“Cốc cốc cốc, Lâm Xuân Ngọc, ra nhận hàng!”. Một chiều bình thường, khu Đông Nam thành phố nào đó, nhân viên giao hàng gõ cửa một cái văn phòng trong một khu chung cư.
“Tới đây”. Rất nhanh, trong phòng liền đi ra một người phụ nữ mang thai, nhìn cái bụng tròn xoe của cô, ít nhất phải có bảy tám tháng rồi, cả người cũng lộ rõ có chút phù nề, mặt cũng tròn xoe.
“Ký tên chỗ này”. Nhân viên giao hàng chuyển bưu phẩm cho cô, lại đưa đơn hàng qua cho cô ký.
“Vâng, cám ơn nha”. Lâm Xuân Ngọc thấy bao bì của bưu phẩm nguyên vẹn, liền cầm đơn hàng ký xuống tên của mình, sau đó đưa đơn hàng lại cho nhân viên giao hàng, nói lời cảm ơn.
“Không cần cảm ơn”. Nhân viên giao hàng cười cười, xoay người đi, mỗi ngày gã đều phải nhận hàng giao hàng lên tới hàng trăm cái, gặp được khách hàng khách sáo liền thích hơn so với mấy người khách khó chịu kia.
Lâm Xuân Ngọc ôm bưu phẩm vào phòng đóng cửa, công ty của bọn họ chính là một cái phòng như vậy, cộng thêm một ông chủ một người kế toán, Lâm Xuân Ngọc chính là người kế toán đó, ông chủ cô rất ít đến công ty, bình thường văn phòng cơ bản đều chỉ có một mình cô.
Mở hộp giấy ra, lại lấy ra một ít giấy lót, bên trong chính là một túi lớn bí đỏ khô, còn có mấy túi hạt dưa, lần này Lâm Xuân Ngọc chỉ mua năm cân bí đỏ khô và ba cân hạt dưa. Cha mẹ chồng cô là ở nông thôn, hiện tại đồ ăn trong nhà ăn đều là từ ở ở nông thôn chuyển tới, cho nên đậu này của nhà La Mông, còn có nông sản của làng Đại Loan, đối cô mà nói cũng không hấp dẫn lắm.
Lâm Xuân Ngọc đầu tiên là lấy ra một miếng bí đỏ khô cắn một miếng, ừm, giống như có chút khô quá, tốn rất nhiều sức mới cắn đứt được một miếng, cảm thấy kém rất nhiều so với bao bì, bất quá cũng có thể chấp nhận, phơi khô chút dễ tích trữ dễ gửi, hơn nữa đủ trọng lượng.
Cô vừa suy nghĩ vừa nhai, càng nhai lại càng cảm thấy ngon, là cái loại bí đỏ thơm nồng đậm, nhưng mà rất tự nhiên, không giống một số bí đỏ khô khoai lang khô ăn một miếng miệng đầy mùi đường hoá học như vậy.
Ăn xong một miếng lại lấy miếng nữa, Lâm Xuân Ngọc thậm chí không nghĩ lấy cái ghế ngồi xuống từ từ ăn, cô liền đứng như vậy, toàn bộ tâm tư đều đặt ở đống đồ ăn ở trên mặt bàn.
Sau khi ăn hết mấy miếng bí đỏ khô, cô rốt cục chuyển dời sự chú ý tới mấy túi hạt dưa bên cạnh, bốc mấy hạt hướng dương ra, cắn một hạt, nhân hạt nho nhỏ bị cô nhai mấy cái, nuốt xuống, miệng lưu lại một mùi nhân hạt thơm mát, rang rất ngon, vị đậm nhạt vừa phải, mùi vị cũng rất khác với trước đây cô từng ăn, lại cắn một hạt….
Qua một hồi lâu, Lâm Xuân Ngọc rốt cục ngồi xuống sô pha, lúc thì nhai một miếng bí đỏ, lúc thì cắn mấy hạt dưa, cô ăn rất chậm, bởi vì đây hoàn toàn chính là hưởng thụ nha!
Chờ đồng hồ điểm giờ phút, Lâm Xuân ngọc thở dài, ôm hộp đựng đồ, đem cà mèn trống rỗng về nhà, nhà cô cách công ty rất gần, đi đường chưa tới hai mươi phút, ngồi hai trạm xe buýt.
