“Không phải đã nói qua Tết mới về sao?” Dung Dung tỏ vẻ ngượng ngùng, “Nếu đi bây giờ, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Thẩm Độ không ép cô, chỉ mỉm cười.
Vì lần này không có ai dập hot search, hot search theo thời gian thực đã bay vù vù lên hạng nhất như tên lửa trong vòng hai tiếng.
Trải qua những sự kiện trước đó, tất cả blogger có tính cạnh tranh đều bị Đại Dung Dung quật ngã sấp mặt. Trong khoảng thời gian này, độ nổi tiếng của cả khu làm đẹp Bilibili gần như bị cô chiếm hết.
Thỏ Thỏ Đường rút khỏi giới, Tô An tạm thời rút khỏi giới, Hoắc Thanh Thuần rút khỏi giới, Xuyên Nam đang dính vào kiện tụng cũng bị buộc rút khỏi giới.
Độ nổi tiếng của Kiều Bảo còn lại thực sự kém xa Đại Dung Dung.
Không tâng bốc Đại Dung Dung thì tâng bốc ai?
Hễ mỗi lần trang chủ Bilibili thông báo sự kiện liên quan tới khu trang điểm như chuyến du xuân, tiệc trà thiếu nữ, mùa hè tươi mát, trên đầu trang chủ sẽ luôn treo banner hình đại diện của Đại Dung Dung.
Mối quan hệ giữa Đại Dung Dung và Thẩm Độ mang đến dòng suy nghĩ mới cho quần chúng hóng hớt, mượn gió bẻ măng đào ra một số tin tức.
Trong đó có “The World” được mọi người bàn tán sôi nổi trước đó rất lâu.
Phía Bộ Công Thương đã kê khai công ty du lịch mà Đại Dung Dung nắm giữ cổ phần được Trung Nhuận thu mua vào nửa năm trước.
【Tin sốt dẻo, “The World” thuộc sở hữu của Trung Nhuận.】
【Trước đây trong nhóm có chị em hỏi rốt cuộc công ty du lịch mà Đại Dung Dung nắm giữ cổ phần trực thuộc doanh nghiệp lớn nào mà có thể mua được “The World”. Rất nhiều người cho rằng Đại Dung Dung là cô Hai của Hoa Uyên, vì vậy công ty chắc chắn phải trực thuộc Hoa Uyên. Chủ thớt tò mò đi thăm dò thử, công ty du lịch trực thuộc Hoa Uyên chủ yếu phát triển các danh lam thắng cảnh sinh thái của Đại lục. Sau đó, tui lại tra thử các doanh nghiệp hàng đầu khác tại thành phố Thanh Hà. Sau khi loại bỏ Gia Nguyên và những doanh nghiệp khác thì chỉ còn lại Trung Nhuận. Không sai, Trung Nhuận. “The World” là tàu du lịch thuộc sở hữu của Trung Nhuận.】
【???】
【Trước đây bảo Đại Dung Dung tìm sugar daddy, sau đó còn nói cô ấy tự mua, bây giờ bạn lại nói cho tôi biết sugar daddy là Thẩm Độ?】
【Vậy ra nửa năm trước bọn họ đã quen nhau?】
【“The World” không phải do Đại Dung Dung mua? Là Thẩm Độ tặng cho cô ấy? Tui không hiểu sai ý của chủ thớt chứ?】
【Xin lỗi mị càng gato hơn. Mị thà tin tàu du lịch là do Đại Dung Dung tự mua, chứ không muốn chấp nhận do Thẩm Độ tặng chế ấy. Chế ấy tốt số quá đi.】
【Tàu du lịch mấy trăm triệu nói tặng là tặng?】
【Trước đây Đại Dung Dung bị chửi thê thảm, vì vậy Thẩm Độ mới tặng tàu du lịch cho cô ấy? Khóa tài khoản, xóa bài có lẽ cũng là do anh ấy làm chăng?】
