“Có phải em mang thai không?”
Nhạc Cận Ninh nhìn chằm chằm cô hỏi.
Một tiếng “Âm..”, trái tim Niệm Ninh giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ nên một trận, chân mềm nhữn xém chút đứng không vững.
Nhạc Cận Ninh thấy tới lúc này mà Niệm Ninh còn không chịu nói thật, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Anh đứng dậy, bước từng bước tới chỗ Niệm Ninh, ánh mắt u ám đã sớm không còn dịu dàng như xưa: “Anh hỏi em lần cuối, anh muốn nghe em nói thật.”
Nhưng mà cô không muốn thừa _ nhận, bởi vì một khi thừa nhận thì đồng nghĩa với việc bị kết án tử hình.
“Em…” Niệm Ninh thử há miệng nhưng bị ánh mắt sắc bén của Nhạc Cận Ninh nhìn chằm chằm, một chữ cũng không nói được.
Nhạc Cận Ninh đi tới bàn trà trươc mặt, cầm túi hồ sơ trên mặt bàn tới, mạnh mế ném xuống dưới chân Niệm Ninh.
Niệm Ninh nhìn Nhạc Cận Ninh giận không nhịn nổi, lại nhìn túi hồ sơ lúc này đang dưới chân cô một chút, không có động tác nào.
Nhạc Cận Ninh cười lạnh một tiếng nói: “Tự em nhìn kỹ, đây là cái gì.”
Thân thể Niệm Ninh run rẩy cúi xuống, nhặt túi hồ sơ dưới chân lên sau đó mở ra.
Khi thấy rõ tư liệu trong túi hồ sơ, sắc mặt cô nhất thời tái mét, tay run vô cùng, xém chút không giữ chắc tư liệu, tư liệu bên trong đây cô rất quen thuộc, đều là lịch trình khoảng thời gian gân đây của cô, đặc biệt kỹ nhất là bệnh viện.
Lúc nào ở đâu, khám gì ở phòng _ bệnh, uống thuốc gì đều viết rõ ràng.
Mà dòng cuối cùng trong túi hồ sơ viết chính là trưa hôm nay cô đi bệnh viện chuẩn bị đăng ký phá thai.
Bây giờ chứng cứ đã xác thực, không cho phép cô phủ nhận và ngụy biện.
Niệm Ninh cuối cùng không kiên trì được, khóe mắt liền đỏ: “Xin lỗi…
Nhạc Cận Ninh.”
Chuyện cô sợ nhất vân xảy ra.
Ngoại trừ xin lỗi, bây giờ cô không biết nói gì với Nhạc Cận Ninh mới được.
Những văn kiện này đối với Niệm Ninh mà nói như án tử hình.
Có thể câu xin lỗi này của cô đối với Nhạc Cận Ninh mà nói không khác gì một hồi phán quyết.
“Thật buồn cười, trước khi em bước vào cửa, anh còn ảo tưởng có thể thuộc hạ của anh tra nhầm…” Đôi mắt vốn sâu xa của Nhạc Cận Ninh nhất thời đỏ lên.
Nước mắt của Niệm Ninh bỗng dưng rơi xuống như vòng trân châu bị đứt đoạn: “Xin lỗi, xin lỗi… Thật xin lỗi…”
Nhạc Cận Ninh đi tới trước mặt Niệm Ninh, một tay anh khóa chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt mình.
Anh giống như dã thú cắn người nhìn chằm chằm con mồi của mình, hung tợn nhìn Niệm Ninh hỏi: “Niệm Ninh, rốt cuộc em có yêu anh hay không?”
Niệm Ninh không chút do dự nói: “Em thật sự rất yêu anh…”
Chỉ là không biết cô bây giờ có còn tư cách nói câu này không.