Trước đây Lâm Xuân Ngọc đều là tự mĩnh lái xe đi làm, nhưng mà từ sau khi mang thai, từ khi bụng càng lúc càng lớn, cô liền không lái xe nữa, ngồi xe buýt lại rất chen chúc, bình thường đều là đi bộ, có đôi khi nếu thật sự lười đi, liền đón xe về.
“Em lại mua sắm trên mạng?”. Hôm nay chồng cô về nhà rất sớm, lúc này đã đeo tạp dề nấu cơm rồi, nghe được tiếng động của cô khi về nhà, liền từ phòng bếp đi ra ngoài.
“Dạ”. Lâm Xuân Ngọc đổi giày đi vào phòng.
“Cái này trước đưa cho anh đi”. Chồng cô nói xong liền lấy đi cái hộp trong tay cô.
“…….”. Lâm Xuân Ngọc nhìn nhìn chồng cô, ôm cái hộp không chịu buông tay.
“Làm sao vậy?”.
“……”. Lâm Xuân Ngọc cúi đầu, không lên tiếng, không buông tay.
“Đây là làm sao vậy?”.
“Lần này mình liền đừng xét nghiệm……”. Lâm Xuân Ngọc chột dạ nói.
“Ngoan nha, không phải anh nói rõ phải cùng nhau tiếp tục kiên trì sao?”.
“Nhưng mà…….Nhưng mà lần này thật sự ăn rất ngon!”. Lâm Xuân Ngọc nhăn khuôn mặt tròn, nước mắt ào áo liền rơi xuống.
Cô vừa khóc, chồng cô lập tức liền luống cuống tay chân: “Đừng khóc, đừng khóc nha, được rồi được rồi, anh không xét nghiệm, không xét nghiệm, được không?!”.
“Ô……. Thời gian em đi làm bụng sẽ rất đói, hức”.
“Anh biết, ngày mai lại chuẩn bị thêm đồ ăn cho em”.
“Ô ô…..Em còn thèm ăn……”.
“Vậy sau này em muốn ăn gì thì ăn”.
“Ô ô…….Nhưng mà cũng không thể ăn, hức!”.
“Có thể ăn nha, như thế nào không thể ăn chứ, người ta có thể ăn thì mình có thể ăn”.
“Ô ô…..Lần này thật sự ăn rất ngon…..”.
“…….”
“…….”
Lâm Xuân Ngọc này vừa khóc liền hơn một tiếng đồng hồ, lại nói tiếp, đau khổ này vẫn là cô ta tự tìm, từ sau khi cô biết mình mang thai, liền đặc biệt cẩn thận, nghĩ đến chồng mình đi làm ở phòng thí nghiệm, liền hỏi chồng những món ăn này có thể đem tới phòng thí nghiệm của bọn họ hóa nghiệm một chút hay không, kiểm tra một chút gì đó linh tinh, có vượt chỉ tiêu hay không.
Chồng cô vốn không phải làm công việc liên quan tới thực phẩm, nhưng mà tốt xấu cũng là học hóa học thôi, sau một thời gian mày mò mân mê cũng liền mò ra được bảy tám phần, sau khi xét nghiệm mấy thứ thực phẩm trước đó thì người đàn ông này mặt mũi trắng bệch.
Tiếp theo Lâm Xuân Ngọc liền thảm rồi, trước đây cô cực thích ăn vặt, mọi thứ đều chia tay cùng cô, lúc mới đầu Lâm Xuân Ngọc còn cắn răng chịu đựng, nghĩ vì đứa con trong bụng, nói như thế nào cũng phải kiên trì qua mấy tháng này.
Nhưng mà mấy tháng này theo bụng của cô mỗi ngày biến lớn, sức ăn của cô cũng là mạnh thêm, mỗi ngày sáng sớm cơm nước xong đi ra ngoài, chồng cô đều phải chuẩn bị hai phần đồ ăn cho cô, bụng là không thế nào đói bụng, nhưng mà cô mê ăn nha, thoáng cái muốn ăn này thoáng cái muốn ăn kia, mê tới không bỏ được, nhưng mà nhiều món sau khi trải qua xét nghiệm của chồng cô, cô đều không dám ăn rồi, liền như vậy chịu đựng.
