Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dĩ nhiên cô không thể nói chuyện này với chó Lương.
Chính cô cũng có loại ảo giác này chứ đừng nói là người khác.
Trên thuyền có đủ phòng, nhưng mọi người vẫn chọn ghép nhóm hai người ở chung một phòng.
Dung Dung không có gì hồi hộp, dĩ nhiên cô sẽ ở chung một phòng với chó Lương.
Tuy nhiên, bên phía Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần lại xảy ra chút chuyện.
Hai người chơi thân với nhau, nhưng giới tính lại khác nhau.
Xuyên Nam rất có giá nên nhiều người muốn ở cùng phòng với cô ta. Các cô gái trẻ vây quanh cô ta cười nói rít rít, rất sợ miếng bánh được yêu thích này bị người khác cướp mất.
Cũng có các blogger nam đi chung, nhưng người ta đã sớm hợp rơ, không muốn có thêm người chen vào.
Ông tướng Hoắc Thanh Thuần với hiệu ứng trang điểm chú thỏ viền mắt nhìn về phía Xuyên Nam trong đám người, khẽ phàn nàn với cô ấy: “Bà không ở chung phòng với tôi mà tại sao không nói sớm?”
“Hả? Chuyện này còn muốn nói hả? Thanh Thuần, chẳng phải nam nữ khác biệt là lẽ thường cơ bản sao?” Xuyên Nam nhìn cậu ta, tỏ vẻ bất lực, “Cho dù xu hướng tình dục của chúng ta giống nhau, nhưng cấu trúc sinh lý không giống nhau, dĩ nhiên phải ở riêng rồi.”
Nói đến chủ đề nhạy cảm này, sắc mặt của Hoắc Thanh Thuần nhất thời tái nhợt, cắn răng phản bác: “Bà nói cái gì vậy!”
Xuyên Nam cười xua tay, “Được rồi được rồi, giỡn thôi mà. Một thanh niên trai tráng mà sao không biết đùa giỡn vậy?” Sau đó, cô ta lại nhìn về phía những chàng trai khác, “Có ai đón nhận em gái Thanh Thuần của chúng tôi không?”
Mấy chàng trai cười hì hì, “Xu hướng tình dục của chúng tôi và em gái Thanh Thuần lại trái ngược nhau, chẳng phải ở chung sẽ nguy hiểm hơn sao?”
Mọi người cười phá lên.
Hoắc Thanh Thuần đứng tại chỗ với đôi mắt đỏ hoe, bả vai hơi run.
Chuỗi khinh thường giữa người với người đúng là dài vô hạn.
Đàn ông khô khan khinh thường boy tinh tế, boy tinh tế khinh thường gay, gay khinh thường trai giả gái, trai giả gái khinh thường đồng tính luyến ái.
Suy cho cùng, nếu con gái mặc đồ con trai, thần thái mạnh mẽ sẽ là gái cool ngầu. Còn con trai thích chưng diện, thích trang điểm sẽ là gay kinh tởm.
Nếu nói về kỳ thị giới tính, các blogger làm đẹp trong giới ít nổi này đã mô phỏng đầy đủ hiệu quả như trong sách giáo khoa.
Ngoài mặt thì suy nghĩ cởi mở, nói là phải tôn trọng sở thích khác nhau, định hướng khác nhau của mỗi người.
Trên thực tế ai biết được khi không có ống kính trước mặt, bọn họ đối xử bình đẳng con khỉ gió.
“Hoắc Thanh Thuần, ông cần gì phải chen chúc chung một phòng với người ta?” Chó Lương thấy chướng mắt, trợn mắt nhìn anh ta, “Một người đàn ông trưởng thành như ông mà buổi tối còn sợ ma hả, ở một mình một phòng không được hả?”
Dung Dung thờ ơ nói: “Có rất nhiều phòng cho anh tự do chọn lựa, thoải mái biết bao.”
Kiều Bảo bỗng đi tới giảng hòa, mỉm cười vỗ vai Hoắc Thanh Thuần, “Được rồi Thanh Thuần, đừng buồn nữa. Dù sao em cũng chỉ ở một mình vào buổi tối, ban ngày mọi người đều cùng hoạt động tự do mà, đừng sợ.”
Những người khác không cười nữa, bắt đầu chuyển sang khuyên nhủ Hoắc Thanh Thuần.
Cuối cùng mọi người đều ở một phòng hai người, Hoắc Thanh Thuần và một số người không thích ở chung sẽ ở một mình.