【Đồng ý nè. Có tiền là thích gì được nấy, chẳng ai quan tâm bạn có cắn trả hay không, có tiền cứ quất.】
【Chủ thớt à, tin này của cô làm mất thanh danh của Đại Dung Dung quá.】
【Chỉ có một mình tui nghĩ Thẩm Độ không chỉ tặng tàu du lịch thôi sao? Đại Dung Dung nắm giữ tàu du lịch thuộc sở hữu của Trung Nhuận dưới danh nghĩa cá nhân. Nếu tàu du lịch sinh lãi, chắc chắn cô ấy sẽ được chia cổ tức.】
【Tui sẽ đơn giản hóa câu nói của chị em bên trên. Thứ mà Thẩm Độ tặng không phải là tàu du lịch, mà thật ra là cổ phần.】
【Đơn giản hóa nữa nè, Đại Dung Dung là cổ đông của Trung Nhuận.】
【Bổ sung: Đại Dung Dung mua lại Sahar với tư cách là cổ đông của Hoa Uyên.】
【Tổng kết: Đại Dung Dung đồng sở hữu cổ phần của Hoa Uyên và Trung Nhuận.】
【Đệch bà.】
【Mary Sue tuyệt thế.】
【Thiên kim tiểu thư của Hoa Uyên, bà chủ tương lai của Trung Nhuận, còn thêm gì nữa không?】
【Yinel nữa. Mặc dù thân phận đó chẳng là gì với cô ấy, nhưng lúc biết cô ấy là Yinel, quả thật tôi rất kinh ngạc.】
【Bổ sung: Vợ chưa cưới của thái tử bất động sản Berlin.】
【Vờ lờ, tui quên mất Thẩm Độ là thái tử Berlin. Bố Thẩm Berlin của anh ấy là vua bất động sản Quảng Đông.】
【Mọi người giải tán đi, thu tiền giờ.】
Diễn đàn sôi nổi cả buổi, cuối cùng Đại Dung Dung đã bị đào ra sạch sẽ.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết cô là bà chủ tương lai của Trung Nhuận.
Hoa Uyên vốn dĩ có hợp tác với Trung Nhuận, trước đây cũng nghĩ đến việc để người trẻ hai bên làm quen với nhau. Có thể làm thông gia thì tốt, không được cũng không ảnh hưởng đến việc hợp tác thường ngày.
Hơn nữa đây không phải là đóng phim truyền hình, không làm thông gia sẽ trở mặt.
Bây giờ cơ hội gắn kết chặt chẽ giữa hai tập đoàn đã đến.
Đây là một tin tốt, vì vậy Dung Thanh Từ nói hết tất cả cho ông cụ không sót một chữ, không giấu giếm chuyện gì.
Hôm sau, Dung Dung và Thẩm Độ liền bị gọi đến nhà họ Dung.
Ông cụ nằm trên giường, vẻ mặt thư thái, “Chuyện đã lớn động trời, hai đứa nói phải làm sao đây?”
Dung Dung bối rối, “Cái gì mà làm sao?”
“Con nói xem nếu không làm ầm lên, sau này nếu hai đứa không còn tình cảm nữa, có lẽ còn dễ dàng chia tay. Người trẻ ấy mà, tan rồi lại hợp là chuyện bình thường.” Khuôn mặt của ông cụ rất rạng rỡ, nhưng lại luôn trưng ra bộ dạng phiền não, “Bây giờ ai cũng biết hai đứa quen nhau, nếu chia tay sẽ không chỉ ảnh hưởng đến hai đứa.”
“…Vậy nên?”
Ông cụ không tiếp lời cô, quay sang nói với Thẩm Độ bên cạnh vẫn luôn im lặng: “Thẩm Độ à, con xem thử lúc nào bố mẹ con rảnh rỗi, hai nhà chúng ta gặp mặt một lần đi.”
Thẩm Độ cười khẽ, “Con vốn định dẫn Dung Dung về Thâm Quyến vào lễ Quốc Khánh.”
“Ồ, được đó, vậy con dẫn nó đi đi.” Ông cụ vung tay, rất hài lòng với sự sắp xếp này, “Con nhóc Dung của ông lại làm phiền con rồi.”
