Cô rối rắm cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định phớt lờ.
Quay lại tiếp tục nói chuyện với PR về chuyện liên quan đến chủ đề sản phẩm.
Các blogger hàng đầu của khu làm đẹp chưa bao giờ thiếu người tìm đến tận nơi hợp tác.
Mack Daddy là một thương hiệu mỹ phẩm nội địa mới nổi lên trong hai năm gần đây, khi vừa mới thành lập đã mời rất nhiều blogger làm đẹp làm quảng cáo tuyên truyền. Ban đầu vừa mới khai trương cũng không có gì khác biệt so với các thương hiệu khác. Bắt đầu từ năm ngoái, hãng họ đã bỏ hình thức đóng gói bằng vật liệu thường hay sử dụng trong thị trường mỹ phẩm nội địa, bắt đầu đi theo phong cách thiết kế riêng.
Đồng thời các dòng sản phẩm trang điểm mới ra mắt mỗi quý đều hướng đến đối tượng phụ nữ ở từng độ tuổi khác nhau, với khẩu hiệu “Dù ở độ tuổi nào, dù có cầm cọ trang điểm lên hay không vẫn là Mack Daddy”.
Đại đa số các thương hiệu đều vô cùng thông minh. Các cô gái trẻ không phải là nhóm khách hàng duy nhất trên tất cả thị trường. Dù bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, chỉ cần muốn trang điểm, muốn trở nên đẹp hơn đều sẽ có nhu cầu làm đẹp.
Trang điểm không phải để người khác ngắm nhìn, để người khác khen một câu xinh đẹp.
Mà là để bạn yêu bản thân hơn.
Vẻ đẹp của phụ nữ không bao giờ có giới hạn. Bạn để mặt mộc ngẩng cao đầu vẫn xinh, to son chưng diện vẫn xinh.
Không cần có kiến thức về làm đẹp, chỉ cần bạn lạc quan và thanh nhã, bạn vẫn là tiên nữ, nụ cười của bạn cũng đã đủ đẹp.
Dung Dung rất thích chủ đề thương hiệu của họ. Phụ nữ vạn người mê không chỉ nói về những người biết trang điểm.
Vì vậy cô đã nhắm trúng hãng này, chọn hợp tác phát triển bảng phấn mắt.
Thật ra lúc đăng series video trang điểm, trong đầu cô đã có khái niệm bước đầu sơ bộ về thiết kế sản phẩm. Dựa vào những phản ứng của fan, sau khi ra mắt bảng phấn mắt với chủ đề này chắc sẽ không gặp thất bại.
Dung Dung nói đại ý cho PR nghe.
Không lâu sau, PR trả lời cô: 【Trưởng nhóm vừa mới okela.】
Thật ra bảng phấn mắt cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là sự kết hợp giữa màu cơ bản, màu chuyển tiếp và màu đậm cho đuôi mắt. Chỉ cần đáp ứng được tính thẩm mỹ truyền thống và không dùng những tông màu rực rỡ đặc biệt, về cơ bản ai cũng có thể sử dụng.
【Chúng tôi dự định tìm một họa sĩ riêng vẽ tay cho bao bì của series này. Không biết em Dung có ngại để chúng tôi vẽ hình ảnh hoạt hình của cô lên không?】
Dung Dung có nhiều hình ảnh hoạt hình, đa số đều do một số bậc thầy hội họa trong hội fan kích động đăng lên siêu chủ đề.
Cô sẵn tiện cầm bút chì lên vẽ vài nét trên trang giấy, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: 【Dùng trái cây vẽ tay có được không?】
Nói xong, cô chụp hình bản nháp của mình và gửi cho PR.
Nét vẽ rất đơn giản, nhưng làm người ta vừa nhìn là có thể biết đang vẽ cái gì. Đó là hai trái chanh tây to tròn dựa sát vào nhau.
【Em Dung đã từng học vẽ á?】
【Đã từng học.】
【Trước hết em Dung có thể nói cho tôi biết ý tưởng của cô không? Tôi sẽ gửi cho nhà thiết kế ^__^】
Cô nói tóm tắt những ý tưởng này, sau đó chụp ảnh màn hình nhật ký trò chuyện rồi gửi cho chó Lương.
Nhỏ kia chắc chắn đang trốn việc, trả lời rất nhanh.
【Ý tưởng thiên tài!!! Không hổ là em Dung chúng ta!!】
Dung Dung đã quen với mấy lời tâng bốc của chó Lương. Nhiều năm trước, Etude House đã từng xào qua bảng phấn mắt lấy chủ đề trái cây. Lúc đó cô cũng mua khay màu bưởi theo trào lưu. Mặc dù cách phối màu rất đẹp, nhưng chất lượng phấn và độ lên màu quả thật không dám tâng bốc.
Còn chẳng xịn bằng bảng phấn mắt nội địa mấy chục tệ.
【Bọn họ nói muốn tìm nhà thiết kế để thiết kế. Dù gì tao đã từng học vẽ, hay là tao tự làm?】
【Cũng được, sau này còn có thể cất giữ ha ha.】
Nói xong, chó Lương gửi một tấm hình cho cô.
Hình như cô ấy không phải đang đi làm, mà là đi dạo nhà sách.