Đã muộn rồi, mọi người quyết định về phòng nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai sinh hoạt tập thể.
Dung Dung và chó Lương đang định về phòng, đột nhiên trước mặt bị một bóng đen bao phủ.
Hoắc Thanh Thuần lí nhí nói cảm ơn các cô.
Sắc mặt của chó Lương phức tạp, “Không cần cảm ơn, mau về phòng tẩy trang đi, eyeliner trôi hết rồi kìa.”
Dung Dung chỉ thờ ơ liếc nhìn cậu ta, không lên tiếng.
Sau khi Hoắc Thanh Thuần đi khỏi, chó Lương mỉm cười và bá cổ Dung Dung, “Tao là thánh mẫu, nói giúp cậu ta là vì tao không có thù hằn với cậu ta. Chẳng phải mày ghét Hoắc Thanh Thuần lắm sao? Sao cũng mở miệng nói giúp cậu ta?”
“Tao ghét con người và tính cách của cậu ta, nhưng sở thích và xu hướng tình dục của cậu ta không sai.”
Nếu không thể chấp nhận thì ít nhất cũng nên tôn trọng.
Chứ không phải mang những chuyện này ra làm trò đùa ẩu tả, sau đó quay sang chế nhạo người khác không biết đùa giỡn.
Ranh giới của mỗi người khác nhau, không ai có thể đảm bảo liệu những câu đùa giỡn thoải mái trong miệng bạn có làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta hay không.
“Tao nói nè, lúc trước ở Paris, tao đi vệ sinh nghe thấy Xuyên Nam và Tô An nói chuyện vài câu. Ôi mẹ ơi, ban đầu tao còn tưởng bọn họ chơi thân với nhau lắm.”
Chó Lương lặp lại những lời nói khó nghe đó.
Dung Dung cau mày, “Chẳng phải trước đây cô ta từng tham gia sự kiện LGBT sao?”
Nội dung bài viết Weibo đều rất cảm động lòng người như “Bọn họ không phải là nhóm người đặc biệt, bọn họ chỉ là vô tình yêu một người cùng giới tính mà thôi”.
Lúc đó còn tạo thiện cảm với nhiều người qua đường chuyển thành fan.
“Người Hồng Kông và Đài Loan độc lập thông minh có thật sự hó hé gì ngay trước mặt người Đại lục không?” Chó Lương tặc lưỡi, nói sâu xa: “Bọn họ chỉ âm thầm chửi sau lưng người Đại lục ngu dốt sau khi đã kiếm đủ tiền thôi.”
Trong mắt nhiều người, Xuyên Nam vẫn là một một gái thùy mị, vui vẻ cởi mở, trọng tình trọng nghĩa.
Cho dù hồi đó Thỏ Thỏ Đường bị mắng chửi, đàm tiếu sau lưng, cô ta cũng không sợ bị mất fan, kiên quyết chuyển tiếp bài viết của Thỏ Thỏ Đường để cổ vũ cho cô ấy. Hoắc Thanh Thuần vẫn luôn bị rất nhiều trai thẳng ung thư xỉ vả trên các nền tảng mạng xã hội, cô ta vẫn xem Hoắc Thanh Thuần là chị em thân thích, không thèm bận tâm.
Trai thẳng ung thư: Chỉ những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, bảo thủ, áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người xung quanh.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta đúng là nữ nghệ sĩ diễn xuất số một trong giới làm đẹp.
Chủ đề nhạy cảm này không thích hợp nói nhiều, hai người dừng lại kịp thời, không thảo luận nữa.
Ánh nắng vàng nhẹ chiếu xuống mặt biển xanh thẳm, làn gió nhẹ ấm áp, Dung Dung trang bị đầy đủ đồ nghề, đứng trên boong thuyền chụp hình giúp chó Lương.
Chó Lương nắm một tay trên lan can màu trắng, tay kia giơ lên hướng ra biển. Chiếc áo chống nắng mỏng manh bị gió thổi hất lên, mồ hôi lấm tấm trên trán nhỏ xuống boong thuyền.
Nhìn khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng vì phơi nắng, Dung Dung nhanh chóng chụp cho cô ấy vài tấm, không kịp nhìn thành phẩm đã vội vàng kéo cô ấy vào phòng.
Chó Lương lấy tay quạt, “Má nó nóng quá.”
Nói xong, cô nhìn sang Dung Dung rốt cuộc đã chịu cởi mũ chống nắng và ống tay áo làm mát chống nắng ra.