Dung Dung: “…”
Đột nhiên có cảm giác mình giống như một món hàng, không có quyền tự chủ.
Ông cụ trò chuyện với bọn họ một lúc đã hơi mệt, vốn định ngủ một giấc nhưng lại bị Dung Dung cưỡng ép kéo xuống lầu, nói là phải đi lại nhiều hơn.
“Cái chân của ông đi lại cỡ nào cũng chỉ như vậy thôi.” Ông cụ lười biếng, không muốn đi cho lắm, “Chẳng thà nằm nhiều hơn, thoải mái biết bao.”
Dung Dung cau mày, “Gần đây Hoa Hoa không ngủ vùi trong cũi nữa, ngày nào cũng đi loanh quanh trong phòng khách. Sao ông nội lại không bằng nó nữa?”
“Con nói ai không bằng Hoa Hoa?” Ông cụ lườm cô, mở miệng khẩu nghiệp, “Ngày nào Hoa Hoa cũng đi loanh quanh trong phòng khách không phải là vì con mèo mà con mang về sao?!”
Trước đây không lâu Dung Dung ở lại nhà họ Dung, cô mang Khả Ái tới đây theo.
Kết quả là Khả Ái lại chơi thân với Hoa Hoa. Dung Dung đã dọn về nhà, nó vẫn tiếp tục ở lại đây.
Ban đầu ông cụ rất cáu, nói gì mà “Có mèo không có ông, có ông không có mèo. Mèo còn người mất, người còn mèo chết”.
Sau đó Khả Ái kêu meo vài tiếng với ông cụ, rồi làm nũng với ông cụ bằng cặp mắt mèo màu xanh thẳm và đệm thịt màu hồng dưới chân. Ông cụ tỏ vẻ khinh thường, dù gì nhà cũng rộng, thêm một con mèo có sao, bỏ đi bỏ đi.
Vừa đi đến lầu một, ông cụ tự động phớt lờ Hoa Hoa đang nằm dài trên sàn nhà hóng mát, vỗ tay một cái, cúi người hạ giọng giỡn với mèo, “Tiểu Hoa ~ Tiểu Hoa Hoa ~”
Vì cho rằng “Khả Ái” là một tính từ, không thể dùng làm tên, ông cụ đã ngang ngược đặt cho Khả Ái một cái tên mới là Tiểu Hoa.
Chó chăn cừu Đức rất thông minh, biết ông cụ không phải gọi mình nên chẳng thèm liếc mắt nhìn ông cụ, nằm yên bất động.
Khả Ái đẹp độc lạ nằm trên lưng nó rõ ràng không chấp nhận cái tên quê mùa này, lạnh lùng phớt lờ.
Bị một mèo một chó đồng thời phớt lờ, ông cụ mất mặt, hừ khó chịu đi ra khỏi phòng khách, muốn đi ra ngoài tản bộ.
Suýt nữa va vào Dung Thanh Từ vừa về nhà.
Vẻ mặt của Dung Thanh Từ hốt hoảng, ánh mắt mông lung, bước đi thất thểu.
“Con đi không nhìn đường hả?” Ông cụ sợ hãi vỗ ngực, trừng mắt nhìn con bé, “Gần đây con sao vậy? Ngày nào cũng lơ đãng, gọi con cũng chẳng thưa, cứ như người mất hồn.”
Dung Thanh Từ ngỡ ngàng bật thốt “Dạ?” rồi lắc đầu, “Không có gì.”
Quả thật con bé rất khác thường, ông cụ tin mới lạ.
“Nhóc Dung sắp đi gặp người lớn rồi, còn con thì sao? Chẳng có thằng bạn trai nào. Rảnh rỗi đi thơ thẩn thì tốt hơn hết quan sát thử xung quanh có chàng trai nào phù hợp với mình không, dẫn về ông xem thử, cũng để ông yên tâm.”
Dung Thanh Từ bĩu môi, khẽ phàn nàn: “Một ngày nói biết bao nhiêu lần.”
