Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết có phải bởi vì quan hệ của linh tuyền hay không, La Mông xoa óc chó như thế nào cũng đều không lên màu, tới trong tay Triệu Hiến Lễ, mấy ngày liền xoa ra màu rồi, hơn nữa đôi óc chó này hiện tại bị xoa tới thanh thấu như như ngọc, màu sắc cũng đủ đỏ đủ sạch sẽ, nhìn một cái liền có thể nhìn ra là một đôi óc chó tốt.
Vì nghiệm chứng suy đoán của chính mình, La Mông quyết định lại làm thí nghiệm.
“Con trai à, để ba nhìn một chút óc chó của con nào”.
“Hô…….”. Bé Khỉ nhìn nhìn La Mông, lại nhìn nhìn Tiếu Thụ Lâm, sau khi hiểu được La Mông là muốn óc chó của bé, nửa điểm không do dự liền đưa qua, bé con này không biết có phải bị ảnh hưởng của đàn khỉ hay không, đối yêu cầu của La Mông chưa từng có không đáp ứng.
“Tới, sau này con liền xoa đôi này”. La Mông nói xong lại từ cái giá bên tường cầm một đôi óc chó còn chưa xoa qua đưa cho bé.
“…….”. Bé Khỉ nhìn kỹ một đôi óc chó mới trong tay chính mình một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi xoa lên.
La Mông cũng nhìn kỹ đôi óc chó nhỏ của Bé Khỉ trong khoảng thời gian này xoa ra, vốn anh là đưa đôi óc chó này làm đồ chơi cho Bé Khỉ, không ôm nhiều hy vọng, cũng liền sẽ không chú ý tiến độ của bé, bây giờ lấy lại nhìn kỹ, phải nói là có hình có dáng.
Đôi óc chó này bị Bé Khỉ xoa gần một tháng, cũng bắt đầu lên màu bao tương, nhưng mà màu của bọn nó không đỏ giống như đôi của Triệu Hiến Lễ xoa ra, càng như là màu trà.
màu bao tương: tra baidu nó ra cái màu này (_._”’)
La Mông đặt hai cái óc chó này ở trong tay chậm rãi xoay, anh muốn nhìn một chút bị chính mình xoa qua một đoạn thời gian sau, đôi óc chó này tới khi đó sẽ có cái dạng biến hóa gì.
Bởi vì chuyện mấy giấy chứng nhận còn lại làm tới rất thuận lợi, gần đây lão Chu liền nhàn nhã hơn, phần lớn việc trên núi cũng đều có người chuyên phụ trách, La Mông chỉ cần mỗi sáng đi cửa tiệm trấn trên một chuyến, phần lớn thời gian của buổi chiều buổi tối cơ bản đều là tự mình sắp xếp, có đôi khi một nhà ba người sẽ cùng đi lên núi một chuyến, có đôi khi liền Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ đi.
Con cua nuôi gần một năm, cũng tới lúc thu hoạch rồi, cho tới bây giờ cua của nhà La Mông đều là bán theo con, căn cứ kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, giá tiền cũng khác nhau, tổng thể mà nói, thu vào này vẫn là khá khả quan, còn kiếm tiền hơn lúc mùa hé bán dưa hấu.
Tối hôm nay, nhóm người trên Ngưu Vương trang đang ngủ say, đám cua trong ruộng lúa dọc theo phía dưới chân tường phòng chạy trốn lách từng vòng từng vòng, lúc trước La Mông và Tiếu Thụ Lâm vì xây tường phòng chạy trốn này, rất là tiêu phí nhiều công sức, mặt tường vừa cao lại trơn, bộ phận chôn ở dưới đất cũng đủ sâu, đám cua ở bên trong va đập không ít, cũng không có thể thành công vượt ngục.
“!!!”. Đám cua này xếp đội hình ở dưới chân tường vòng quanh vòng quanh, không biết như thế nào, mấy con cua trong đó liền không đi, con cua đằng sau cũng kỳ quái, từng con từng con đi theo hướng lên trên chồng lên, bọn nó ỷ vào chính mình có một bộ vỏ cứng không sợ đè ép, lại là chồng chất lên nhau cao hơn một mét.