Cuối cùng cô đã biết tại sao da của cô gái này lại trắng đến vậy.
“Cho dù da của mày đen đi hai độ thì cũng trắng hơn tao, không biết sợ cái gì.” Cô ấy giũ tóc mái ướt đẫm mồ hôi, đứng dưới máy lạnh thở phào nhẹ nhõm, “Đi du lịch làm gì không bị rám nắng.”
Dung Dung xịt khoáng phục hồi da lên tay và đùi, sau đó bảo chó Lương đứng yên rồi xịt từ trên xuống dưới cho cô ấy.
“Mày biết cái gì.” Cô cất bình xịt vào túi dệt tay, “Càng trắng mới càng sợ bị rám nắng.”
Trong mười món mỹ phẩm mà cô mang đi, hết tám món có công dụng làm trắng.
Dung Dung thuộc tuýp da trắng lạnh, bình thường rất ít khi dùng các mỹ phẩm có công dụng này. Nhưng mỗi khi đi du lịch, cô đều mua rất nhiều món khi chuẩn bị hành lý.
Cho dù lần này đến Nhật Bản, trước đó cô vẫn mua đầy đủ tinh chất Shiseido White Lucent và mặt nạ dưỡng trắng da SKII.
Cô còn chuẩn bị sẵn hai chai sữa chống nắng ban ngày Sisley.
Sữa chống nắng ban ngày Sisley: Mỏng nhẹ, thẩm thấu nhanh vào da, tạo thành một lớp màng mềm mại bao bọc vệ da suốt một ngày dài.
Sữa chống nắng ban ngày Sisley (hình minh họa)
Kết cấu dạng sữa lỏng, mỏng nhẹ và không bết dính, còn có một chút hiệu quả làm sáng.
Sắp đến buổi trưa, vừa kịp giờ ăn buffet.
Trong nhà hàng buffet rực rỡ ánh đèn, mọi người gần như đã đến đông đủ. Đã có người ngồi vào bàn, trên bàn ăn bày nhiều đĩa món ăn tự chọn khác nhau dùng để làm phông nền chụp hình.
Có người vẫy tay với bọn họ, “Dung Dung và em Lương tới đây nè! Mau tới đây chụp selfie!”
Các cô gái trẻ tụ tập chụp hình, chụp xong lại tranh thủ chỉnh sửa.
Bọn họ bàn tán rôm rả lát nữa đến Nhật sẽ đi đâu mua sắm trước.
Kiều Bảo cười hỏi: “Đi Ginza không? Dạo gần đây đang có khuyến mãi nhỉ?”
“Đến lúc đó còn phải mua quà cho fan nữa.” Tóc hai đuôi đang ăn bánh ngọt, nói không rõ ràng, “Em đã chuẩn bị lấy máu xong rồi.”
Mọi người đều gật đầu theo.
Chó Lương thì thầm bên tai Dung Dung: “Phú bà, mày định mua quà gì cho fan?”
“Tao đã đăng bài Weibo hỏi, các cô ấy nói gì cũng được.”
Nhà hàng có đủ món buffet Trung và Tây, Dung Dung chỉ lấy một ít mì Ý và hải sản. Vừa đưa con sò đỏ Hokkigai vào miệng, trong khoang miệng đông cứng một lúc mới nói chuyện được.
Sò đỏ Hokkigai: là món sashimi không thể thiếu của giới sành ăn và giới thượng lưu tại Nhật, có vị ngọt sữa đậm đà, thịt sò dai và chắc với khâu sàng lọc, phân loại và cấp đông sò tươi ngay trên tàu biển.
Sò đỏ Hokkigai (hình minh họa)
Không biết quy định này được đặt ra từ khi nào, cũng không biết ai đặt ra nó.
Tóm lại là khi các blogger đi du lịch hay là đi chơi, mua quà cho mình chỉ là thứ yếu, mua quà cho fan mới là quan trọng nhất.
Lúc đầu mọi người còn khá dè đặt, quà tặng đều là mặt nạ và đồ dùng hằng ngày giá bình dân. Sau này mọi người đều tặng hàng đắt tiền, cái gì cao cấp sẽ tặng cái đó.
“Tao đi tìm hiểu thử bọn họ tặng cái gì nhé.”
Chó Lương bưng đĩa lên và trà trộn vào đội quân đang thảo luận.
Dung Dung lấy điện thoại ra, lướt xem lại bài đăng trước đó.