“Có phải con và nhóc Dung đổi thân xác cho nhau không? Nó thì tươi tắn, còn con lại nhăn nhó.” Ông cụ nhếch mép, sắc mặt phức tạp, “Hiện giờ nhóc Dung nhỏ tuổi nhất, vẫn chưa tới tuổi hối cưới mà đã có chỗ dựa rồi, ông không nói con thì nói ai? À còn có Bắc Dã nữa, đợi nó về ông phải nói chuyện với nó, ỷ vào ông Từ vắng nhà nên ung dung nhàn hạ quá mà. Nam Diệp đã kết hôn từ đời nào mà nó vẫn còn độc thân.”
“Ông nội, có phải ông quên mất một người không?” Dung Dung cười tít mắt, đi tới nhắc nhở ông, “Còn có anh Cả.”
“Đông Dã?” Ông cụ cau mày, giễu cợt, “Bộ dạng của nó lạnh như băng, quen được bạn gái mới là lạ. Nếu nó có thể thích cô bé nào, chắc nhà họ Từ cũng phải thành tâm thờ kính.”
Mặt của Dung Thanh Từ bên cạnh hơi biến sắc.
Sau khi ông cụ ra ngoài tản bộ, Dung Dung mới nhanh tay chặn đường Dung Thanh Từ, hỏi nhỏ bên tai chị ấy: “Chị và anh Cả sao rồi?”
Dung Thanh Từ mở to mắt, “Em biết?”
Dung Dung liền gật đầu, “Em biết, anh Cả nói anh ấy thích chị.”
“Anh ấy đúng là thẳng thắn.” Dung Thanh Từ cười nhạt, thả lỏng vai, sảng khoái nói: “Tụi chị đã ngủ với nhau.”
“…” Chị còn thẳng thắn hơn anh ấy đấy. Không biết chị ấy lấy đâu ra dũng khí cười nhạo người khác.
Dung Dung sợ hãi không hỏi được gì. Ngược lại Dung Thanh Từ đảo mắt một vòng lên người cô rồi đi lên lầu.
Lúc ăn cơm tối, Dung Dung cẩn thận quan sát Từ Đông Dã và Dung Thanh Từ.
Quả thật hai người đó im thin thít, lặng lẽ gắp đồ ăn ăn cơm.
Ngoại trừ Từ Đông Dã lẳng lặng gắp miếng gan heo cho Dung Thanh Từ, mặt của Dung Thanh Từ bỗng chốc đổi thành màu gan heo, sau đó anh ấy lại gắp rau hẹ cho mình, thong dong cho vào miệng, còn nhếch môi cười khẽ, những thứ khác đều rất bình thường.
Dung Dung bị nụ cười của anh ấy làm rợn tóc gáy, cũng gắp rau hẹ cho Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ nhíu mày, mím môi lại, ánh mắt hơi trầm ngâm.
Nhưng vẫn ăn miếng rau hẹ đó.
Sân bay rất nhộn nhịp vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Có rất nhiều người đến Thâm Quyến chơi, chuyến bay nối tiếp nhau, sân bay Bảo An đông nghịt người. Ngay cả lối đi VIP mà Dung Dung và Thẩm Độ đi cũng đông gấp đôi ngày thường.
Hai người đang uống cà phê trong phòng chờ và đợi xe tới đón. Ghế trống đối diện có một hành khách mới ngồi xuống.
Quen mặt.
Tóc ngắn, đeo kính mát, đôi môi đỏ mọng, dáng người cao ốm, mặc đầm kiểu cắt xẻ, vừa già dặn vừa ngầu.
“Thật là trùng hợp.”
Tô An Ninh nhìn hai người đối diện, cười hờ hững.
Đúng rồi, cô ấy cũng là người Thâm Quyến, về nhà trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cũng chẳng có gì lạ.
Dung Dung và Thẩm Độ đều khá bình tĩnh, dù gì vô tình gặp nhau trong sân bay cũng không phải là duyên số trời định, ra khỏi sân bay sẽ mỗi người một nơi.