Liền gắng gượng nhịn mấy tháng như vậy, cho tới hôm nay, ở lúc chồng cô lại một lần nữa muốn thu đồ ăn ngon đi, người mẹ đúng chuẩn này rốt cục nhịn không được, gào khóc lên.
“Không sao, không sao, sau này anh đều không xét nghiệm rồi, muốn ăn gì thì ăn, người ta không phải đều ăn sao, bé cưng sinh ra khỏe mạnh như thường”. Chồng của Lâm Xuân Ngọc miệng nói như vậy, không biết là an ủi vợ gã hay là an ủi chính mình, có chút đồ không biết liền không biết đi, biết rồi sau này có thể tươi sống hù chết người.
“Xì!!”. Lâm Xuân Ngọc rút tờ khăn giấy, dùng sức xì mũi: “Xét nghiệm đi, em có niềm tin đối chúng nó”. Cô phải tin tưởng đầu lưỡi của chính mình, chiều hôm nay ăn nhiều như vậy, một chút mùi chất phụ gia cũng chưa nếm ra.
“Thật muốn xét nghiệm à?”. Mới nãy đều khóc thành như vậy, rất tủi thân nha, còn xét nghiệm?”.
“Nghiệm đi”. Lâm Xuân Ngọc cuối cùng nói một câu, sau đó liền sẽ không lại liếc mắt nhìn mớ đồ ăn này một cái, trực tiếp vào phòng bếp, tuy rằng cô khá có tin tưởng đối bí đỏ khô và hạt dưa này, nhưng mà cô đã sắp hoàn toàn mất niềm tin đối xã hội bây giờ rồi, mấy thứ này nếu như bị nghiệm ra có vấn đề gì, cô cũng một chút cũng không sẽ cảm thấy kỳ quái.
Ô……nhưng chúng nó thật là ăn rất ngon nha!
Ở trên Ngưu Vương trang, La Mông mỗi ngày vẫn là gọt bí đỏ phơi nắng bí đỏ, hoàn toàn không biết ở ngoài ngàn dặm phía Đông Nam, bí đỏ của nhà anh làm người ta chảy bao nhiêu nước mắt.
Từ trên núi hái bí đỏ lớn về, thịt bí đỏ làm thành bí đỏ khô, hạt bí đỏ lấy ra phơi nắng, sau này dùng để rang hạt, ruột bí đỏ lấy ra dùng để cho gà ăn, vỏ bí đỏ vốn là định cho trâu ăn, nhưng mà gần đây trong khoảng thời gian này cấp bậc thức ăn của đàn trâu trên Ngưu Vương trang khá cao, chướng mắt mớ vỏ bí đỏ nhạt nhẽo cứng ngắt này.
La Mông liền để mọi người thu gom vỏ bí đỏ phơi khô trước, đợi tới mùa đông, mặc kệ là trực tiếp dùng để cho trâu ăn cũng tốt, hay là xay thành bột cho gà ăn cũng tốt, đều là thức ăn gia súc hảo hạng, tóm lại chính là không lãng phí.
Hơn tám giờ sáng hôm nay, La Mông mới vừachở một xe bí đỏ từ trên núi xuống, liền nhìn đến đầu bếp mập Hầu Tuấn vác sọt trúc cầm kiềm gắp than đang đi hướng trên núi.
“Cậu đây là muốn đi làm gì vậy?”. La Mông dừng xe lại, liền hỏi Hầu Tuấn.
“Nghe nói hạt dẻ trên núi sắp chín rồi”. Hiện tại đối mảnh địa phương Ngưu Vương trang này, Hầu Tuấn đã quen đường quen lối rồi (ma xó í), người này rãnh rỗi liền thích truy tìm đồ ăn, những người tới Ngưu Vương trang làm việc, nếu muốn ăn món gì, tìm Hầu Tuấn nói chuyện, xúi bẩy thành công, cùng ngày có thể ăn được.