【Nhà sách này đã làm một bảng quảng cáo cho mày, thật là hãnh diện nghen.】
Dung Dung phóng to hình, phần bắt mắt nhất trên tấm poster quảng cáo là dòng chữ “Sách sưu tập tranh đầu tay của họa sĩ trường phái ấn tượng người Trung Quốc đã phát hành! Hãy chứng kiến quỹ đạo trưởng thành của họa sĩ thiên tài!”
Quả thật Dung Dung hơi mắc cỡ khi được khen công khai, không lộ sơ hở như thế này.
Cô đành phải lảng sang chuyện khác: 【Mày đang trốn làm hả? Giờ này vẫn chưa tan làm mà.】
【Hôm nay tao được nghỉ.】
Bên kia đáp lại vài câu rồi gửi một tấm hình cho cô.
Trên quầy tính tiền là bộ sưu tập tranh chất chồng lên nhau, có vẻ chó Lương định mua về nhà.
【Còn không mau cảm ơn bố!】
【Một mình mày cầm được hết đống đó à?】
【Không sao, bên cạnh tao có người giúp đỡ.】
Dung Dung khựng lại vài giây rồi hiểu ra.
【Ôn Hòe An à?】
Chó Lương gửi tới một biểu cảm e thẹn.
Dung Dung lại trêu chọc cô ấy vài câu, tâm tư thiếu nữ của chó Lương đã sắp tràn ra ngoài màn hình.
【Nhưng mà bộ sưu tập tranh của mày thực sự bán rất chạy. Các kệ sách đã trống trơn hơn phân nửa. Có phải nhà xuất bản quảng cáo giúp mày không?】
Công ty sách có bảo cô ký vào giấy ủy quyền quảng cáo khi ký hợp đồng với bộ sưu tập tranh này.
Nghĩa là họ sẽ dùng một số bức tranh trong bộ sưu tập tranh của cô làm điểm tuyên truyền để đăng quảng cáo lên Weibo.
Cô lại tò mò lên Weibo tìm kiếm thử.
Đúng là có tuyên truyền, nhưng bài Weibo xổ số tặng sách cũng chỉ có hơn một nghìn lượt chuyển tiếp. Dù gì chỉ là bộ sưu tập tranh của các họa sĩ, mức độ lan truyền không thể nào rộng rãi.
Cô tìm kiếm tên bộ sưu tập tranh của mình, cái xuất hiện đầu tiên là một bài Weibo hot.
Tô An Bilibili: Sách sưu tập tranh đầu tiên của họa sĩ Yinel mà tôi thích, ủng hộ một chút.
Sau đó đăng kèm một tấm hình phơi sách giống như chó Lương, chất chồng đống sách đã mua lên có thể cao bằng nửa người.
【Phú bà!!!】
【Ahahahahahaha, quý cô Tô đu idol online.】
【Đã đặt hàng, nối gót cô Tô.】
【Họa sĩ mà cô Tô của chúng ta thích chắc chắn rất giỏi! Tui mua rồi!】
【Trang bìa đẹp quá.】
【Chưa từng nghe qua họa sĩ này, có nổi tiếng không?】
Tô An trả lời bình luận cuối cùng.
【Không nổi lắm, bình thường những ai không theo dõi lĩnh vực này sẽ không biết.】
Fan trả lời: 【Cô Tô thích họa sĩ này lắm à?】
【Siêu thích.】
Dung Dung: “…”
Sao cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Sau đó có fan chụp Wikipedia của họa sĩ này và đăng dưới bình luận.
Vì ra mắt chưa được bao nhiêu năm nên không có nhiều tư liệu. Tất cả những gì biết rõ cho đến hiện nay cũng chỉ là quốc tịch và trường đại học tốt nghiệp.
Có người còn hỏi có xổ số tặng sách trên Weibo không, Tô An cũng trả lời.
【Không tặng, tất cả đều là báu vật phải giành giật. Nếu thấy hứng thú có thể tự đi mua.】
Đóng sách và trang giấy trong quyển sách của Dung Dung rất xịn, vì vậy giá cả cũng đắt hơn các loại sách bình dân một chút.
Một chồng sách có hơn chục cuốn cũng tốn hơn mấy nghìn tệ.
Dung Dung dán mắt vào điện thoại, tâm trạng rất phức tạp.
Tình địch là fan của mình, e rằng chẳng có mấy ai có thể cảm nhận được cảm giác này.
Cô thản nhiên lưu lại tấm hình đó, gửi tin nhắn cho Thẩm Độ.
【Anh có hứng thú với bộ sưu tập tranh mới ra mắt của họa sĩ mà lần trước thấy trong nhà hàng không?】
Người đàn ông vẫn thành thật như mọi khi.
【Không.】
Dung Dung cười khẩy, không nhắn lại cho anh nữa.
Sau đó người đàn ông nhắn lại: 【Tối nay muốn đi ăn với nhau không?】
【Không ăn, không có hứng.】
Thẩm Độ bị tạt gáo nước lạnh, nhưng không biết mình đã làm sai điều gì.
Anh không biết rằng hiện tại hình tượng của anh trong lòng Dung Dung thậm chí còn chẳng bằng một góc của tình địch Tô An.
Lời của tác giả:
Etude House: Tên gọi khác là Erise House. Mị cảm thấy kém hơn một số thương hiệu quốc gia. Mỗi người một ý, giới thiệu như thường lệ thôi.