“Bộp!”. Con cua thứ nhất vượt qua tường vây té rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang.
“Bộp bộp!”.
“Bộp bộp bộp!”.
Con cua đằng sau càng ngày càng nhiều, từng con từng con từ trên tường vây cao hơn một mét rơi xuống dưới, ngọ ngoạy chân cua dài nhỏ của bọn nó, quơ hai cái càng lớn, chưa được một lát liền biến mất tại trong bụi cỏ.
“Gâu! Gâu gâu!”.
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”.
“Gâu! gâu gâu gâu gâu gâu!”.
Hơn hai giờ sáng, trên núi đột nhiên chó sủa nổi lên bốn phía, kinh động tới mọi người vội vàng từ trên giường bước xuống, một đám vội vàng mặc quần áo, cầm đen pin trên tay, tốp năm tốp ba tới khắp nơi Ngưu Vương trang xem tình huống, đầu tiên đi chuồng trâu, sau đó đi chuồng gà.
“Chuyện gì vậy?”. Lúc này La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng khiêng Bé Khì dẫn Kim Tử đi tới, bởi vì xác định trên núi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không dám để hai đứa ở lại căn nhà nhỏ bên đó, một đường đi ra, bọn họ đã xem xét một lần rừng cây ăn trái bên kia, cũng không có phát hiện cái gì dị thường.
“Không biết, chương trâu và chuồng gà đều không có gì”. Lúc này đám người Trần Kiến Hoa cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“!!!”. Lúc này, chồng cua đã biến thành một cái thang dài nhỏ, đằng sau còn có con cua cuồn cuộn không ngừng từ trong ruộng lúa dọc theo cái thang này nhảy ra tường vây.
“Gâu! Gâu gâu!”. Lão Nhị dùng một cái chân trước đè lại mai của của một con cua, con cua này hung dữ quơ càng cua của nó ý đồ phản kháng, bên cạnh còn có càng nhiều con cua, sắp xếp đội hình nhanh chóng đi qua từ bên người bọn nó.
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”. Lão Nhị sủa liên tục, mấy anh em khác trên núi của nó cũng đều lên tiếng ủng hộ.
“Đi ruộng cua xem xem”. La Mông đã có dự cảm không tốt, sắc mặt của Tiếu Thụ Lâm cũng không tốt lắm, trước đó lúc bọn gã vừa mới bắt đầu nuôi cua, liền từng nghe rất nhiều nhà nuôi dưỡng nói qua, con cua thứ này thích nhất chạy trốn, mấy ngày nay tới giờ bọn gã vẫn đều rất cẩn thận, hy vọng đừng tại cái mấu chốt này xảy ra sự cố.
“Ai nha! Con cua!”. Lúc này đám người Trần Kiến Hoa cũng phản ứng lại.
Đoàn người vội vàng tiến tới ruộng cua, đèn pin soi một vòng, rất nhanh tìm tới địa điểm xảy ra sự việc, chỉ thấy một xâu con cua đang trèo tường, hơn mười con cua móc thành một xâu, con cua bên trên cùng dùng chân cua của nó gắt gao ôm lấy đỉnh chóp của tường phòng chạy trốn, con cua dưới đáy liền ôm lấy cái thang tạo thành từ đồng loại của bọn nó cố gắng đi hướng lên trên.
Đi đến bên trên cùng, lại nhày ra, “Bộp” một tiếng liền rắn rắn chắc chắc rơi xuống trên mặt đất, khua khoắng mấy cái chân cua dài nhỏ, nhanh chóng đi dọc theo dấu vết của các tiền bối lưu lại.
La Mông chiếu đèn pin hướng trong ruộng lúa, nơi nào còn có thân ảnh của mấy con cua.
“Mụ nội nó!”. Lão Chu tức giận.
