Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dung Dung sợ tài xế không tìm được cây xăng còn cố tình hỏi: “Trong điện thoại của chú có ứng dụng bản đồ không?”
“… Có.” Tài xế nở nụ cười gượng gạo, giả vờ sửng sốt, “Ây da, còn xăng kia mà, lúc nãy nhìn nhầm, ha ha ha ha ha.”
Ngụy Sâm trách móc, “Chú Vương, chú đã lớn tuổi rồi, thị lực cũng kém đi nhỉ.”
Dung Dung chớp mắt, nhìn sang Thẩm Độ bên cạnh.
Dường như anh rất mệt, không hề lắng nghe cuộc đối thoại giữa tài xế và Ngụy Sâm, chỉ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong xe không bật đèn, bên ngoài cũng chỉ có đèn đường vừa đủ sáng, chỉ có ánh trăng le lói khắc họa đường nét tuấn tú của anh.
Thẩm Độ mím chặt môi, khuôn mặt lạnh lùng không có chút hơi ấm. Hai bàn tay của anh bắt chéo nhau đặt lên đầu gối, ngồi nghỉ ngơi với tư thế vô cùng tù túng.
Dung Dung có thể thấy anh rất khó chịu.
“Có thể đưa anh Thẩm về nhà trước được không?” Giọng của Dung Dung êm dịu, “Hình như anh ấy rất khó chịu.”
“Không được.”
Người từ chối cô là Thẩm Độ.
Dung Dung vô cùng ngạc nhiên, lập tức hỏi theo bản năng: “Tại sao không được?”
Thẩm Độ hạ thấp giọng, không để cô phản bác, “Buổi tối con gái phải chú ý an toàn, tôi nhìn cô về nhà.”
“Tôi cũng không có nói không về nhà.”
Dù đã uống rượu, vẻ mặt của anh vẫn hời hợt, “Đưa cô về nhà trước, tôi không sao.”
Xe đột nhiên chao đảo, tài xế đỡ vô lăng và chửi thầm trong bụng, “Quăng rác ra giữa đường, cái thứ gì đâu.”
Thẩm Độ cắn môi, đỡ trán thở dài nặng nề.
Dạ dày đã sớm lềnh bềnh.
Ngụy Sâm vội vàng quay đầu lại hỏi: “Sếp Thẩm, anh không sao chứ?”
Giai đoạn khởi nghiệp gian truân nhất đã qua, Thẩm Độ đã không cần uống rượu để bàn hợp đồng nữa, vì vậy hai năm qua đều cố tình hạn chế uống rượu để ổn định sức khỏe. Nhưng hôm nay trùng hợp tổng giám đốc Ôn của Tự Thuần lại là đàn anh hai khóa trên của anh, hồi tưởng lại một thời nên đã uống khá nhiều.
Dung Dung cau mày, nói với tài xế: “Đưa anh Thẩm về nhà trước.”
Ngụy Sâm gật đầu cảm kích, “Được.”
“Cô…” Thẩm Độ mở mắt ra, quay sang nhìn cô với vẻ bất lực.
“Anh luôn bảo tôi nghe lời, vậy mà anh lại không thể nghe lời tôi một lần à?” Dung Dung khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Độ nghiêng đầu sang bên kia, kéo cửa kính xe lên.
Dung Dung khó hiểu, “Không hạ cửa kính xuống sẽ rất ngột ngạt. Anh uống rượu phải nên hóng gió nhiều hơn.”
Anh khẽ gật đầu, giọng ngà ngà say, “Gió lạnh.”
À, anh ta sợ lạnh.
Không lâu sau lại nghe thấy anh ta lẩm bẩm: “Cô sẽ bị cảm.”
Chỉ có thể lần mò bóng dáng mơ hồ của nhau trong xe, giọng gió của anh dịu dàng và ân cần. Tim của Dung Dung đập chậm lại, nhìn anh không rời mắt.