Trước cửa có một cây đa lớn: Mọi người muốn quà gì nè?
【Muốn em Dung!】
【Có thể đóng gói tặng em Dung không? ngại ngùng】
【Em Dung tặng gì em đều thích.】
【Hy vọng có thể thoát nghèo lên sang như em Dung cầu trời cầu trời cầu trời.】
Miếng sashimi mềm mại trôi xuống cổ họng, Dung Dung cắn dao nĩa và suy nghĩ miên man.
“Sashimi ở đây không ngon lắm.” Tiếng nói chuyện của Xuyên Nam truyền đến từ cách đó không xa, “Ăn sashimi dĩ nhiên phải ăn cá ngừ vây xanh rồi.”
Dung Dung nhìn sashimi trong đĩa.
Đường vân rõ nét, thịt cá mềm mại, lúc cắn một miếng có cảm giác tan chảy như kem, vô cùng thơm ngon.
Nguyên liệu nấu ăn trên Silversea đã được xem là thượng hạng, tất cả đều là hải sản tươi ngon nhất theo mùa.
“Hả? Chị thấy ăn rất ngon mà.” Kiều Bảo bật cười, chấm một chút tương đen rồi ăn một miếng sashimi, “Rất tươi.”
Chó Lương đứng bên cạnh bàn bọn họ, nhăn mặt với Dung Dung.
Sau đó, cô ấy há miệng bắt chước bộ dạng lúc nãy Xuyên Nam chê đồ ăn, bắt chước xong rồi trợn trừng mắt.
Dung Dung tò mò, đứng lên đi qua đó.
Xuyên Nam nhô cằm ra, thở dài, “Trước đây cô Tô có mời em và Thanh Thuần đến biệt thự tư nhân của cô ấy chơi. Đầu bếp nhà cô ấy đã cắt một con cá ngừ dài hơn một mét ngay tại chỗ, thịt cá như vậy mới gọi là thượng hạng.”
Kiều Bảo nhìn cô ấy với vẻ ngưỡng mộ, “Tụi em còn được đến nhà cô Tô à?”
“Đúng vậy, tụi em chơi với nhau rất thân, đến nhà bạn chơi không có gì là lạ.” Xuyên Nam thúc vào cánh tay Hoắc Thanh Thuần ngồi bên cạnh, “Thanh Thuần, sashimi đó mới gọi là ngon đúng không?”
Hoắc Thanh Thuần gật đầu, “Ừ, nhưng mà ở đây cũng rất ngon.”
Xuyên Nam nhếch mép, mặc kệ cậu ta.
“Chắc là cô Tô quên thông báo cho nhà bếp.” Cô ta lại mím môi tự giễu, “Nhưng cô ấy thuê tàu cho chúng ta đã là rất chu đáo rồi, tại sao tôi còn có thể không hài lòng cơ chứ?”
Có người tò mò hỏi cô ta: “Rốt cuộc nhà Tô An rộng cỡ nào vậy? Nhà cô ấy giàu lắm đúng không?”
“Còn hơn thế.” Xuyên Nam gật đầu, nhớ lại, “Một bức tranh ẩn tàng trong nhà cô ấy có thể mua được một căn hộ, hơn nữa còn là loại vô giá trên thị trường.”
“Có tiền thiệt là sướng.”
Sau khi mọi người buông lời cảm thán lại chuyển sang ngưỡng mộ khả năng giao tiếp của Xuyên Nam.
Một hotgirl trắng-giàu-đẹp khó gần như cô Tô lại mời đám Xuyên Nam đến nhà ăn sashimi, còn thuê một con tàu cho bọn họ.
Xem ra chơi rất thân.
Dung Dung cảm thấy vô vị, rời khỏi đám đông với chó Lương, đi lấy món tráng miệng.
“Mày có thấy bộ dạng của cô ta không? Làm như đống tiền đó là của cô ta vậy.” Chó Lương bắt chước dáng vẻ gật gù đắc ý một hồi, không nhịn được bật cười, “Với cái bộ dạng bợ đít đó, người nào không biết còn tưởng rằng Tô An là mẹ của cô ta nữa đấy.”
Dung Dung bị cô ấy chọc cười.
Sau đó chó Lương lại đi tiên phong dò la tin tức, Dung Dung tiếp tục chọn món buffet cho mình.
“Hotgirl trắng-giàu-đẹp đúng là không kén ăn chút nào.”
Cô quay đầu lại, là Xuyên Nam.