“Bắt!”. Tiếu Thụ Lâm chỉ nói một chữ, nhanh tay nhanh mắt, một phen liền tóm lấy con cua mới vừa trèo tường đi ra, nhấc lên chân cua, một cái liền ném nó vào trong ruộng lúa, cái thang cua không biết đã trợ giúp bao nhiêu con cua thành công trốn đi, cũng bị gã hai ba cái từ trên tường vây gỡ xuống.
“Nhanh chóng trở về lấy thùng nước”. Trần Kiến Hoa vội vàng an bài.
“Anh đi kêu bọn Búa tới đây”. Nạp mậu Thành nói.
Đêm nay bọn Đông, Tây, Nam, Bắc đều sủa thật sự lợi hại, một nhà Búa nhưng thật ra an tĩnh, chính là lúc mới đầu cảnh giác một chút, sau đó đại khái là không có nghe tới ngửi được cái gì không thích hợp, liền lại ngủ tiếp, dù sao ruộng cua cách chuồng trâu cũng có một khoảng, động tĩnh của đám cua lại nhỏ, thật sự rất khó phát hiện.
“Đông, Tây, Nam, Bắc!”. La Mông hô một tiếng, từ sau lúc mấy con này đều tự có lãnh địa, La Mông liền không để bọn nó một mình rời đi, lo lắng bọn nó sau này bị đám khỉ điệu hổ ly sơn các loại, nhưng mà bây giờ cũng không quản được nhiều như vậy, trước bắt cua về quan trọng hơn.
điệu hổ ly sơn (dụ hổ rời núi):t ìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để họ không thể dựa vào sự thuận lợi đó nữa nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra.
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”. Đông, Tây, Nam, Bắc giống như đã sớm chờ một tiếng mệnh lệnh này của La Mông, rất nhanh liền hướng bên này tụ tập, lão Nhị nhìn nhìn con cua dưới lòng bàn chân của chính mình, do dự một chút vẫn là buông lỏng ra, lựa chọn đi tập hợp trước.
“A ô a ô…….”. Nha Nha cũng dẫn theo con nó tới đây góp vui.
Rất nhanh, nạp Mậu Thành mang theo Búa, Trần Kiến Hoa mang theo một đám người cầm theo thùng nước cũng đều lại đây, theo phương hướng chạy trốn của đám cua này, xua đàn chó này đi ra ngoài, thường thường phát ra vài tiếng gâu gâu, mọi người liền đi theo phía sau từng con một chờ.
“Gâu! Gâu gâu!”. Nha Nha tìm được một con cua, lại không dám duỗi chân, đành phải ở cách đó không xa sủa liên tục.
“Gâu!”. Đại Bảo nhìn nhìn hai cái càng lớn của con cua lớn kia, cũng không dám tới gần.
“!”. Bé Khỉ động tác cực nhanh, giơ tay một cái, liền cầm con cua kí bỏ vào trong thùng nước, ở trong đàn khỉ bé cũng học được không ít thứ, tốc độ trên tay thậm chí còn muốn nhanh hơn một ít so với Tiếu Thụ Lâm.
“A ô a ô……”. Nha Nha nịnh nọt kêu to lên, trong khoảng thời gian này tới nay nó cũng phát hiện, đồ ăn trong tay Bé Khỉ khá nhiều, đặc biệt cái loại bánh quy thơm ngào ngạt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Ô……..”. Đại Bảo cũng hữu hảo vẫy cái đuôi nhỏ.
“Tìm tiếp đi, đều đừng thất thần”. La Mông vỗ vỗ Nha Nha và Đại Bảo, bảo hai đứa nó tiếp tục làm việc, đêm nay cua trong ruộng cua ít nhất chạy trốn hơn phân nửa, rốt cuộc có thể tìm về bao nhiêu, liền nhìn đám chó này có ra sức hay không.
“A ô a ô!”. Nha Nha hàng này cho tới bây giờ liền không có lúc nào ngoan ngoãn nghe lời, vẫn phải làm ra chút chuyện thiêu thân gì đó mới bằng lòng bỏ qua.