Sau khi La Mông chở bí đỏ xuống, cũng mang kiềm gắp than và sọt trúc, lại mang thêm hai cái nón rơm, đi rừng hạt dẻ. Cây hạt dẻ lớn nhanh, bình thường hai ba năm có thể cho quả, La Mông mua chính là cây giống bốn năm, lúc đầu xuân trồng xuống, mọc hơn nửa năm, hiện giờ đã cao hơn một người rồi.
La Mông chạy xe qua trên núi, bọn Đông Tây Nam Bắc và Nha Nha thấy, liền chạy theo, Nhị Lang cũng mang theo mấy con trâu con chạy ở phía sau. “Đừng đạp lên hoa màu”. La Mông quay đầu lại hô một câu, được đến một trận kêu to gâu gâu trong trẻo của Đông Tây Nam Bắc, một chuỗi chạy theo đằng sau càng phấn chấn.
Lúc bọn họ tới rừng hạt dẻ, Bàn tử đang dùng kiềm gắp than hái hạt dẻ, người này ngửa đầu, dùng kiềm gắp than kẹp xuyên vỏ hạt dẻ, dùng sức vặn một cái, liền hái xuống, ném vào bên trong sọt trúc.
“Bàn tử, nón rơm”. Mặt trời tháng tám vẫn là rất lớn, La Mông từ sau xe cầm hai cái mũ rơm, ném lên đầu Hầu Tuấn, cái khác tự mình đội.
“Ừ, anh sao lại cũng tới đây?”.
“Tôi tới xem dám hạt dẻ này”. Thời gian trước lúc cho quả, La Mông và mấy người La Toàn Quý cùng nhau lại đây cắt sửa cành bị bệnh một lần, sau đó rất lâu cũng không lại tới rừng hạt dẻ nữa.
“Tôi vừa mới đập một hạt ăn, ăn vào vừa giòn lại ngọt, tôi hái nhiều chút về”.
“Không được, ông đây còn chờ bán chúng nó lấy tiền nữa”.
La Mông nói xong cũng từ trên cây gắp cái hạt dẻ xuống, tiện tay từ bên cạnh nhặt một hòn đá, dùng một đầu đập, vỏ hạt dẻ liền bị anh đập bung ra, hiện tại hạt dẻ còn chưa chín hoàn toàn, hình quả còn chưa chắc mẩy, vỏ hạt dẻ cũng không phải màu nâu sau khi chín, mà là màu vàng đất nhợt nhạt.
La Mông nhặt hạt dẻ lên, bỏ vào miệng cắn một miệng, lột lấy thịt quả ăn, quả nhiên giồng như Bàn tử nói, vừa giòn lại ngọt.
“Ô!”. Nha Nha kêu một tiếng, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm miệng, ý tứ rất rõ ràng, nó cũng muốn ăn.
La Mông lại nhìn nhìn bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, mấy người anh em nó đang đoan đoan chính chính ngồi xổm ở một bên, hiển nhiên cũng là đang chờ anh đút ăn.
“Món này nhiều đường, ăn ít chút”. Mặc dù nói như vậy, La Mông vẫn là từ cái cành trên đầu lại hái một trái hạt dẻ xuống, đập mở một trái cho chúng nó một hạt dẻ.
Nha Nha được tới một hạt dẻ kia của chính mình, không hề nghĩ ngợi, một ngụm liền ăn vào miệng, nhếch miệng cắn nửa ngày, ngay cả vỏ và thịt cùng nhau nhổ ra, chọn thịt ăn, nhìn nhìn trong vỏ hạt dẻ còn có chút thịt, ăn ăn vào miệng tiếp tục cắn.
Đông, Tây, Nam, Bắc liền khác, mấy con này vây quanh hạt dẻ của chính mình hoặc là ngửi hoặc là dùng móng vuốt chạm, sau đó ba con khác liền đều nhìn về phía lão đại của bọn nó.
Lão Đại vẻ mặt nghiêm túc vây quanh dạo qua một vòng một hạt hạt dẻ của chính mình, lại dùng móng vuốt đẩy nó lăn lăn hai vòng, sau đó ăn vào miệng cắn một ngụm, nhổ ra nhìn nhìn, cắn thành hai nửa, ngậm một nửa trong đó ăn vào miệng, hai ba cái liền nhổ vỏ hạt dẻ ra, nhai thịt hạt dẻ rồi nuốt xuống.
