hiện giờ vì vợ, thế nhưng cũng dám phá hư chuyện tốt của chủ.
Trải qua một phen cố gắng của La Mông và Tiếu Thụ Lâm, vào buổi tối lão Đại và Phì Muội liền vào ở ổ mới, ở dưới dẫn dắt của lão Đại, Phì Muội cũng rất nhanh thích ứng cuộc sống trên Ngưu Vương trang, vợ chồng son mỗi ngày ở trong rừng cây ăn trái hù dọa một chút chim nhỏ, lại bắt bắt bướm, rãnh rỗi còn có thể tới hõm nước trong khe suối rắm uyên ương, thật sự là rất thích ý.
Phì Muội này thoạt nhìn rất có khí chất quý tộc, kỳ thật hoàn toàn cũng là một tham ăn, lúc ban đầu, La Mông chuẩn bị suất ăn cho nó và lão Đại đều là nhiều như nhau, hàng này không đủ ăn, lão Đại liền tặng phần của chính mình cho nó, có một buổi chiều trong lúc vô tình La Mông La Mông nhìn thấy chó quê nhà mình đang hóp bụng gặm khoai lang, khiến anh cực kỳ đau lòng.
Hất cách, La Mông đành phải đổi một cái chậu sành lớn hơn nữa cho Phì Muội, mỗi bữa đều đựng đầy tràn cho nó, hàng này như cũ ăn tới sạch bách, nhất là sau bảy tám ngày nó tới Ngưu Vương trang, có thể là bởi vì giao phối thành công, sức ăn càng lớn rồi.
Nhiều một chút nhưng thật ra không sợ, La Mông chỉ sợ ăn tới bệnh luôn, tốt xấu đây cũng là chó của người ta, hết cách, La Mông đành phải gọi điện thoại cho ông chủ Hoàng, hỏi Phì Muội nhà bọn họ một bữa ăn bao nhiêu. Ông chủ Hoàng người ta liền nói, Phì Muội nhà họ từ nhỏ liền ăn nhiều hơn so với chú chó khác, cứ thuận theo nó là được rồi, La Mông nghe gã ta nói như vậy, liền yên tâm hơn rồi, hơn nữa anh cũng nghe nói lúc chó mẹ mang thai quả thật ăn khá nhiều.
Thời gian bước vào trung tuần tháng chín, bụng của Phì Muội giống như có hơi có thể nhìn ra rồi, trên sườn núi bên cạnh con suối nhỏ, hơn mười cây táo xanh, mắt thấy cũng sắp tới lúc trái chín rồi.
Có lão Đại và Phì Muội cư trú tại rừng cây ăn trái, lần này mớ táo xanh bị đám chim nhỏ phá hoại cũng rất ít, đám táo xanh này khác với mận Quí Lăng trước đó kết trái ít như vậy, một đám trái cây màu xanh treo đầy đầu cành.
Nhưng mà loại giống táo xanh này cũng không hiếm thấy, ngoại hình lớn lên cũng không dễ nhìn lắm, bên ngoài còn có vệt ngoằn ngèo, giá là khẳng định bán không cao như mận Quí Lăng vậy, La Mông ngẫm nghĩ hơn muối cây táo trên cây kết xuất ra trái táo, tầm tầm cũng liền đủ người trên núi ăn, tới khi đó dứt khoát phát xuống làm phúc lợi cho mọi người, liền không bán.
Cũng có trái táo riêng lẻ chín tới đặc biệt sớm, La Mông và Tiếu Thụ Lâm hái mấy trái ăn một chút, thật sự là chua ngọt giòn chảy nước bọt mười phần. Khó trách cho dù là phẩm chất không tốt lắm, mấy năm nay táo xanh trên thị trường đã dần dần bị chủng loại khác chiếm lĩnh, bên đại học Nông Nghiệp tỉnh còn giữ loại cây con của loại cây táo này.