“Nếu đều bắt về hết, ngày mai liền hấp cua cho bọn mày ăn”. Nhiệm vụ này là không có khả năng hoàn thành, cho nên phần thưởng này cũng là không tồn tại, một con cua Ngưu Vương trang liền hơn một trăm tệ, bản thân La Mông đều không nỡ ăn, có thể hấp cho bọn nó sao? Làm chút xương cốt cho gặm một chút càng thực tế biết bao.
“Gâu! gâu gâu!”. Đông, Tây, Nam, Bắc như là đều nghe được, tâm tình nháy mắt đều trở nên cực kỳ phấn khởi.
“Gâu!”. Đại Bảo sủa một tiếng, vèo một cái liền chui vào trong bụi cỏ mất hút, Nha Nha thấy vậy liền vội vàng theo sau.
“Gâu gâu gâu!”. Rất nhanh, cách đó không xa lại truyền tới tiếng báo tin của nhóm chó tìm được con cua.
“Các người tiếp tục tìm, tôi dẫn mấy người đem đám cua này về trước”. Trần Kiến Hoa cao giọng nói với La Mông.
“Lại bố trí mấy người trông ruộng cua”. La Mông sợ bên đó lát nữa lại chồng cua.
“Ài, là La Mông hả? Nửa đêm xảy ra chuyện gì vậy?”. Lúc này, cổng làng cũng đi ra một đám người, trong tay mỗi người cầm đèn pin, rất xa, liền đi hướng những người trên sườn núi.
“Con cua chạy trốn rồi”. La Mông hô lên cùng bọn họ.
“Gì? Con cua chạy trốn rồi? Ái chà! Nhanh chóng hỗ trợ tìm!”. Người trong làng vừa nghe con cua chạy trốn rồi, cũng đều rất sốt ruột giùm La Mông.
Một năm nay La Mông và Tiếu Thụ Lâm làm bao nhiều đồ ngon cho đám cua này ăn, vừa là món mặn lại là món chay, chỉ là cho ăn mớ cá chạch ốc đồng đều giá trị nhiều tiền rồi, cá chạch trong ruộng của bọn La Mông đều đồ thật ngon bán cho Cực Vị lâu, ốc đồng bán cho La Cảnh Lượng mở quầy ăn uống ở trấn trên, một cân còn muốn hơn mười tệ đó.
Bây giờ đám cua này chạy trốn, này không phải phải lỗ vốn gốc luôn?
“Chạy hướng bên đó hả?”. La Cảnh Lượng hỏi. Gã và vợ gã mờ quán ăn uống ở trấn trên, một bàn khách cuối cùng của đêm nay ăn thẳng tới hơn mười hai giờ mới tan, hai người bọn họ đóng quầy tẩy rửa sạch sẽ, chạy xe quay về làng, gần một giờ sáng mới ngủ, mới vừa nằm chưa được một lát, liền lại bị động tĩnh trên sườn núi đối diện làng làm bừng tỉnh.
“Không sao, anh chị cũng mệt mỏi một ngày, đi về ngủ trước đi?”. La Mông cũng đại khái biết tình huống của hai vợ chồng họ.
“Mệt một ngày tính gì, cậu đây chính là mồ hôi và máu của một năm đó”. La Cảnh Lượng không nói hai lời, cũng đi qua hướng trên sườn núi của bọn La Mông.
“Ài, đều giúp tìm xem một chút đi”.
“Tìm đi, tìm đi”.
“Ái chà! Ở đây có con cua!”.
“Bắt kiểu gì đây! Ôi chao! Rất hung dữ!”.
“Nhanh lên, về trong làng lấy bồ cào, thùng nước, hốt rác, đúng rồi, lại lấy mấy cái kẹp gắp than tới đây”.
Trên sườn núi rất nhanh lại gia nhập lực lượng mới, thỉnh thoảng vang lên từng trận chó sủa cùng mọi người kinh hô, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ffi theo Bé Khỉ, bị Đại Bảo dắt đi cách đám người càng ngày càng xa, này đều rất lâu không có tóm được một con cua, hàng này còn không chịu từ bỏ.