Tô An Ninh nhìn Dung Dung từ trên xuống dưới, đột nhiên mở miệng khen cô: “Cô ăn mặc rất xinh.”
Lời khen này sẽ không có gì kì lạ nếu đặt vào hai người phụ nữ khác, nhưng đặt vào bọn họ lại có vẻ khó xử.
Nhất là khi Thẩm Độ vẫn còn ở đây.
Có điều Thẩm Độ chỉ ngước mắt lên nhìn Tô An Ninh một cái, rồi cúi đầu tiếp tục xem tin tức thời sự của mình.
Dung Dung cũng không biết nên nói gì với Tô An Ninh, cùng lắm là cô ấy hỏi một câu, cô đáp lại một câu. Trò chuyện hơn mười phút, bầu không khí vẫn chẳng khá hơn.
Thẩm Độ vẫn im lặng. Hai cô gái nói chuyện, anh không thể xen vào nên tốt nhất im miệng.
Tô An Ninh lơ đãng liếc nhìn Thẩm Độ, sau đó chuyển sang chuyện khác, giọng điệu thoáng thay đổi, “Nghe nói hai người đã công khai, chúc mừng nhé.”
Câu chúc mừng này rất khác thường, Dung Dung đã nhận ra chỗ kỳ lạ của Tô An Ninh bằng giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ.
Dung Dung híp mắt, lập tức bật trạng thái chiến đấu.
Cô cười giả lả đáp lại một câu: “Cản ơn.” Rồi lại thúc mạnh vào cánh tay Thẩm Độ.
Thẩm Độ cũng nói cám ơn.
Tô An Ninh rủ mắt, giọng nói nhẹ nhàng, bất chợt hỏi một câu: “Cô ấy đối xử tốt với anh không?”
Vì tiếng Trung cũng chỉ có you and I giống như tiếng Anh, nên ở đây mình sẽ edit như kiểu Tô An Ninh đang hỏi Thẩm Độ. Còn lý do cụ thể bạn đọc tiếp nhé.
Dung Dung và Thẩm Độ đều cau mày.
Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau, không biết Tô An Ninh đang hỏi ai.
Theo tư duy logic chung, thông thường vào lúc này, câu hỏi đều dành cho con trai. Nữ phụ thất vọng từ bỏ, đương nhiên muốn hỏi nam chính xem nữ chính có đối xử tốt với anh không.
Rốt cuộc tôi từ bỏ có xứng đáng không.
Dung Dung và Thẩm Độ có tư duy bình thường, đều nghĩ như vậy.
Dung Dung trề môi, tức giận quay đầu đi.
Trước đi quay đầu đi còn uy hiếp Thẩm Độ bằng ánh mắt, ý bảo anh trả lời cho khéo.
Thẩm Độ nhíu mày, giọng điệu đã hơi bất mãn, “Cô Tô, chuyện Dung Dung đối xử tốt với tôi hay không đều không liên quan tới cô.”
Tô An Ninh mở miệng, giọng điệu còn tệ hơn anh, “Tôi không có hỏi anh, anh giành trả lời cái gì?”
Thẩm Độ: “?”
Tô An Ninh nhìn về phía Dung Dung, vẻ mặt dần trở nên kiêu ngạo, “Trước đây tôi thấy cô bị vu khống, Thẩm Độ cũng chẳng làm chuyện gì cho cô, tôi còn muốn khuyên cô chia tay.”
Thẩm Độ: “??”
“Thẩm Độ là một tên khốn, hoàn toàn không biết quan tâm đến phụ nữ, không hiểu lãng mạn, hơn nữa chỉ biết giải quyết vấn đề bằng tiền.”
Thẩm Độ: “???”
Dung Dung: “…”
Lời của tác giả:
Mị xin nói rõ cho mọi người biết, hai người duy nhất bị chập não trong truyện là Thỏ Thỏ Đường và Xuyên Nam.
Đóng vai ác rất có tâm, đi theo cốt truyện.
Mời mọi người vỗ tay cho hai ẻm.