“Anh cười cái gì chứ?” Niệm Ninh không hiểu có điểm gì khiến cho Nhạc Cận Ninh cười.
“Anh cười em đáng yêu!” Nhạc Cận Ninh cười nói: “Lúc đầu khi anh đầu tư hai trăm bốn mươi tỷ vào nhà họ Niệm, đâu có thấy em đau khổ như thế này?
Số tiền đó không rơi vào tay em, em không đau lòng, lần này mua nhân cho em, em lại đau lòng như vậy?”
Niệm Ninh lắc đầu, bộ dạng trịnh trọng nói: “Hai trăm bốn mươi tỷ lúc đầu anh đưa cho nhà họ Niệm, đó là tiền đầu tư, hơn nữa ba của em, mặc dù tính cách không tốt lắm, nhưng trên phương diện điều hành công ty, cũng có bản lĩnh, vì vậy anh đưa số tiền này đầu tư sau này có thể kiếm được lời, nhưng mà chiếc nhẫn này không giống, đồ vật này sau này nhất định sẽ bán đi.”
Một chút giá trị đầu tư cũng không có, nó thực sự không đáng.
Nhạc Cận Ninh ban đầu dự định nói chuyện kỹ càng một chút với Niệm Ninh vê sản nghiệp của nhà họ Nhạc, dẫu sao là mợ chủ của nhà họ Nhạc, dù nhiều hay ít cũng cần có chút hiểu biết về gia sản nhà mình.
Nhưng nhìn bộ dạng khổ sở đau lòng của cô, có lẽ không có tâm trạng mà nghe anh nói những chuyện rườm rà lại nhàm chán này.
Nhạc Cận Ninh từ từ chạm vào eo của Niệm Ninh, nói: “Nói ngắn gọn thì, chiếc nhãn này, chưa bằng một phần chục nghìn tài sản của anh, anh nói như vậy, em hiểu chứ?”
Chưa tới một phần chục nghìn?
Niệm Ninh đột nhiên hiểu ra lý do tại sao người nhà họ Niệm lại giống như liều mạng muốn đem cô gả vào nhà họ Nhạc, ngay cả khi bọn họ đều hiểu lầm rằng cô sẽ gả cho một ông già , tuổi.
Chỉ dựa vào tài sản của Nhạc Cận Ninh, đối với nhà họ Niệm, là một cái cây cao mà có khao khát cũng không với tới, hiện tại có cơ hội trèo lên cây cao này, bọn họ sẽ tận lực mà dùng hết tất cả thủ đoạn, đến bây giờ cô mới có thể giải thích rõ ràng.
“Chiếc nhãn này…hơi nặng.” Niệm Ninh ước lượng nói.
Nhạc Cận Ninh lấy chiếc nhẫn trong tay của Niệm Ninh, đưa đến ngón tay giữa bàn tay phải của cô một lần nữa, nói: ‘Được rồi, chiếc nhân này dù có đắt thế nào, nó cũng đều có thể mua được bằng tiền, nhưng tấm lòng của anh dành cho em, là bảo vật vô giá, hiện tại có còn cảm thấy chiếc nhẫn này rất nặng không?”
Theo những gì mà anh nói…
Niệm Ninh cười nói: “Hình như…không nặng lắm.”
Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ cười khúc khích của cô, bất lực lắc đầu: “Được rồi, ngủ sớm thôi, muộn rồi.”
Niệm Ninh ngẩng đầu lên nhìn, không hề cảm nhận được đã là nửa đêm rồi, đúng thật là thời gian đẹp đế luôn khiến cho người ta cảm nhận thấy ngắn ngủi.
Cô tinh nghịch nhấc đầu lên, nằm, trong vòng tay của Nhạc Cận Ninh, dần dần ngủ thiếp đi.
Ngày hôm nay với cô, nhất định là một ngày hạnh phúc khó quên.
Ngày hôm sau, Nhạc Cận Ninh đã đi đến công ty làm việc trước khi Niệm Ninh thức dậy.
Đến khi cô tỉnh dậy, trong căn phòng chỉ còn lại một mình.
Cô biết Nhạc Cận Ninh đã đi làm rồi, cô ngồi dậy, ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn đang trên ngón tay mình, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, lập tức cười ngọt ngào, sau đó thu dọn một chút, chuẩn bị xuống dưới tầng ăn cơm.
Khi cô xuống cầu thang, liền nhìn thấy bà nội và hai người điều dưỡng ở dưới.