“Ông chủ, các cậu ở đâu vậy?”. Sau khi bên bọn Trấn Kiến Hoa bận rộn tới không sai biệt lắm, liền gọi điện thoại cho La Mông.
“Bọn tôi đi hướng Tây rồi, bên các anh thế nào?”.
“Hẳn là không sai biệt lắm đều bắt về rồi, cho dù có tổn thất, đoán chừng cũng không lớn”.
“Vậy là tốt rồi, bọn tôi lập tức trở về”.
Sau khi cúp điện thoại, La Mông ngáp một cái, nói với Đại Bảo ở phía trước: “Thiếu một hai con chúng ta liền không cần đâu”.
“Gâu gâu”. Đại Bảo nhiệt tình mười phần, hôm nay nó là khẳng định phải ăn con cua.
“Cho dù không bắt đủ cũng hấp cua cho bọn mày ăn”. La Mông vừa vặn cũng phát hiện, hôm nay đám cua này chay trốn bị bắt lại, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện thương vong, những con bị thương bị chết, giá bán liền thấp, dứt khoát liền hấp ăn, coi như là khao một chút mọi người bận rộn một đêm giúp anh tìm đám cua này.
“Gâu gâu!”. Đại Bảo như trước vùi đầu tìm kiếm, con cua ăn ngon như vậy, nó là tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả bọn nó đi.
“La Mông à, chuyện gì vậy? Nghe nói con cua chạy trốn?”. Lưu Xuân Lan và ông La cũng là lúc trời sắp sáng mới biết được việc này, bởi vì một nhà già trẻ lớn nhỏ của bọn họ, trong làng cũng không ai nửa đêm đi gọi bọn họ.
“Không sao ạ, đều bắt về hết rồi”. La Mông cũng không muốn cho cha mẹ lo lắng theo.
“Sao không nói một tiếng cùng bọn ta? Nếu không phải cha con sáng sớm tới chỗ bọn La Hán Lương mua thịt, vẫn không biết việc này đâu?”. Lưu Xuân Lan lải nhải nói.
“Đúng rồi, không phải hai anh em họ đều tới đây sao, sáng nay ai bán thịt vậy?”. Lúc này La Mông nghĩ tới, anh vừa mới đều gặp qua La Hán Lương, La Hán Vinh, bây giờ trong làng ai bán thịt chứ.
“Còn không phải chú Toàn Thuận con, heo cũng là giết rồi, không ít người già trong làng hỗ trợ cho ông ấy đó”.
“À, mẹ và ba con lát nữa có lên Ngưu Vương trang không?”.
“Sao, chuyện gì vậy?”.
“Nếu mẹ tới, cùng chỗ cùng quản sự Trần, giúp con tiếp đón một chút người trong làng ta, đêm nay con cua bắt về, nếu bị thương mai cua thiếu chân, liền đều hấp hết, lát nữa lại tới bên chỗ chị con chở chút bữa sáng tới đây, kêu mọi người ăn xong bữa sáng lại trở về”. Cũng không có thể kêu mọi người hỗ trợ suông, chiêu đãi một chút đó là ít nhất.
“Được, mẹ biết rồi, con cũng sớm một chút trở về, thiếu một hai con cũng đừng tìm nữa”.
La Mông cũng muốn không tìm, ba phía trước bọn anh không chịu, Đại Bảo đi đầu, Nha Nha đi theo ở phía sau, Bé Khỉ cũng là đuổi theo không tha, hôm nay bé con này hình như là bắt cua bắt nghiện luôn rồi.
Nhìn một chút địa hình phụ cận, La Mông phát hiện bọn anh đã từ phía Đông của trấn Thủy Ngưu một đường đi tới phía Tây, ấn thái độ ăn hàng của Đại Bảo mà nói, phía trước hẳn là còn có con cua mới đúng, nhưng đây là cái con cua gì có thể chạy như vậy?