Mấy ngày nay mỗi lần La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi ngang qua mấy cây táo, đều phải tiện tay hái mấy trái chín xuống ăn, có đôi khi cũng sẽ đưa qua bên tứ hợp viện để mọi người cùng ăn một chút, lão Đại và Phì Muội sinh hoạt tại trong rừng cây ăn quả hiển nhiên ăn không ít, răng chó nhọn là đủ nhọn, mọc cũng không dày lắm, lúc gặm táo đặc biệt tốn sức, một trái táo có thể gặm cả buổi.
Mĩ Tuệ, Mĩ Linh và ba cô bé nhà dì Vân đều thích ăn táo này, La Mông đều nói rõ cùng các cô bé rồi, chờ chiều thứ bảy, lúc tất cả các cô bé đều nghỉ, liền tổ chức mọi người cùng nhau hái táo.
Kết quả không đợi tới thứ bảy, chiều thứ tư liền xảy ra chuyện rồi, tối ngày này lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm đang ngủ, đột nhiên nghe được một trận chó sủa, đầu tiên là lão Đại và Phì Muội đang sủa, sau đó ba cón chó quê bên chuồng gà cũng sủa lên, tiếp theo nữa cả đỉnh núi liền náo nhiệt rồi, trong chó sủa hỗn loạn và gà gáy chấn kinh, trâu bên chuồng trâu cũng kêu to ụm bò theo.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm nghe được động tĩnh, đầu tiền liền mặc quần áo lấy đèn pin đi hướng rừng cây ăn quả phía bờ suối, phát ra động tĩnh trước nhất chính là ở tại chỗ lão Đại và Phì Muội, La Mông và Tiếu Thụ Lâm rất thính tai, hai người đều không nghe nhầm.
“Chi chi chi…….”. Rất xa, La Mông và Tiếu Thụ Lâm chợt nghe tới một trận tiếng kêu to chi chi, thanh âm này khác với tiếng kêu của con chuột, con chồn, so với bọn nó kêu tới còn vang dội chút.
“Khỉ!”. Trước đây Tiếu Thụ Lâm xem thế giới động vật không ít, lúc này vừa nghe thanh âm liền nhận ra rồi.
“Chỗ chúng ta nào có khỉ chứ?”. La Mông nghe thanh âm này cũng cảm thấy giống, nhưng phạm vi trăm dặm bọn họ, ngay cả lợn rừng đều hiếm thấy, khỉ nào có chứ?
“Chi chi chi…….”. Mấy con đó rất cảnh giác, La Mông và Tiếu Thụ Lâm vừa tới gần, bọn nó liền tổ chức lui lại, đèn pin trong tay chiếu xuống, một đám thân ảnh linh hoạt nhoáng một cái lướt qua trước mắt bọn họ, liền chạy vèo đi, rất nhanh liền biến mất ở tại trên vách núi đá bên kia con suối nhỏ.
“Mịa nó thật đúng là khỉ!”. Sự thật thắng hùng biện, chuyện đã xảy ra trước mắt rồi, không phải do La Mông không thừa nhận.
Trong rừng cây ăn trái bên cạnh con suối nhỏ, mắt thấy liền muốn chín có thể thu hái táo xanh rồi, cơ hồ bị hái hết sạch, lại đi nhìn ổ chó của lão Đại và Phì Muội, cũng không biết đám khỉ đó làm như thế nào, thế nhưng từ trên núi bê xuống một đống lớn lộn xộn lấp kín cửa vào của ổ chó.
Hàng này tuyệt đối là có mưu tính trước.
Không biết làm sao, lúc này La Mông đột nhiên liền nhớ tới lúc trước lúc chính mình mới vừa quay về làng, những lời nói về Tôn hầu tử (Tôn Ngộ Không), chẳng lẽ đây là quả báo kiếp này trong truyền thuyết? La Mông ảo não tới trực tiếp túm tóc, sớm biết như thế, trước đó anh liền không nói xấu con khỉ đó rồi!
Hiện giờ làm sao đây? Trên núi có khỉ, sau này anh trồng cái gì còn có thể giữ được sao? Anh chính là ký hợp đồng bảy mươi năm, bây giờ muốn hủy hợp đồng còn có thể kịp sao?