Đúng lúc có ánh đèn đường trắng mờ chiếu vào cửa kính xe, trong chớp mắt chiếu sáng anh.
Góc mặt điển trai tựa như đường nét vẽ đơn giản dưới ánh sáng. Cọ vẽ nét nhỏ phác thảo ra đường viền hàm rõ nét, đôi mắt sâu thẳm và sống mũi cao thẳng.
Cùng với đôi môi mỏng nhếch lên.
Sau khi uống rượu, đôi môi của anh đỏ lên. Dung Dung hoảng hốt rời mắt, thầm nghĩ nếu môi của anh ta là một mã màu son, vậy chắc chắn là màu đốn tim phái nữ.
Cô hít một hơi thật sâu, nhích lại gần Thẩm Độ.
Dường như cảm nhận được hơi ấm kế bên, Thẩm Độ hơi ngạc nhiên, rủ mắt nhìn cô, “Sao vậy?”
Dung Dung đưa tay qua mặt anh rồi hạ cửa kính xe xuống.
Gió mát tràn vào xe, cuối cùng nhiệt độ nóng bừng trên mặt đã dịu đi một chút.
“Tôi không sao.” Cô khẽ nói.
Hai người họ đều không sao.
Miễn là anh có thể thoải mái chút.
Miễn là cô đừng bị cảm.
Ban đêm có thể nghe được tiếng gió rít và tiếng hít thở đều đều của nhau trong xe.
Cánh tay của Dung Dung dựa vào anh, cách một lớp áo khoác nên không cảm nhận được da thịt chạm vào nhau, chỉ có quần áo cọ xát nhau mới cảm nhận được khoảng cách rất gần.
Cô bồn chồn cựa quậy, muốn nhích ra một chút, quay về chỗ cũ của mình.
Thẩm Độ mở mắt ra, đặt bàn tay to với khớp xương hiện rõ lên cánh tay cô.
Dung Dung rùng mình, không dám nhúc nhích nữa.
“Đừng nhúc nhích.” Thẩm Độ nói nhỏ: “Nếu cô không sợ bị cảm thì cùng nhau hóng gió đi.”
Dung Dung liếc nhìn cửa kính xe bên phía cô đang đóng chặt.
Mở ra hết sẽ rất lạnh, mở một bên thì vừa đủ.
Trái ngược với thời tiết lúc này, cả người cô đều ấm áp.
Xe chạy vào thành phố, tầm nhìn dần dần rõ ràng hơn. Những ngọn đèn neon đầy màu sắc chiếu vào xe, chợ đêm vừa mới bắt đầu. Dung Dung hơi nghiêng người về phía Thẩm Độ, tò mò nhìn ra ngoài.
Cô rất ít khi đi ngang qua đây, không biết ở đây có mở chợ đêm vào buổi tối.
Thời tiết lạnh giá, các chủ sạp chợ đêm đều mặc áo bông, đeo đồ bịt tai, mỗi lần hò hét giá đều có sương trắng nhả ra từ trong miệng. Dưới ánh đèn mờ, chúng từ từ bay lên cao cho đến khi biến mất.
Thẩm Độ nhìn đỉnh đầu của cô, một mùi hương thoang thoảng vương vấn đầu mũi.
Mỗi lần gặp nhau, mùi hương trên người cô đều khác nhau, nhưng hầu hết đều là mùi anh thích.
Thẩm Độ khẽ hỏi: “Cô đổi nước hoa rồi à?”
Dung Dung không nhìn nữa, cười nói: “Mỗi ngày tôi đều đổi nước hoa.”
Cô rất thích mùi hương thiếu nữ. Hầu như chỉ cần một thương hiệu ra hàng mới, cô sẽ lập tức hốt về.