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”. Lúc này, phía trước đột nhiên lại truyền tới một trận rối loạn, la Mông và Tiếu Thụ Lâm cầm đèn pin chiếu qua, một con cua lớn đang dẫn theo một cái tiểu đội cua trèo đèo lội suối, Bé Khỉ theo ở phía sau, liền ném từng con cua một vào trong thùng nước trên tay của bé.
“Gâu gâu!”. Nha Nha vọt tới đằng trước nhất, ý đồ ngăn cản con cua đầu lĩnh kia.
“!!!”. Con cua lớn này tướng tá rất lớn càng cua cũng rất uy vũ rất có tư thế kẻ hơi liều mạng, quơ càng lớn đấu đá lung tung, Nha Nha hàng này thế nhưng không dám lại ngăn cản, một bên sủa gâu gâu, một bên nhường đường cho nó.
“Gâu!”. Đại Bảo cũng sợ, nhưng mà con này hiển nhiên càng chấp nhất so với cha nó. Cho dù không dám ngay mặt đối đầu, vẫn là muốn kiên trì bên cạnh quấy nhiễu kẻ địch, vươn móng vuốt lay một chút một chút.
“!”. Con cua lớn kia vung mạnh càng lớn của nó, Nha Nha ô một tiếng liền ngậm con nó đi mất.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không gấp, liền đi theo phía sau đội ngũ con cua, nhìn Bé Khỉ ném từng con từng con cua đằng sau đội ngũ vào trong thùng nước của bé, hai người thường thường còn giúp bé tạo không gian trống cho thùng nước, đổ con cua bé bắt được vào trong thùng nước của chính mình.
Cho tới khi còn lại con cua lớn nhất kia, lúc này Tiếu Thụ Lâm mới ra tay, một cái tóm cái mai của con cua lớn uy phong lẫm lẫm kia xách lên. La Mông từ bên cạnh tóm một nắm cỏ khô, xe ở trong tay, xe thành một cái thừng cỏ thô ráp, ở dưới sự trợ giúp của Tiếu Thụ Lâm, hai ba cái liền trói gô con cua lớn đầu têu chạy trốn kia.
“Hàng này giữ lại tuyệt đối là cái tai họa, cầm về hấp đi?”. La Mông nói với Tiếu Thụ Lâm.
“Để lại bán đi, bán thêm được một ít tiền”. Tiếu Thụ Lâm nói, đằng sau bọn gã bắt được mấy con cua đực cua cái mỗi con béo tốt bán ra không ít tiền.
“Tìm Mã Từ Quân hả?”. La Mông hỏi ý của Tiếu Thụ Lâm.
“Ừ”. Trên địa giới Đồng Thành bọn họ, thứ này đại khái cũng chỉ có đưa tới Cực Vị lâu thôi, mới bán ra giá thật tốt chân chính.
“Làm gì vậy? Trời còn chưa sáng mà?”. Mộng đẹp của ông chủ Mã vừa mới nổi lên hình dáng, liền bị tiếng reo một cú điện thoại của La Mông làm biến mất, rất là mất mát căm tức đó.
“Cua Vương, cua Hậu muốn hay không?’. La Mông trực tiếp hỏi gã ta.
“Cua Vương, cua Hậu? Lớn thế nào?”. Mã Từ Quân lập tức liền tinh thần, kiếm tiền là bản năng và thiên tính của gã, yêu thích đối tiền tài đã dung nhập tới trong xương thịt của hàng này rồi.
“Thứ này, nhìn gần một cân đi”. La Mông lấy đèn pin lại chiếu chiếu con cua đực trong tay của Tiếu Thụ Lâm, thật là lớn, đúng là cua giống tốt, La Mông cũng muốn để lại nó ở trên Ngưu Vương trang sinh sản cua con cua cháu, chỉ tiếc gien của con này có chỗ thiếu hụt, rất biết chạy trốn, nói không chừng ngày nào đó liền quấy rối con cua khắp đất vườn của chính mình không còn con nào, phiêu lưu quá lớn.