Nếu trước đó ở buổi từ thiện Paris, Xuyên Nam còn có thể nói chuyện hòa nhã với cô, đến bây giờ gần như đã là không còn hợp nhau, vừa nhìn thấy mặt là bầu không khí giống như mưa bom bão đạn.
Xuyên Nam liếc xéo cô, khoanh tay đi tới trước mặt Dung Dung, cười khẩy vài tiếng, “Nếu An Ninh biết cô cũng thấy ánh sáng của cô ấy và lên tàu du lịch, chắc là tức chết mất.”
Dung Dung: “?”
“Hai năm trước giả vờ thanh cao, không tham gia hoạt động tập thể, bây giờ đã kiếm đủ tiền nên mới tham gia hả? An Ninh rất ghét cô, tôi còn tưởng cô không còn mặt mũi lên thuyền cơ đấy.” Xuyên Nam nhếch mép cười, chỉ vào những món ăn trên bàn dài, “Ăn nhiều một chút đi, dù sao cũng là miễn phí, nếu bỏ lỡ sẽ không có dịp ăn lại đâu.”
Dung Dung không biết cảm giác thượng đẳng của cô ta đến từ đâu.
Tàu du lịch không phải do cô ta thuê, những món ăn này cũng không phải do cô ta trả tiền, giọng điệu bố thí đó khiến Dung Dung rất khó chịu.
“Đừng tưởng mình có một chiếc xe thể thao, bán được mấy bức tranh là ngon.” Giọng điệu của Xuyên Nam càng trầm và u ám hơn, sự khinh thường rẻ rúng trong mắt như muốn nứt ra, “Cầm tí tiền đó đi khoe với ai hả? Cô tưởng ai cũng có thể thuê tàu du lịch hả? Cô còn kém xa An Ninh.”
Dung Dung cười bực bội, “Đã nghe qua câu thành ngữ chó cậy thế chủ chưa?”
Xuyên Nam cau mày, “Cô nói gì?”
“Tôi cảm thấy cô giải thích rất hay.” Dung Dung vỗ tay, “Quả thật rất xuất sắc.”
“Đệch mợ cô chửi ai đó!”
Xuyên Nam đập mạnh đĩa đồ ăn lên bàn, đi từng bước về phía Dung Dung.
Tiếng ồn ào bên này khá to, thu hút khá nhiều sự chú ý.
Chó Lương chạy tới đầu tiên, đứng chặn trước mặt Dung Dung, trừng mắt nhìn Xuyên Nam và hét lên: “Cô muốn làm gì?!”
Xuyên Nam chỉ vào Dung Dung đứng sau lưng chó Lương, “Cô ta chửi tôi trước!”
“Dung Dung của chúng tôi có phẩm chất rất tốt, trước giờ chưa từng chửi ai.” Chó Lương có ý bao che, không hề nghe cô ta nói một chữ.
Kiều Bảo đi tới trước mặt vài người, bất đắc dĩ nắm lấy tay Xuyên Nam, “Có nhiều người đang nhìn đó, có chuyện gì thì nói sau.”
Ẩn ý là muốn chửi thì chửi vào lúc ở riêng, ngoài mặt vẫn phải giữ hòa bình.
Xuyên Nam bực bội hất tay chị ta ra, “Cô ta chửi em, chẳng lẽ em phải nhịn?!”
“Tôi không có chửi.” Dung Dung nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt ôn hòa, “Tôi chỉ cảm thấy mình không nên lên con tàu này.”
Chó Lương quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô, “Tại sao mày không nên lên tàu?”
Dung Dung tủi thân mím môi, khẽ nói: “Tàu này là do Tô An thuê, tuy rằng trước đó cô ấy đã xin lỗi tao vì vu oan tao sao chép, nhưng tụi tao đã làm hòa rồi, cho nên tao nghĩ tao có thể lên tàu. Nhưng mà Xuyên Nam lại không xin lỗi tao, cô ta nói Tô An thuê tàu là vì cô ta, tao lên tàu mà chưa có sự cho phép của Tô An có thể làm rạn nứt tình bạn giữa bọn họ.”
Lời nói này vô cùng điệu nghệ.
Thái độ của những người có mặt ở đây về sự kiện vu khống đó rất tế nhị. Những người đó ở chung một phòng, không ai có ý định đề cập đến chuyện đó.
Xuyên Nam nghiến răng, “Tôi không hề nói về chuyện sao chép! Cô nói nhảm cái gì đó!”