So với những mùi hương thiếu nữ khác, MiuMiu Twist đời năm thiên về mùi hương nhẹ nhàng hơn. Thân chai cũng khác hẳn bốn đời trước, nắp màu đen kết hợp với thân chai thủy tinh trong suốt màu hồng nhạt. Hương đầu là hương táo tươi mát, nhẹ nhàng; hương cuối thiên về mùi xạ hương, trong mùi hương ngọt ngào thoảng qua chút hương chua.
MiuMiu Twist đời năm: xem hình minh họa
Thấy xe sắp chạy qua khu vực đó.
Thẩm Độ chợt hỏi cô: “Muốn xuống xem thử không?”
Dung Dung lắc đầu, hỏi ngược lại anh: “Anh muốn xem không?”
Thẩm Độ mỉm cười, cũng lắc đầu.
“Vậy anh hỏi tôi làm gì?”
“Tôi không muốn xem cái đó.” Anh không nhìn nữa, nhoẻn miệng cười.
Nhờ có gió lạnh trên đường thổi qua, Thẩm Độ đã tỉnh táo đôi chút khi sắp về đến nhà.
Tài xế định đậu xe trước rồi đưa sếp Thẩm lên lầu với Ngụy Sâm. Thẩm Độ thẳng thừng xua tay, tỏ vẻ không cần, “Hai người đưa cô Dung về đi, tôi đi lên lầu một mình được rồi.”
Ngụy Sâm và tài xế nhìn nhau, thở dài cùng một lúc.
Thẩm Độ bên kia vẫn còn đang dặn dò cô Dung về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho mình.
Ngụy Sâm thúc vào cánh tay của tài xế, “Chú Vương, làm gì đây?”
“Tôi có thể làm được gì.” Tài xế đỡ trán, “Đã về đến nhà rồi.”
Ngụy Sâm nhìn về phía cô Dung đang cúi đầu, ngoan ngoãn nghe dặn dò.
Đôi mắt bỗng sáng rực.
Biểu cảm của cô Dung hơi kỳ lạ, nắm chặt hai tay đang buông xuôi bên người. Đôi chân thon dài không chịu đứng yên, mũi chân cọ vào xi măng, không sợ làm mòn gót giày.
“Sếp Thẩm.” Ngụy Sâm chợt mở miệng: “Đột nhiên em muốn đi vệ sinh, có thể mượn nhà vệ sinh của anh không?”
Thẩm Độ nhướng mày, gật đầu một cái, sau đó nhìn sang Dung Dung đang cúi đầu làm đà điểu.
Cô do dự rất lâu mới khẽ hỏi: “Vậy tôi có thể đi ké nhà vệ sinh của anh được không?”
Ngụy Sâm che miệng, che đi nụ cười ở khóe môi.
“Sao không nói sớm?” Thẩm Độ bất lực, gõ vào đầu cô một cái, “Định nhịn tới khi nào?”
Dung Dung cười khổ, “Nhịn được bao lâu thì nhịn.”
Ba người bước vào thang máy, Dung Dung cúi đầu vì xấu hổ. Cô vốn dĩ không cao, đứng giữa hai người đàn ông cao hơn m trông càng nhỏ nhắn hơn.
Khi đến nhà của Thẩm Độ, Dung Dung vốn định chờ Ngụy Sâm, kết quả là Ngụy Sâm cười áy náy, bày tỏ mình đi vệ sinh khá lâu, bảo cô đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ của sếp Thẩm đi.
Cô lắc đầu, “Không được đâu.”
“Cô vào đi.” Thẩm Độ chỉ vào cửa phòng của mình, “Cửa không khóa.”
Dung Dung thực sự rất gấp, nói nhỏ đã làm phiền anh rồi trực tiếp mở cửa phòng đi vào.
Nhà của Thẩm Độ lớn hơn nhà cô, kiểu nhà cũng sang trọng hơn, cách trang trí đơn giản và thoải mái. Ban đầu Dung Dung cho rằng gu thưởng thức của Thẩm Độ giống với bố mẹ anh, nhưng không ngờ anh lại đi theo phong cách đơn giản, lạnh lẽo.