“Bán thế nào?”. Gần đây Mã Từ Quân bán cua của Ngưu Vương trang ở Cực Vị lâu, được hưởng ứng rất tốt, nếu thật có thể tung ra cua Vương, cua Hậu, này tuyệt đối có người chịu bỏ tiền mua.
“Anh xem ròi bán, bán ra được bao nhiêu tiền, tôi bảy phần, anh ba phần”. Lúc này La Mông cũng không chịu lỗ vốn.
“Năm năm”. Mã Từ Quân cò kè mặc cả.
“Muốn hay không muốn hả?”. Đêm nay La Mông tổn thất không ít con cua, lúc này cũng không tâm tình cãi cọ cũng gã ta.
“Muốn, bảy ba liền bảy ba”. Mã Từ Quân vội vàng nói, gã không chỉ có thể kiến ba phần tiền, còn có thể kiếm danh tiếng nữa, mua bán này như thế nào đều là phải làm.
Sáng sớm hôm sau, Mã Từ Quân liền bố trí người tung tin, nói là tối nay Cực Vị lâu sẽ có cua Vương, cua Hậu bán đấu giá trong đại sảnh, kính mời đông đảo khách hàng cũ mới tới khi đó tới dự.
Kết quả ngay tối đó trời còn chưa tối hẳn, Cực Vị lâu chính là cảnh tượng náo nhiệt của một biển người, vị trí trong đại sảnh đã sớm ngồi đầy rồi, đều chờ xem cua Vương, cua Hậu. Gần đây Mã Từ Quân bán cua lớn ở Cực Vị lâu, danh tiếng vốn liền bị truyền tới rất rộng, bây giờ lại là cua Vương, cua Hậu, này tuyệt đối tinh phẩm trong tinh phẩm nha.
Bảy giờ rưỡi, Mã Từ Quân mới rốt cục mang theo một đôi cua Vương, cua Hậu xuất hiện, con lớn nhất trong đó là cua đực, chính là con cua lớn sáng sớm hôm nay bị bọn La Mông và Tiếu Thụ Lâm một đường vội vàng truy đuổi, trèo đèo lội suối khó khăn mới tóm về, cua Hậu cũng là cùng lúc đó bắt được một con lớn nhất uy phong nhất trong mấy con cua cái nhảy ra.
“Oa!”. Cua Vương, cua Hậu vừa lên sân khấu, trong đại sảnh nhất thời liền vang lên từng hồng thanh âm khen ngợi.
“Nhìn con này tinh thần chưa này!”. Một ông lão mặc áo tơ lụa nhịn không được khen.
“Đàm lão tiên sinh thấy con cua này tốt không?”. Bên cạnh liền có người hỏi.
“Tốt! Như thế nào không tốt? Cực tốt!”. Ông lão này vừa mở miệng liền nói mấy cái tốt.
“Trọng lượng cân ra mới lạng hai (hơn g), hẳn là cũng không xem như rất hiếm thấy, cua đực lớn, nghe nói hơn một cân đều có”. Một ông lão ngồi cùng bàn với Đàm lão tiên sinh liền tiếp lời.
“Ái chà, này sao có thể so chứ, con cua này, ông xem tinh khí thần, linh tính a, tôi ăn nhân sâm ăn tuyết liên, ăn chính là cái gì? Chính là khí thiên địa thôi, Khác nhau, khác nhau!”.
nhân sâm
tuyết liên
Theo nhận định của Đàm lão tiên sinh, đôi cua này giá trị bao nhiêu tiền?’.
“Dù sao tôi là ăn không nổi, các người xem mà tóm đi”. Thứ tốt một khi bị mang vào Cực Vị lâu, không chảy chút máu (tiền đó) đó là tuyệt đối không tóm vào tay được, tựa như đôi cua tối nay, nếu không chảy máu nhiều, đừng nói gạch cua mỡ cua, sợ là ngay cả lông cua đều đừng nghĩ dính được một cọng.