“Cô Tô và Đại Dung Dung đã làm hòa rồi, cứ để chuyện này qua đi, mọi người vẫn là bạn bè.” Kiều Bảo cười giảng hòa, muốn kéo Xuyên Nam qua một bên.
Xuyên Nam bực dọc hất tay Kiều Bảo ra, “Chuyện này không liên quan đến chị, chị đứng sang một bên hóng chuyện đi.” Cô ta nói xong bèn lấy điện thoại ra, cười nhạt, “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô Tô, đến lúc đó nếu cô bị đuổi xuống tàu thì đừng trách tôi.”
Chó Lương trợn to mắt, quát lớn: “Con bà nó, cô thâm độc quá đó, trước đó lên tàu sao không nói đi. Tàu đã đi được một đêm, cô bảo Dung Dung xuống tàu rồi đi đâu?”
Xuyên Nam nhướng mày, “Tàu này cũng không phải do tôi thuê, ai thuê thì người đó làm chủ.”
Mọi người đều biết Xuyên Nam và Đại Dung Dung không hợp nhau, không ngờ mới ngày đầu tiên của chuyến du lịch đã chửi nhau rồi.
Nhưng bọn họ đều được nhờ Xuyên Nam, không ai dám lên tiếng khuyên can.
Chỉ đứng một bên xem, khôn ngoan lựa chọn không nói câu nào.
Chó Lương xoay người lại, lo lắng nhìn Dung Dung.
Sắc mặt của Dung Dung lại rất bình tĩnh.
Trên tàu có Wifi miễn phí, tốc độ rất nhanh, vừa gọi điện thoại Internet đã được kết nối ngay lập tức.
Xuyên Nam cố tình nhấn vào loa ngoài.
Giọng điệu của Tô An nghe có vẻ mất kiên nhẫn, “Gì?”
“An Ninh.” Xuyên Nam cắn môi, hạ giọng nói: “Có một chuyện tôi quên nói cho cô biết.”
“Chuyện gì?”
Xuyên Nam hít một hơi thật sâu, bất lực nói: “Đại Dung Dung cũng lên tàu, cô sẽ không để bụng chứ? Tôi biết cô rất ghét cô ta, nhất định sẽ không chịu để cô ta lên tàu, nhưng mà…”
Câu nhưng mà tiếp theo của cô ta còn chưa nói ra đã bị Tô An ngắt lời, “Não của cô bị úng nước hả?
“Gì cơ?”
“Tôi có lòng thuê tàu cho cô ấy là vì để xin lỗi cô ấy. Cô là được thơm lây mới được lên tàu, sao nói nhảm nhiều thế?” Tô An tạm dừng một lát, giọng điệu cảnh cáo, “Tôi cảnh cáo cô không được nói cho cô ấy biết, ngậm miệng tự thẩm đi.”
Xuyên Nam há hốc mồm, khuôn mặt thanh tú chết lặng.
“Cô hỏi cô ấy xem đồ ăn trên tàu có hợp khẩu vị không, không hợp thì tôi bảo nhà bếp đổi nguyên liệu nấu ăn tươi mới hơn.”
Cả buổi trời mà bên này vẫn không đáp lại.
“Alô? Alô? Cô đâu rồi?”
Thân xác của Xuyên Nam vẫn còn ở đây, nhưng linh hồn đã héo.
Sau khi cúp máy, mọi người được hít hà drama quá sốt, không ai còn tâm trạng ăn buffet nữa, rối rít về phòng định tổ chức tiệc trà sớm.
Dung Dung bước tới, vỗ vai Xuyên Nam đầy thông cảm, “Tôi có thể coi như chưa nghe thấy gì.”
Xuyên Nam há to miệng thở hổn hển, con ngươi sắp trừng rớt ra ngoài.
“Còn nữa, tôi cảm thấy đồ ăn trên tàu rất ngon.” Dung Dung nhoẻn miệng cười, cố tình nhấn mạnh, “Nhất là sashimi.”
Suýt nữa Xuyên Nam tức chết ngay tại chỗ.
Lời của tác giả:
Tinh chất Shiseido White Lucent và mặt nạ dưỡng trắng da SKII: Sản phẩm thần thánh làm trắng da cần thiết khi đi biển, tất cả đều ổn ngoại trừ đắt.
Sisley: Kết cấu mỏng nhẹ và dễ chịu, hiệu quả chống nắng ổn, quan trọng là không bóng dầu.