“Gâu!”. Ba con chó nhỏ thấy lão Đại thành công tiêu diệt nửa hạt dẻ, đều vui vẻ lắc đuôi, đều tự đối phó cái hạt dẻ kia của chính mình.
“Ụm bò!”. Nhị Lang đợi nửa ngày, không đợi được La Mông hái một trái cho nó, liền xé cổ kêu một tiếng thật dài.
La Mông nhìn nhìn Nhị Lang, lại nhìn nhìn mấy con trâu nhỏ phía sau nó, đành phải lại hái mấy trái hạt dẻ, dù sao không thể đối xử phân biệt mà phải không.
Nhị Lang và mấy con trâu con được hạt dẻ, đều là trực tiếp cuốn vào miệng nhai, ngay cả vỏ hạt dẻ lẫn thịt đều nhai nát, thịt hạt dẻ nuốt xuống, vỏ hạt dẻ liền bị nhai thành một đoàn vật thể không rõ, nhổ ra nhổ ra, rất già nha, ăn vào sợ không tiêu hóa được.
“Ô!”. Nha Nha liếm liếm miệng, bảo La Mông cho thêm một hạt nữa. Đông, Tây, Nam, Bắc ngồi càng đoan chính, tám con mắt tròn xoe chỉnh tề nhìn chằm chằm La Mông, Nhị Lang và mấy con nghé con khác cũng đều cũng đều đứng tại chỗ chờ. Hiện tại trên Ngưu Vương trang không ít nghé con, đều là đi theo Nhị Lang, Nhị Lang làm gì chúng nó liền làm nấy, tuy rằng cả ngày gặp chúng nó giương oai ở trên núi, cũng rất ít phát sinh loại chuyện đạp nát hoa màu hoặc là ăn rau mầm.
“Hết rồi”. La Mông cự tuyệt cầu xin có thanh âm hoặc không thanh âm của chúng nó.
“Gâu!”. Lão Đại hạ thấp người, khổ sở lắc lắc cái đuôi, lại cho một hạt nữa không được sao?
“Hết rồi, đi chơi đi”. Ăn thử chút là được, chẳng lẽ còn muốn ăn đã thèm? Gần đây mấy con chó lớn nhỏ này ăn không ít bí đỏ khô, cũng ăn không ít dưa hấu, lượng đường hấp thu vốn còn có chút cao, hạt dẻ cũng là chứa nhiều đường, cứ ăn như vầy, sớm muộn gì cũng bệnh tiểu đường.
“A ô a ô…….”. Nha Nha ủ rũ kêu to hai tiếng, dẫn đầu liền cầm đầu đi rồi. Nó tới Ngưu Vương trang cũng mấy tháng rồi, biết La Mông người này rất khó nói chuyện, không được chính là không được, làm nũng làm xấu với gã căn bản không có tác dụng.
Đông, Tây, Nam, Bắc nhìn nhìn Nha Nha, lại nhìn nhìn La Mông, thấy La Mông xua xua tay với bọn nó, đành phải chấp nhận số phận theo sát Nha Nha đi khỏi, Nhị Lang dẫn một đám trâu nhỏ chậm rì rì đi theo phía sau.
Ô, thứ gọi là hạt dẻ này ăn rất ngon nha, chính là quá ít, tưởng tượng một chút, ngày nào đó nếu La Mông đột nhiên hào phóng hái một sọt hạt dẻ về đổ lên trên mặt đất, đập bể từng hạt từng hạt, sau đó cười tủm tỉm nói với bọn nó: “Ăn đi, tất cả chỗ này đều là của bọn mày”. Ngao! Thật là tuyệt mĩ biết bao!
Quân đoàn động vật đi trong rừng hạt dẻ, suy nghĩ đều là sự ngon lành của hạt dẻ, Nha Nha đi tuốt đằng trước ngừng lại, Đông, Tây, Nam, Bắc và bọn Nhị Lang đằng sau cũng đều ngừng lại.
Bọn nó ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước giữa đường đất đang có một trái hạt dẻ tròn xoe lăn lăn…….