Trong phòng ngủ chính to nhất, nội thất nổi bật nhất chỉ là chiếc giường lớn ở giữa.
Cô hắng giọng một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.
Phòng tắm hoàn toàn khác với nhà cô.
Trên bồn rửa mặt của cô bày đầy một đống chai lọ, trên tường còn đóng vài cái kệ để đựng các sản phẩm với mục đích sử dụng khác nhau.
Thẩm Độ lại không giống vậy, chỉ cần nhìn sơ là có thể thấy anh dùng những gì.
Chỉ có sữa rửa mặt và toner cho đàn ông, tiếp đó là đồ dùng cá nhân hằng ngày như nước súc miệng.
Dung Dung thấy có máy cạo râu điện trước kệ gương.
Mặt cô nóng lên, ngăn cản trí tưởng tượng trong đầu mình.
Lúc cô đi ra ngoài, Thẩm Độ đang ngồi uống nước trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Ngụy Sâm đâu?”
Thẩm Độ chỉ vào hành lang, “Vẫn chưa ra.”
Xem ra anh ta thực sự nhịn rất lâu.
“Ngồi xuống trước đi.” Thẩm Độ nói ôn tồn, ra hiệu cô ngồi chờ Ngụy Sâm đi ra.
Dung Dung ngơ ngác đáp lại, dè dặt ngồi xuống ghế sô pha mềm mại.
“Ghế sô pha này rất chất lượng.” Thẩm Độ nhướng mày, giọng nói trầm thấp, “Cô không cần lo lắng làm hư nó.”
Dung Dung thả lỏng người, ghế sô pha hơi lún xuống một góc.
“Dung Dung.” Anh dựa vào tay vịn ghế sô pha, chống cằm, nhìn lướt qua cô, “Cô sợ tôi à?”
Dung Dung lắc đầu, “Không có.”
“Cô sắp lọt ra ngoài rồi.” Anh duỗi đầu ngón tay chỉ vào cô đang ngồi trong góc.
“Ngụy Sâm lâu quá.” Dung Dung cười ha hả, tiếp tục làm ổ trong góc.
Lò xo của ghế sô pha phát ra âm thanh, Thẩm Độ đứng dậy khỏi ghế sô pha. Dung Dung thở phào, điều chỉnh mông mình trên ghế sô pha.
Chỉ ngồi nửa mông thực sự quá khó chịu.
Đột nhiên có một tiếng cười khẽ vang lên. Dung Dung ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Độ.
Anh đi tới cạnh cô, cúi người nhìn cô, chân mày nhướng lên, nói từ tốn: “Sợ cái gì?”
“Đâu có sợ.” Dung Dung né tránh ánh mắt của anh, giọng nói rất yếu ớt.
“Ngụy Sâm vẫn còn ở đây, cô không cần lo lắng.” Giọng của Thẩm Độ sặc mùi trêu ghẹo, “Nếu cậu ta không có ở đây, cô mới nên sợ.”
Dung Dung cắn môi, giọng điệu nghẹn ngào, “Có phải anh say rồi không?”
“Đã tỉnh táo rồi.” Thẩm Độ đứng thẳng người, xoay người rót cho cô ly nước.
Cô cầm lấy ly nước, đỏ mặt phản bác: “Vậy thì tôi không sợ.”
“Vì tôi không say nên cô không sợ?” Thẩm Độ chợt cười, hạ giọng dạy dỗ cô: “Tôi say sẽ đi ngủ, nếu không say cô mới nên sợ.”
“Phụt ——” Một ngụm nước phụt ra ngoài.
Dung Dung ho sặc sụa, bị sặc đến nỗi mặt đỏ bừng.
Tại sao mặt của người này vẫn tỉnh bơ khi nói ra câu này?!
Thẩm Độ rút khăn giấy ra đưa cho cô.
Cô càng thu mình lại, anh càng muốn xem.
Phản ứng đó rất đáng yêu.